Hôm ấy là ngày Sim thành hôn, là ngày vui, ngày trọng đại nhất đời Sim.
Tiếng pháo nổ đì đùng, xác pháo tựa những cánh hoa rơi rụng, làm không khí càng thêm náo nhiệt, làm con đường trở nên rực rỡ hẳn lên.
Sim hôm nay cũng mặc trang trọng và xinh đẹp vô ngần, chiếc áo lụa đỏ thêu hoa cúc vàng, chân mang hài nhung, môi son, má đào rực rỡ theo Hạnh về nhà chồng bên làng Đông Xá. Bỏ lại phía sau tiếng nức nở, sụt sùi pha lẫn hạnh phúc của mẹ cô, tiếng khóc thương của chị Duyên, cái nhìn xót xa của chị Phương cùng bao hỉ, nộ, ái, ố của các bậc lớn, bé trong nhà.
* * *
Giọt mực đọng trên trang giấy trắng..
Hạnh nhìn từng giọt lại từng giọt mực rơi thấm ước bức hưu thư chàng vừa soạn xong. Đen tuyền một mảng, hòa luôn cả nét mực chưa khô. Lại phải soạn lại một bức khác. Cả một đêm chàng chong đèn soạn thư bỏ vợ, bức này đến bức khác bị vứt xuống nền lỗ chỗ. Sao mà chàng vẫn chẳng soạn xong được. Nửa đời người đèn sách, chỉ một bức hưu thư cũng không viết nổi. Thật là muộn phiền..