Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
  3. Chương 174: Chỉ bọn họ hiểu
Trước /239 Sau

Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 174: Chỉ bọn họ hiểu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Hoài Ngọc nhỏ giọng nói: "Thiếp thân trước kia từng được phu nhân chiếu cố, mấy hôm trước còn... còn oán trách phu nhân quá được sủng ái, là thiếp thân sai."

Nói xong, nàng ta quay sang Cổ Thanh Ảnh: "Bình hoa mà nương tử thích là bị nha hoàn bên cạnh ta lỡ tay làm vỡ, ta không dám nói với nương tử, chỉ có thể để nương tử trách phạt hạ nhân trong viện của nương tử."

"Không sao." Cổ Thanh Ảnh áy náy: "Tiền tiêu vặt tháng này của nương tử có năm phần tổ yến, nha hoàn bên cạnh ta khi đi lấy đã lấy của nương tử một phần."

Đào Hoa nghe mà dở khóc dở cười, nếu không phải tình hình nguy cấp, nàng thật sự muốn ghi lại những lời này cho Thẩm Tại Dã xem. Xem ra nữ nhân trong hậu viện này cũng không phải ai cũng đáng ghét, đôi khi cũng rất đáng yêu.

Bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, mọi người đã nói hết những điều muốn nói, những nữ nhân ngày thường tranh đấu, giờ phút này đã thấu hiểu nhau, nắm tay nhau động viên, cổ vũ. Đào Hoa nhìn thấy vậy, cũng yên tâm hơn một chút.

Chỉ mong Thẩm Tại Dã nhanh chóng giải quyết xong chuyện trong cung.

Mục Minh Hiên làm hoàng đế bao nhiêu năm, tuy rằng chết lặng lẽ, nhưng tâm phúc và cận thần của ông đều nhận ra điều bất thường, nhao nhao yêu cầu gặp mặt hoàng thượng. Thẩm Tại Dã đứng trước cửa Chỉ Lan cung, cùng Tam công Cửu khanh quỳ xuống cầu kiến.

"Thừa tướng sao lại ở đây?" Thái úy Sở Sơn khó hiểu, nhìn cửa Chỉ Lan cung: "Chẳng phải ngài ngăn cản chúng ta vào sao?"

Thẩm Tại Dã vẻ mặt nghiêm trọng: "Lúc trước là ngự y không cho vào, Thẩm mỗ chỉ hỗ trợ ngăn cản. Nhưng đã lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì, Thẩm mỗ cũng muốn gặp hoàng thượng."

Thì ra là mọi người hiểu lầm y? Mọi người kinh ngạc, nhất thời không biết tình hình thế nào. Nhưng đã không còn ai ngăn cản, Sở Sơn đứng dậy, đá văng cửa Chỉ Lan cung.

Trong cung im ắng, cung nữ và thái giám co rúm một góc. Ngự y cứng đờ quỳ bên giường, không dám lên tiếng.

"Chuyện gì vậy?" Sở Sơn cau mày: "Hoàng thượng thế nào rồi?"

Ngự y run rẩy ngẩng đầu, nhìn các đại thần, run giọng nói: "Hoàng thượng... băng hà rồi."

Cái gì?!

Các đại thần kinh hãi. Sở Sơn đẩy ngự y ra, tiến lên kiểm tra hơi thở của Minh Đức đế.

Cơ thể lạnh toát, không còn thở nữa.

"Sao lại thế này!"

Ngự y cúi đầu: "Hoàng thượng trước kia đã bệnh nặng, thái y vào cung không biết đã cho uống thuốc gì, long thể ngày càng suy yếu, sáng nay..."

"Sao ngươi dám giấu giếm?" Sở Sơn tức giận: "Hoàng thượng băng hà là đại sự, sao ngươi không thông báo cho lục cung, cáo phó thiên hạ?!"

"Vi thần..." Ngự y lau mồ hôi, cúi đầu.

Văn võ bá quan quỳ xuống, Sở Sơn nhìn thi thể hoàng thượng hồi lâu, ra lệnh cho người đánh chuông tang.

Hoàng đế băng hà, triều đình chỉ còn hai vị hoàng tử, việc cấp bách là phải nhanh chóng gọi Nam vương trở về chủ trì đại cục! Sở Sơn nhìn sang Thẩm Tại Dã đang quỳ bên cạnh, cau mày.

Hoàng thượng qua đời quá đột ngột. Trước kia Thẩm Tại Dã đã có ý đồ mưu phản, lần này rất có thể y muốn nhân cơ hội soán ngôi, nên mới hãm hại các hoàng tử, điều Nam vương đi xa.

Ông ta là Thái úy, nắm giữ một nửa binh quyền của Đại Ngụy, nhưng trong ngoài hoàng cung vẫn bị Thẩm Tại Dã kiểm soát. Nếu Nam vương không kịp thời trở về, giang sơn Đại Ngụy e là sẽ đổi chủ.

Sở Sơn hoàn toàn không nghi ngờ Thẩm Tại Dã muốn giúp Nam vương đoạt vị, bởi vì trước kia Thẩm Tại Dã vẫn luôn ủng hộ thái tử, tuy rằng đã hãm hại thái tử, nhưng những hoàng tử khác y cũng không tha, lại càng không nói tốt cho Nam vương trước mặt hoàng thượng. Vì vậy, ông ta chỉ cho rằng Thẩm Tại Dã có dã tâm.

Thẩm Tại Dã đã sớm đoán được điều này, y chỉ cần khống chế hoàng cung, đợi Mục Vô Hạ trở về, không cần y nói gì, Sở Sơn và những người khác sẽ ủng hộ Nam vương lên ngôi.

Bọn họ chỉ là võ tướng, làm sao đấu lại y.

"Thẩm thừa tướng không cần về phủ xem sao?" Sở Sơn nhìn y, đột nhiên nói: "Hoàng cung đang có đại tang, thời gian tới chắc hẳn thừa tướng sẽ rất bận rộn, lâu rồi không về nhà, không nhớ nhung mỹ nhân trong phủ sao?"

Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Quốc gia là trên hết, gia đình là sau, tang lễ của hoàng thượng còn chưa xong, Thẩm mỗ sao có thể lo lắng cho gia thất?"

"Thẩm thừa tướng là người làm đại sự." Sở Sơn nhìn y đầy ẩn ý: "Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, ta đã được mở mang tầm mắt."

Trước kia luôn có người nói Thẩm Tại Dã háo sắc, nên y mới đưa hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào phủ. Nhưng giờ phút này, có vẻ như y không giống như lời đồn. Tin tức phủ thừa tướng bị ngự lâm quân tấn công, y chắc chắn đã biết.

Thẩm Tại Dã yên lặng quỳ xuống hành lễ, làm đủ lễ nghi, mới ra ngoài gọi Trạm Lư đến hỏi: "Thế nào rồi?"

"Bọn họ không tìm thấy ai." Trạm Lư cau mày: "Không biết phu nhân dẫn những người khác trốn đi đâu, Bàng Triển Phi cũng nói là không biết."

Ngay cả Bàng Triển Phi cũng không biết? Thẩm Tại Dã kinh ngạc, dựa vào tường suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt chợt lóe sáng.

"Ngươi cứ phái người bảo vệ phủ thừa tướng, nếu không đủ người, cứ điều động từ chỗ Bàng tướng quân."

"Vâng."

Trạm Lư đáp, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Sao phu nhân và những người khác lại biến mất? Ngay cả hầm rượu trong phủ cũng đã bị lục soát, nhưng không thấy ai."

"Phu nhân của các ngươi có trí nhớ rất tốt." Nhớ đến ám thất trong thư phòng, Thẩm Tại Dã mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Trí nhớ tốt cũng có thể cứu mạng."

Lời này nói cũng như không! Trạm Lư thở dài, không hỏi nữa, dù sao rất nhiều chuyện chỉ có hai vị chủ tử này mới hiểu, người khác hỏi cũng vô dụng, hắn ta cứ làm theo lời y là được.

Trong cung không biết từ đâu lan truyền tin tức, nói rằng hoàng thượng từng lập di chiếu, nhưng bị Thẩm Tại Dã giấu đi. Sở Sơn nghe vậy, lập tức dẫn người đến ép hỏi Thẩm Tại Dã.

Xung quanh đều là người, Thẩm Tại Dã mặc quan phục, bình tĩnh nhìn bọn họ.

"Đã là di chiếu, sao không công bố?" Sở Sơn lạnh lùng nói: "Thừa tướng rốt cuộc đang tính toán gì?"

"Di chiếu này là do hoàng thượng bảo Thẩm mỗ viết." Thẩm Tại Dã nói: "Sở Thái úy bây giờ không tin tưởng Thẩm mỗ như vậy, lấy di chiếu ra có ích gì? Quốc đô còn có Hằng vương, chi bằng nhân cơ hội này lập Hằng vương làm hoàng đế, ổn định đại cục."

"Hoang đường!" Sở Sơn mắng: "Hằng vương tàn phế, sao có thể làm vua? Ta thấy ngài dã tâm lang sói, có ý đồ mưu phản!"

Thẩm Tại Dã cười mà không nói, hai bên đang giằng co thì có cấm vệ đến báo: "Thái úy, đã tìm thấy di chiếu trong Chỉ Lan cung!"

"Ở đâu?" Sở Sơn vội vàng hỏi.

Cấm vệ chắp tay: "Ở trên tường chính điện Chỉ Lan cung, mời đại nhân di chuyển."

Thẩm Tại Dã nhíu mày, nhìn Sở Sơn vui mừng, liền nói: "Di chiếu trên tường không có ngọc tỷ, không thể coi là thật."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Quảng cáo
Trước /239 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net