Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong thang máy, Triệu Tử Tuấn vỗ vỗ cánh tay Đào Hoa Yêu Yêu đang khoác tay mình:
– Sở Phi chính là người mà em ngàn dặm tương tư?
Đào Hoa Yêu Yêu mếu máo:
– Em không có mắt nhìn thế sao?
Không đợi đối phương trả lời, cô nhụt chí lắc đầu:
– Thôi đi, thì cứ cho là em chẳng có mắt
Triệu Tử Tuấn vui mừng, thơm Đào Hoa Yêu Yêu chụt một cái:
– Biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không? Chính là thành thật và ngây thơ
– Em có phải là quá ngây thơ không?
Cô cười khổ, nói muốn quên, muốn cố gắng học cách quên nhưng như đã thành bản năng, chỉ cần nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh thì đầu bốc hỏa, không nhịn được muốn thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh, sau đó thấy anh thờ ơ lại càng tự khổ sở.
– Ừ, em thật ngây thơ. Triệu Tử Tuấn đáp lời
Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái:
– Anh chẳng giỏi an ủi người khác gì cả
Triệu Tử Tuấn nhún nhún vai:
– Lúc này đùa giỡn chẳng phải để em đánh
Hiển nhiên hắn rất hiểu Đào Hoa Yêu Yêu.
– Cho dựa nhờ một chút
Đào Hoa Yêu Yêu tựa đầu vào lưng Triệu Tử Tuấn, rầu rĩ. Triệu Tử Tuấn không nói gì, để cho cô dựa vào, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng đó. Nếu anh nhớ không nhầm, đôi mắt lạnh lùng đó, tuy rằng ít có cảm xúc dao động nhưng suốt đường đi vẫn như có như không mà nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu vừa vào văn phòng đã bị các đồng nghiệp cũ vây quanh sau đó ngoan ngoãn dâng quà tặng cho mọi người, thần thần bí bí cười với cô
– Mọi người tỏ vẻ thần bí gì thế?
Đi theo sau cô, Triệu Tử Tuấn khó hiểu
Đào Hoa Yêu Yêu vừa dẫn anh đi gặp Mike vừa thủng thẳng giải thích:
– Nội quy của Thỏa trí sáng tạo là người đi công tác về sẽ phải mua quà cho mọi người, mời mọi người ăn cơm, hát karaoke, không được thiếu gì cả. Đi công tác càng lâu thì ví thủng càng lớn
Triệu Tử Tuấn nhìn khuôn mặt thảm đạm của Đào Hoa Yêu Yêu hỏi:
– Hiện giờ, người đi công tác lâu nhất là bao lâu?
Đào Hoa Yêu Yêu mặt không đổi sắc trả lời:
– Bốn năm.
– Đó không phải là…
– Em
Triệu Tử Tuấn vui mừng:
– Đáng đời
– Người quân tử không bao giờ vui mừng khi thấy người khác gặp họa
– Chẳng phải em thường nói tiểu nhân sống lâu hơn sao
– …
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi vào văn phòng của Mike, còn chưa gõ cửa thì cửa đã mở. Mike thấy Đào Hoa Yêu Yêu thì ôm cô:
– Yêu Yêu, tuy đã gặp mặt nhưng vẫn muốn chào mừng em trở về, còn phải cảm ơn em ngày đó cứu nguy công ty.
Đào Hoa Yêu Yêu cười:
– Nói suông không đáng tin, đưa tiền làm bằng chứng
– Yêu Yêu, em là cổ đông công ty. Mike nhắc nhở cô.
– Chia hoa hồng thấp nhất, làm việc như trâu bò. Đào Hoa Yêu Yêu bình thản nói
Mike buông Đào Hoa Yêu Yêu ra, nhìn Triệu Tử Tuấn khoái trá xem diễn, nghiêm trang nói sang chuyện khác:
– Khụ, không giới thiệu một chút sao? Vị này là…
Đào Hoa Yêu Yêu bật cười.
– Vị này là Triệu Tử Tuấn tiên sinh, là nhiếp ảnh gia tốt nhất em gặp được, lão Triệu, đây là ông chủ công ty – Mike
Sau khi hai người khách sáo bắt tay nhau, Đào Hoa Yêu Yêu đi thẳng vào chuyện chính
– Mike, trong điện thoại tôi có đề cập qua về “núi Tuyết Sơn” lần này
Ba người nói chuyện với nhau bất tri bất giác cũng mất một thời gian dài. Thảo luận được kế hoạch ban đầu rồi, ba người đứng dậy, Mike và Triệu Tử Tuấn bắt tay:
– Quan điểm của Triệu tiên sinh rất độc đáo, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Triệu Tử Tuấn thản nhiên cười, nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một cái:
– Cuối cùng đã biết vì sao con ngựa hoang Đào Hoa Yêu Yêu lại chịu ở quý công ty lâu như vậy, có thể cho cấp dưới không gian sáng tạo thoải mái, ngài đúng là một ông chủ đặc biệt
Đào Hoa Yêu Yêu nhàm chán nhìn bọn họ:
– Nói xong chưa, ca ngợi nịnh nọt nhau chẳng phải là tính tốt đâu
Nói xong ba người không hẹn mà cùng bật cười.
Tiễn Triệu Tử Tuấn đi, nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại, Mike lặng lẽ hỏi Đào Hoa Yêu Yêu:
– Ừm, ánh mắt của em luôn rất chuẩn, em thực sự chuẩn bị di tình biệt luyến sao?
Đào Hoa Yêu Yêu đấm đấm lưng. Mike thông minh vội giơ tay lên nói:
– Được rồi, ông chủ tốt không can thiệp đời tư của nhân viên.
Đào Hoa Yêu Yêu buồn cười lắc đầu, hai người cùng nhau trở về, Mike nhắc nhở cô:
– Ba ngày sau cổ đông họp lâm thời, đây là lần đầu tiên em tham gia bằng thân phận cổ đông, nhớ đến đúng giờ
Đào Hoa Yêu Yêu gật gật đầu, đẩy cửa văn phòng của mình rồi bước vào.
Mike nhìn cánh cửa khép lại, Đào Hoa Yêu Yêu gần như là một tay anh bồi dưỡng. Năm đó vừa nhìn thấy cô anh đã biết cô sẽ là một mầm non tốt, anh sớm có lòng bồi dưỡng cô nhưng trời sinh tính tình Đào Hoa Yêu Yêu rất cứng rắn không muốn làm nữ cường nhân khiến bản thân mệt mỏi đến chết. Nay, ai ngờ được, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi sự nghiệp của cô thăng tiến không ngờ. Sau đó, anh lại nhớ tới một người khác…
Một hồi lâu, anh lắc đầu:
– Thất bại trên tình trường, thương trường được đắc ý, nam hay nữ đều như nhau cả