Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
  3. Chương 144: Kẻ ba phải
Trước /239 Sau

Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 144: Kẻ ba phải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Được người kia ôm trong lòng, Cố Hoài Nhu an tâm chìm vào giấc ngủ, trong trái tim đầy tuyệt vọng cuối cùng cũng le lói một tia sáng.

Tướng gia thật sự là người tốt.

Ngày hôm sau khi nàng ta tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai. Cố Hoài Nhu mím môi, lục tung hòm lấy kim chỉ ra, cẩn thận bắt đầu thêu khăn tay.

Lúc Đào Hoa đến, thấy nàng ta không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ là trên đầu vẫn đội khăn đen, nhưng tinh thần có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.

"Nương tử thêu cái này làm gì vậy?" Tò mò nhìn thứ trong tay nàng ta, Đào Hoa hỏi: "Muốn tặng cho gia sao?"

Cố Hoài Nhu gật đầu, nhỏ giọng nói: "Gia đối xử với ta thật sự rất tốt, ta cũng không có gì để tặng ngài ấy, nên thêu một đôi uyên ương trên vải gấm."

Đào Hoa mím môi, nhớ lại lời Từ Yến Quy nói hôm qua, do dự một chút, rồi lên tiếng: "Nữ nhân sống trên đời này không dễ dàng gì, bọn họ chỉ cần đối xử tốt với chúng ta một chút, chúng ta liền mang ơn đội nghĩa, hoàn toàn quên mất những lúc bọn họ đối xử tệ với chúng ta."

Cố Hoài Nhu hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ai cũng như vậy cả. Ngày tháng vẫn phải trôi qua, chẳng lẽ lại cứ cố chấp mãi sao?"

"Nhưng nếu như, ta nói là nếu như, khi đàn ông không còn đáng tin cậy nữa, nương tử có từng nghĩ đến việc tự mình sống qua ngày thế nào chưa?"

Tự mình sống? Cố Hoài Nhu bật cười: "Phong tục của nước Triệu và Đại Ngụy có thể khác nhau, nữ tử nước Triệu cũng có thể làm vua, dân phong cởi mở, nhưng Đại Ngụy là thiên hạ của nam nhân, nữ tử một khi bị ruồng bỏ, trở về nhà mẹ đẻ cũng bị người ta ghẻ lạnh, chỉ có thể nhẫn nhục sống qua ngày, hoặc là tìm đến cái chết, chưa bao giờ có con đường thứ ba."

Đào Hoa nhíu mày: "Vậy nương tử đi theo ta đến nước Triệu đi. Tự mình làm ăn buôn bán nhỏ nuôi sống bản thân, còn hơn là sống dưới chân đàn ông mà không có chút tình cảm nào. Gặp được người phù hợp, vẫn có thể lấy chồng lại."

Cố Hoài Nhu im lặng một lúc, mím môi nói: "Gia đối xử với ta rất tốt, tại sao ta phải đi?"

Đào Hoa cười gượng: "Ta nói là sau này, nếu..."

"Nương tử lại đoán được tâm tư của gia rồi sao?" Cố Hoài Nhu đặt khăn tay xuống, lo lắng nhìn nàng hỏi: "Nương tử đối xử tốt với ta là có nguyên nhân sao? Sau này sẽ phụ lòng ta sao?"

"Không phải." Đào Hoa vội vàng lắc đầu: "Nương tử đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, gia có thật lòng đối xử tốt với nương tử hay không, chẳng lẽ nương tử không cảm nhận được sao?"

Cố Hoài Nhu im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy gia ban ngày và ban đêm không giống nhau, ban ngày ngài lạnh lùng như núi băng, khiến người ta khó lại gần, ban đêm lại dịu dàng đến mức không thể tin nổi. Khiến ta..."

Khiến nàng ta rất thích, cả trái tim đều ấm áp.

Đào Hoa sững sờ, quay mặt đi, dùng tay che mắt, lẩm bẩm: "Ta đã nói Thẩm Tại Dã là người tính tình như vậy, làm sao có thể khiến cả viện này đều thích y được, thì ra tất cả đều là công lao của Từ Yến Quy."

"Nương tử nói gì vậy?"

"Không có gì." Đào Hoa quay lại cười, đưa cho nàng ta một lọ thuốc: "Đây là thuốc mờ sẹo đại phu Huyền Hồ Đường vừa mới gửi đến, nói là rất hiệu quả, nương tử dùng thử một thời gian xem có hiệu quả không."

"Đa tạ nương tử." Cố Hoài Nhu hành lễ nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lọ thuốc, giống như thiếu nữ đang tràn đầy hy vọng.

Từ Yến Quy cũng thật là tai hại, Đào Hoa khẽ thở dài, từ biệt nàng ta rồi đi ra ngoài.

Thanh Đài đi dò la tin tức trở về, ghé tai nàng nhỏ giọng nói: "Người nhà của Liễu Nhi đều ở đây, biết nó đã chết, có vẻ rất bình tĩnh. Đang chuẩn bị hậu sự. Nô tỳ đã thử dò hỏi, nhưng bọn họ rất kín miệng, không nói gì cả."

"Theo trực giác của ngươi, là bọn họ không muốn nói, hay là không có gì để nói?" Đào Hoa hỏi.

Thanh Đài nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là không có gì để nói đấy, nhìn gia đình kia thật sự chỉ là người dân quê chất phác."

"Vậy thì chắc chắn là không muốn nói rồi." Đào Hoa vỗ tay nói: "Đi lừa người thôi."

Thanh Đài ngẩn người, bất mãn giậm chân: "Chủ tử không tin tưởng nô tỳ, lại còn hỏi làm gì?"

"Bởi vì ngươi chọn thường là sai." Đào Hoa cười híp mắt nói: "Chọn khác với ngươi, chắc chắn sẽ đúng!"

Thanh Đài: "..."

Trở về Tranh Xuân Các sắp xếp một chút, Đào Hoa đang cười gian xảo thì Lý quản sự bếp núc và Tiền quản gia trong phủ lại cùng nhau đến tìm nàng.

"Khương nương tử." Lý quản sự cười đưa một xấp sổ sách đặt lên bàn nàng, cung kính nói: "Ý của tướng gia là, sau này việc mua sắm của bếp núc không cần phải báo cáo với phu nhân nữa, chỉ cần nói với nương tử một tiếng là được."

Đào Hoa gật đầu, chuyện này nàng đã dự liệu từ trước, dù sao ông ta cũng đã đắc tội với Mai Chiếu Tuyết, không thể nào tiếp tục làm việc dưới trướng nàng ta được nữa.

"Đây là sổ sách chi tiêu đối ngoại của phủ." Tiền quản gia cũng đặt sổ sách lên bàn, cúi đầu nói: "Vốn dĩ là do phu nhân quản lý, nhưng tướng gia thương xót phu nhân, nên muốn nương tử chia sẻ gánh nặng cho phu nhân."

Chi tiêu đối ngoại, chính là chi tiêu tiếp khách, tặng quà và mua sắm cho các viện khi về nhà mẹ đẻ của Thẩm Tại Dã. Sổ sách này tuy nhẹ nhàng, nhưng cũng là khoản chi tiêu lớn, Thẩm Tại Dã lại trực tiếp đưa cho nàng, vậy chẳng phải là muốn khiến Mai Chiếu Tuyết tức chết sao?

"Nương tử có chỗ nào khó khăn, cứ việc hỏi nô tài." Tiền quản gia cung kính nói: "Nô tài có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp."

Tốt bụng như vậy sao? Đào Hoa kinh ngạc, nàng nhớ hình như Tiền quản gia luôn là người làm việc cho phu nhân?

Trong lòng có nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn phải đồng ý, lịch sự bảo Thanh Đài tiễn hai người kia ra ngoài.

"Sao nô tỳ lại có cảm giác phủ này sắp thay chủ rồi?" Lúc quay lại, Thanh Đài nhìn sổ sách trong tay nàng nói: "Tướng gia cũng thật là cưng chiều người, người muốn gì, ngài ấy liền cho người cái đó."

Đào Hoa cười khẽ, vươn tay búng trán Thanh Đài: "Đây gọi là giúp đỡ lẫn nhau, ta làm việc cho ngài ấy, ngài ấy giúp đỡ ta một chút thì có gì lạ? Sắp xếp người xong chưa?"

"Sắp xếp xong rồi." Thanh Đài gật đầu: "Nhưng người chắc chắn chuyện này có liên quan đến phu nhân sao? Lỡ đâu lừa gạt nhầm..."

"Phụ nữ phải tin tưởng vào trực giác của mình." Đào Hoa tự tin thốt ra câu nói này. Tuy nhiên chưa được bao lâu liền cúi gầm mặt, cười gượng nói: "Lỡ đâu trực giác sai thì cũng không sao, dù sao lửa cũng không cháy đến người chúng ta."

Có lý! Thanh Đài gật đầu, nhanh chóng đi làm việc tiếp.

Cuối hè là thời điểm các vị thiếp thất về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mọi người nghe nói sổ sách chi tiêu đã rơi vào tay Khương nương tử, liền tranh nhau đến nịnh nọt.

"Ân sủng trên người Khương nương tử thật khiến người ta ghen tị." Cổ Thanh Ảnh che miệng cười nói: "Lần đầu tiên thấy gia đưa sổ sách cho nương tử quản lý, chẳng phải là đang làm khó phu nhân hay sao?"

"Gia chỉ là thương xót phu nhân thôi." Đào Hoa nhìn nàng ta cười nói: "Sổ sách ở trong tay ai cũng như nhau, quà của các thiếp thất khi về nhà mẹ đẻ đều sẽ được chuẩn bị theo đúng phẩm cấp."

Nói thì nói vậy, nhưng mỗi lần tặng quà, khó tránh khỏi việc phân biệt đối xử, người này nhiều hơn một chút, người kia ít hơn một chút. Về nhà mẹ đẻ là chuyện liên quan đến thể diện, chắc chắn ai cũng muốn quà càng nhiều càng quý giá càng tốt.

Nam Cung Cầm đứng bên cạnh còn chưa kịp lên tiếng, Đào Hoa liền quay sang cười nói: "Nam Cung nương tử là người thứ hai về nhà mẹ đẻ sao?"

"Phải." Nam Cung Cầm gật đầu: "Làm phiền nương tử phải nhọc lòng rồi."

"Không sao." Đào Hoa nói: "Gần đây nương tử cũng chịu không ít ấm ức, ý của gia là muốn bồi thường cho nương tử thật tốt."

Cái gì mà ý của gia, rõ ràng là ý của Khương thị! Cổ Thanh Ảnh nghe vậy liền hiểu ra, nàng ta là người đầu tiên về nhà mẹ đẻ, nhưng Khương thị lại bỏ qua nàng ta mà nói muốn bồi thường cho Nam Cung Cầm, rõ ràng là sẽ không để nàng ta yên ổn.

"Nương tử nói vậy là có ý gì?" Cổ nương tử cười gượng, nói: "Đều là tỷ muội với nhau, nương tử không thể phân biệt đối xử như vậy chứ."

Đào Hoa quay sang nhìn nàng ta, cười nói: "Cổ nương tử sợ gì chứ? Nương tử còn có phu nhân có thể bù thêm cho nương tử mà."

Trong lòng giật thót, Cổ Thanh Ảnh vội vàng nói: "Ta và phu nhân cũng không thân lắm, sao phu nhân lại bù thêm cho ta? Nương tử đa nghi rồi."

"Qua lại nhiều thì sẽ thân thôi." Đào Hoa đứng dậy nói: "Ta còn phải sắp xếp sổ sách, nếu hai người không còn việc gì khác thì về trước đi."

Cổ Thanh Ảnh sốt ruột, đuổi theo nàng nói: "Nương tử đừng hiểu lầm, gần đây là phu nhân thường xuyên gọi ta đến nói chuyện, cũng không nói gì cả."

"Ta không hiểu lầm mà." Đào Hoa ra vẻ vô tội nhìn nàng ta nói: "Nương tử muốn đi đâu, muốn nói gì, đều là quyền tự do của nương tử, ta làm sao có quyền can thiệp?"

Thanh Đài bước lên ngăn Cổ nương tử lại, Khương Đào Hoa trực tiếp đi vào trong phòng. Cổ Thanh Ảnh đứng ở bên ngoài, nhíu mày xoa xoa khăn tay một lúc lâu, mới quay người đi tìm Nam Cung Cầm.

"Giờ phải làm sao đây? Hình như Khương nương tử đã ghim hận ta rồi?"

Nam Cung Cầm không nhìn nàng ta, tiếp tục đi về phía trước: "Trước kia nương tử đã đứng về phía Khương nương tử rồi, tại sao lại còn đi nịnh nọt phu nhân? Kẻ hai mang, làm sao có thể không rơi xuống nước?"

"Nhưng ta cũng chỉ nghĩ là nhiều người thì nhiều đường thôi mà?" Cổ Thanh Ảnh nói: "Ai biết Khương nương tử lại nhỏ nhen như vậy chứ? Nương tử mau nói giúp ta vài câu đi."

"Chuyện này ta không giúp được." Nam Cung Cầm nói: "Nương tử xem, gia rõ ràng là đang thiên vị Khương nương tử, ngay cả khi nàng ta không thể sinh con, gia vẫn đưa sổ sách cho nàng ta quản lý, nương tử vẫn còn cho rằng phu nhân đáng tin cậy hơn sao?"

"Nhưng..." Cổ Thanh Ảnh im lặng, cúi đầu suy nghĩ một lúc, hình như quả thật là như vậy. Khương nương tử có quyền có thế lại không thể sinh con, sau này nếu nàng ta có thể ngồi vào vị trí chính thất, vậy thì con của bọn họ có thể đưa cho nàng ta nuôi, chẳng phải là lập tức trở thành con vợ cả hay sao?

Mắt sáng rực, Cổ Thanh Ảnh quay người đi về.

"Cổ nương tử." Thanh Đài vẫn đang đứng chặn cửa: "Chủ tử nhà ta muốn nghỉ ngơi rồi."

"Ta có chuyện quan trọng muốn nói với nương tử!" Cổ Thanh Ảnh nói: "Là chuyện của phu nhân!"

Đào Hoa vén rèm cửa, giống như đã đợi sẵn nàng ta, mỉm cười với nàng ta: "Vào trong nói đi."

Thanh Đài tránh sang một bên, Cổ Thanh Ảnh ngẩn người, sau đó liền xách váy chạy vào, nịnh nọt nói: "Có một chuyện quan trọng, ta quên mất chưa nói với nương tử."

"Bây giờ nói cũng chưa muộn." Đào Hoa ngồi xuống nhìn nàng ta: "Cứ việc nói thẳng."

"Mấy hôm trước, lúc ta đến Lăng Hàn Viện, có gặp Liễu Nhi." Cổ Thanh Ảnh thần bí nói: "Sau đó phu nhân giải thích là vì nha hoàn kia đụng trúng phu nhân nên mới hỏi tội, nhưng ta tính toán thời gian thì thấy, lúc Liễu Nhi đến Lăng Hàn Viện, hình như là trước khi xảy ra chuyện đụng trúng trong hoa viên."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Quảng cáo
Trước /239 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mũi Đao Liếm Mật

Copyright © 2022 - MTruyện.net