Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng Đinh Hạo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói:
- Đa tạ ý tốt của Lý giáo sư nhưng ta vẫn muốn vào Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo phải ở lại Vấn Kiếm tông.
Thứ nhất là bí mật hang núi bên dưới đáy vực chứa rác còn cần Đinh Hạo khám phá.
Dù sao chất lỏng trong hố đá đó, hoa văn trên bàn đá cực kỳ bí ẩn, chắc là bảo bối ghê gớm gì. Chờ một ngày nào đó thực lực của Đinh Hạo tăng mạnh rồi hắn có thể thăm dò nó, hắn khẳng định hang núi bên vách núi sâu tuyệt đối không đơn giản.
Thứ hai, Đinh Hạo còn nghĩ đến muội muội đã mất tích.
Tuy hơn ba năm trôi qua nhưng nếu Đinh Hạo vào Thanh Bình học viện, lỡ đâu có ngày muội muội mất tích quay về tìm hắn thì sẽ bỏ qua.
Thứ ba, về kiếm thuật Đinh Hạo có thiên phú, lĩnh ngộ vô cùng biến thái. Vấn Kiếm tông là tông phái sở trường về kiếm thuật, nếu chỉ tính kiếm thuật thì cao minh hơn Thanh Bình học viện tổng hợp.
Đương nhiên còn có nhiều nguyên nhân khác nữa.
Cho nên Đinh Hạo biết rõ ở lại Vấn Kiếm tông mới là lựa chọn tốt nhất cho hắn.
Lý Mục Vân ngẩn người.
Lý Mục Vân không ngờ đã nêu ra lá bài vàng Thanh Bình học viện mà thiếu niên Đinh Hạo vẫn từ chối dứt khoát.
Chuyện này rất hiếm thấy.
Lý Mục Vân không muốn buông bỏ, kiên nhẫn khuyên bảo:
- Tiểu huynh đệ, ngươi hãy nghĩ kỹ đi. Thanh Bình học viện chính là đệ nhất tông phái Tuyết Châu, bình thường không biết có bao nhiêu thiếu niên tài tuấn khóc cầu vào học viện mà không được. Bây giờ ngươi gật đầu một cái là ta bảo đảm không cần thi gì ngươi sẽ trở thành đệ tử của học viện, đây là cơ hội khó có.
Đinh Hạo vẫn dứt khoát lắc đầu, nói:
- Đa tạ ý tốt của Lý giáo sư nhưng ta vẫn muốn ở lại Vấn Kiếm tông.
Lý Mục Vân biến sắc mặt.
Nam nhân trung niên mặt trắng râu dài giáo sư thực lực sâu không lường được hỏi lý do, ai oán như vợ bị chồng bỏ:
- Cái gì?
Đinh Hạo đón ánh nắng rực rỡ, mỉm cười nói:
- Bởi vì... Ta thích Vấn Kiếm tông.
Lý Mục Vân há hốc mồm.
Lý Mục Vân không còn lời nào để nói.
Bởi vì đây là lý do không thể phản bác.
Lý Mục Vân là giáo sư lang thang của Thanh Bình học viện, như mấy quản lý câu lạc bộ ra ngoài lôi kéo trong kiếp trước của Đinh Hạo. Mỗi nằm tám tông phái nhân loại khác thi thu đồ đệ thì Lý Mục Vân quan sát, phát hiện mầm nào tốt sẽ chặn giữa đường dụ dỗ các thiên tài thiếu niên tham gia Thanh Bình học viện.
Thật ra mỗi tông phái đều âm thầm đào góc tường như Lý Mục Vân đã làm.
Lý Mục Vân nét mặt sa sầm nói:
- Được rồi, hy vọng ngươi đừng hối hận lựa chọn hôm nay.
Lý Mục Vân vẫn giữ phong độ thân thiện chào Đinh Hạo.
Thạch Phi Chu hơi rung động hỏi:
- Ngươi thấy sao?
Thạch Phi Chu và Lãnh Nhất Toàn đứng dưới bóng cây cách sự việc năm mươi thước, toàn thân lượn lờ khí mông lung như có như không che giấu hơi thở bản thân, người xung quanh không thể hiện đáo bọn họ tồn tại. Bao gồm giáo sư Thanh Bình học viện Lý Mục Vân cũng không nhận ra.
Lãnh Nhất Toàn đăm chiêu nói:
- Nếu hắn nói thật thì Đinh Hạo đáng giá Vấn Kiếm tông chúng ta hết sức bồi dưỡng.
- Ha ha ha ha ha ha!
Mặt Thạch Phi Chu đầy ý cười hỏi ngược lại:
- Vậy Lãnh sư huynh cảm thấy hắn nói thật hay nói dối?
Bỗng một thanh âm vang lên bên cạnh Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn:
- Lời thật.
Không biết khi nào một vị nam nhân trung niên mặc trường bào vải thô màu xanh, tóc xõa ra, tay cầm rượu hồ lô người nồng nặc mùi rượu bước đi chao đảo xuất hiện bên cạnh Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn.
Nam nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy, ăn mặc vô cùn đơn giản, chỉ có đôi mắt bị tóc rối che đậy chớp lóe ánh sáng khiếp hồn người. Dường như trong đôi mắt ấy ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần lên xuống, thiên địa vạn vật biến thiên.
Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn có thực lực Đại Võ Tông cảnh thế nhưng nếu nam nhân trung niên này không lên tiếng thì hai người không phát hiện có kẻ đứng cạnh.
- Thanh Sam sư thúc!
Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn giật mình qua đi lập tức quỳ xuống hành lễ, biểu tình cực kỳ cung kính.
Nam nhân trung niên chính là một lão quái vật có địa vị không nhỏ trong Vấn Kiếm tông tên là Khí Thanh Sam, có thân phận đặc biệt trong tông.
- Ha ha ha ha ha ha! Không tệ, tiểu tử này rất khá.
Khí Thanh Sam ngửa đầu uống hớp rượu cay, cười nói:
- Lão thích lý do của hắn!
Khí Thanh Sam nói xong bước ra một bước, chớp mắt không còn bóng dáng.
Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn liếc nhau.
Không biết sư thúc quái vật này có ý gì?
Không lẽ Khí Thanh Sam được gọi là 'Không thành Võ Thánh cảnh sẽ không bao giờ thu đồ đệ' thế nhưng ý định nhận đồ đệ?
Đinh Hạo không biết rằng lý do hắn nói đại lại khiến một lão quái vật của Vấn Kiếm tông có hảo cảm.
Bởi vì Đinh Hạo thấy một 'người uyên cũ' rất 'uyên'.
Đinh Hạo nhìn Tống Kiếm Nam, Triệu Tinh Thành cùng nhau đến, mặt lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi đến làm gì?
Trên mặt chữ điền của Tống Kiếm Nam không còn vết thương lúc trước bị kiếm rỉ sét của Đinh Hạo gây ra, lấy lại phong cách như xưa. Mặt Triệu Tinh Thành theo sau lưng Tống Kiếm Nam vẫn sưng phù như con heo, biến hình trông rất buồn cười.
Triệu Tinh Thành lắp bắp nói:
- Đinh... Đinh sư huynh... Ta... Chúng ta đến xin lỗi. Chuyện này đó là chúng ta không hiểu chuyện, xin lỗi sư huynh, xin sư huynh đại nhân rộng lượng đừng so đo với chúng ta.
Tống Kiếm Nam gật đầu lia.
Rõ ràng Đinh Hạo biểu hiện trong kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông đã rơi vào tai Tống Kiếm Nam, Triệu Tinh Thành.
Tống Kiếm Nam chỉ là đệ tử ký danh xếp hạng chót, Triệu Tinh Thành chưa chắc vào được Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo là thiên tài bỗng nhiên nổi bật rực rỡ. Địa vị của ba người sau này trong Vấn Kiếm tông sẽ cách biệt một trời một vực. Vậy nên Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam nhân lúc này xin lỗi tránh cho mai sau bị Đinh Hạo ghi hận.
- Các ngươi cút đi, đừng đến quấy rầy ta nữa.
Đinh Hạo thản nhiên nói:
- Ta sẽ không truy cứu.
Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam mừng rỡ nói:
- Vâng vâng vâng, đa tạ Đinh sư huynh.
Triệu Tinh Thành định nói thêm cái gì muốn bám cây to Đinh Hạo nhưng Tống Kiếm Nam thấy vẻ mặt hắn khó chịu thì kéo gã rời đi.
Qua mấy phút, khu thông báo phía xa bỗng ồn ào rầm rộ.
Vô số thiếu niên chờ thi buổi chiều chen chúc, bàn tán cái gì đó.
Đinh Hạo tò mò đứng dậy, đi qua xem.
- Đó là gì?
Chỉ thấy trên khối bia đá to trong khu thông cáo dán mấy tờ giấy to màu đỏ viết đầy chữ nhỏ xíu, có vẻ là tên người.
Có thiếu niên phát hiện điều gì hét to một tiếng:
- Đó là danh sách xếp hạng thành thích thi buổi sáng!
- Đúng vậy. Thật sự là danh sách, ta thấy tên của mình, xếp hạng bảy trăm sáu mươi tám...
- Mau nhìn xem, mau nhìn xem có ta không, có ta không?
- Ủa? Xếp hạng nhất là... Tại sao che tên năm người xếp hàng đầu?
Đám người xem danh sách, bàn tán xôn xao.