Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
  3. Chương 105: Đại Kết Cục 5
Trước /106 Sau

Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 105: Đại Kết Cục 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong nhất thời mọi thứ chìm vào im lặng, Trường An nhìn chằm chằm vào Đường trang nam nhân đang cầm trong tay tôn giới.

Đường Trang nam nhân vẫy vẫy tay ra hiệu phía sau, hai người áo đen liền cầm theo dây thừng và một cuồn băng keo đi về phía Vương Tòng Nhân.

"Các người muốn làm cái gì?" Vương Tòng Nhân kinh hoảng có chút muốn chạy trốn, nhưng toàn thân gã vô lực chỉ có thể hoạt động vài cái tại chỗ, nhìn chằm chằm hắc ý nhân nói: "Ta là kế vương, là tộc trưởng của các ngươi, ngươi lớn mật...!Ưm!"

Lời còn chưa nói xong miệng liền bị băng keo phong kín, sau khi trói chặt Vương Tòng Nhân hắc y nhân cũng lui ra ngoài, Vương Tòng Nhân còn có chút không cam lòng, giãy giụa vài cái.

Trường An ho khan hai tiếng, nói: "Tốt, giờ đây chúng ta tề tụ đông đủ ở chỗ này mục đích chính là, biến chiến tranh thành tơ lụa, kết thúc phân tranh mấy ngàn năm." Trường An nhấp một ngụm trà, nhìn người phía dưới muốn nói lại thôi nói tiếp: "Các người đều cừu thị đối phương, nhưng ta muốn hỏi, các người còn nhớ rõ thù hằn nguyên thủy nhất của mình là gì hay không.

Các người còn nhớ hay không?"

"Này..." Mấy ngàn năm phân tranh, bọn họ đã sớm không còn biết nguyên nhân cớ sự ban đầu là cái gì rồi.

"Kỳ thật mỗi người ở đây căn bản đều không quen biết đối phương, lại vô căn vô cớ có thù hận.

Điều này thật không sáng suốt, các vị thấy có đúng không?"

"Này...."

Trường An cười nhạt nói tiếp: "Mọi người nếu là không có ý kiến, vậy liền hòa giải đi." Trường An nhìn nhìn, vẫn không có ai lên tiếng.

"Ừm, mọi người cứ suy xét một chút đi."

Những người phía dưới đều là anh liếc tôi một cái, tôi liếc anh một cái.

Trong miệng tuy rằng không nói gì nhưng tất cả đều có băn khoăn.

Người bận áo xanh bịt kín đột nhiên đứng dây, nhìn mọi người nói: "Uông thị nhất tộc chúng tôi nguyện ý giải hòa.

Buông tha chiến tranh, kế thừa đại nghiệp ngàn năm, tiếp tục bảo hộ huyễn âm linh."

Trương lão nhân cũng đứng dậy, nhìn hai người bên cạnh lại nhìn Trương Khởi Linh, nói: "Ta lấy thân phận trưởng lão của Trương gia, tuyên bố xóa bỏ chức vị tộc trưởng của Trương Khởi Linh hiện tại." Phía dưới xôn xao bàn tán, chỉ có Trương Khởi Linh không nói lấy một lời.

Trương lão nhân ho khan hai tiếng, phía dưới nhanh chóng yên tĩnh lại.

Lão nói tiếp: "Từ giờ Trương Như Tuyết sẽ tiếp quản.

Chấp nhận giải hòa, buông tha chiến tranh, kế thừa ngàn năm đại nghiệp, tiếp tục bảo hộ quỷ tỉ."

Đường trang nam tử ngồi ở bên cạnh Trương lão nhân cũng đứng dậy: "Vương thị nhất tộc chúng tôi cũng chấp thuận giải hòa, nguyện ý dẫn dắt tộc nhân trở về quê hương, buông tha chiến tranh kế thừa đại nghiệp ngàn năm, tiếp tục bảo hộ tôn giới."

Đường trang nam tử nói xong liền đưa tay trái về phía Trương lão nhân, Trương lão nhân ngây người một lúc cũng bắt lại.

Trường An đi xuống từ trên đài cao, đến bên cạnh mấy người họ bắt tay một chút rồi nói: "Mọi người về sau khả năng sẽ không còn gặp lại, tôi hy vọng tất cả sẽ luôn bình an."

"Chẳng lẽ cậu không tính về nhà chồng nhìn xem?" Trương lão nhân đột nhiên lên tiếng trêu ghẹo, Trường An nhất thời không biết nói gì, nhìn Trương lão nhân lại nhìn Trương Khởi Linh: "Hình như ông đã nhớ lầm." Tiếng tới bên tai Trương lão nhân nói nhỏ: "Đó là nhà mẹ đẻ của hắn."

Trương lão nhân cười cười, ý vị thâm trường nói: "Không ngờ được là thượng quân đại nhân."

Trường An nhìn Trương lão nhân cười mà không biết nói gì cho phải, cuối cùng đành quay qua nói với mọi người: "Mọi người có thể đi rồi, về sau gặp lại chính là bằng hữu."

Ngay sau đó nhóm người liền phân biệt mang tộc nhân bị thương của mình rời đi.

"Ngô Tà!" Hắc Ngãn Kính đột nhiên lười nhác lên tiếng.

Giải Vũ Thần lập tức nhìn qua Trường An, mắt không hề chớp: "Ngô Tà?!!!"

Trường An quay đầu nhìn qua: "Đẹp trai không?"

"Đẹp...!đi chỉnh chỗ nào?"

Trường An lặp tức cười đến cong eo, một tay chóng hông nói: "Cậu có muốn đi chỉnh một chút không?"

"Tạm thời không cần, tôi hiện tại đã đủ khuynh quốc khuynh thành rồi."

"Tự tin quá."

"Đương nhiên, chẳng lẽ cậu không có mê tôi?"

"Chậc." Trường An nói: "Bị mê cho chết luôn."

Giải Vũ Thần đẩy nhẹ Trường An: "Thôi đi, cái vị khiến cậu mê chết đang ở phía sau kia kìa, tôi không muốn bị ánh mắt hắn "giết" đâu."

Gương mặt tươi cười của Trường An chuyển sang nhìn Trương Khởi Linh, đây là một trải nghiệm khá kỳ quái.

Ái nhân trước mặt nhưng Trường An không có dũng khí tiến gần, mọi thứ trong quá khứ đều hiện rõ trước mắt.

Trước kia là Cẩn, là quân vương một nước, thân nơi loạn thế, triều dã suy tàn.

Sau đó là A Khôn, chiếc bóng cô độc một mình hạ đấu.

Hiện tại là Trương Khởi Linh, phải gánh nặng trọng trách lên vai, còn phải chịu đựng sự tra tấn của ký ức.

Trương Khởi Linh lạnh nhạt nhìn Trường An trước mặt.

Hắn không biết người trước mặt mình là ai.

Là Tà của một ngàn năm trước hay là Vũ của một trăm năm kia? Lại hoặc là Ngô Tà của hắn hiện tại.

Giải Vũ Thần nhìn hai người Trương Khởi Linh Trường An đang nhìn nhau, mỉm cười rồi kéo lấy Hắc Nhãn Kính đang nằm trên mặt đất dậy.

"Úi! Hoa nhi gia, tôi chính là người bệnh." Hắc Nhãn Kính nhẹ giọng nói.

Giải Vũ Thần tặc lưỡi, sau đó khom người ôm công chúa Hắc Nhãn Kính ra ngoài.

"Tiểu ca!"

Trương Khởi Linh run lên, là Ngô Tà, là Vũ, cũng là Tà của ngàn năm trước.

Trước nay đều không thay đổi, mặc kệ bộ dạng gì hay thân phận ra sao, cậu ấy vẫn luôn là cậu ấy.

Khóe miệng Trương Khởi Linh cong cong, không có trả lời.

Trương Khởi Linh đang cười, Trường An nhìn tất cả đều là chân thật, y lập tức tiến lên, hai tay ôm lấy người hắn thật chặt chẽ.

Cố gắng dung nhập cơ thể mình vào lòng ngực ấm áp.

Tay Trương Khởi Linh cũng chậm rãi vòng qua eo y, tăng thêm lực độ ôm chặt lấy y.

"Ngô Tà!"

"Tôi ở đây, và anh cũng ở đây." Trường An ôm chặt Trương Khởi Linh, khóe miệng mỉm cười thật tươi, thì thầm bên tai hắn: "Thật tốt."

.....

Giải Vũ Thần đem Hắc Nhãn Kính ôm đến một gian phòng khác, chuẩn bị thả người xuống giường.

Nhưng mà mặc kệ thế nào cũng không thể thả ra, bởi vì hai tay Hắc Nhãn Kính vẫn luôn gắt gao ôm chặt lấy cổ Giải Vũ Thần.

"Anh mẹ nó đi xuống được chưa?"

"Tôi muốn vợ ôm một cái!"

"Ai là vợ của anh hả? Còn không mau cút xuống."

"Cậu nha, cậu chính là vợ của tôi."

"Anh mới là vợ!"

"Được được, tôi là vợ, cậu ôm tôi đi."

Giải Vũ Thần đỡ trán, thở dài nói: "Tôi còn phải đi xem Tú Tú thế nào."

"Ồ, vẫn là vợ cả tốt."

"Chẳng lẽ đối với anh vợ nhỏ thì không tốt?"

Hắc Nhãn Kính đột nhiên nở nụ cười lộ ra tám cái răng: "Đương nhiên tốt, chồng ôm tôi mà."

Giải Vũ Thần chậc một tiếng nói: "Đi xuống!"

"Được rồi." Hắc Nhãn Kính thả tay nằm lăn xuống giường.

Giải Vũ Thần có chút bất đắc dĩ xoay người rời đi, Hắc Nhãn Kính nhìn bóng lưng đang bước ra ngoài của Giải Vũ Thần nói: "Vợ à, tôi lại nhớ em rồi."

Giải Vũ Thần ngừng lại một chút, không có phản ứng hắn tiếp tục ra ngoài.

.....

Hoắc Tú Tú đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại đang được truyền nước biển.

Gương mặt tái nhợt nhỏ gầy, ngủ rất an tĩnh.

Chỉ là chân mày luôn nhăn lại chứng minh cô rất đau.

Giải Vũ Thần giúp cô nhu nhu mi tâm, trong mắt đều là cảm xúc phức tạp.

Nhiều khi y không biết tình cảm mình dành cho Tú Tú rốt cuộc là gì, nói là yêu, nhưng hình như y còn yêu Hắc Nhãn Kính hơn.

Nếu nói không yêu, y lại luyến tiếc cô chịu khổ, muốn chiều cô, quan tâm cô...

"Tiểu Hoa ca ca." Môi Hoắc Tú Tú mấp máy.

Giải Vũ Thần nhìn Tú Tú mỉm cười, nói: "Không có việc gì, tất cả đều đã kết thúc.

Tú Tú ngoan, mau nằm nghỉ, chờ Tú Tú tốt chúng ta liền trở về Bắc Kinh."

"Vâng."

"Ngủ đi, Tiểu Hoa ca ca canh cho em."

"Dạ."

Vốn dĩ Hoắc Tú Tú đã bị thương nặng, rất nhanh liền ngủ mất.

Giải Vũ Thần sau đó vẫn luôn ở bên cạnh canh cho cô nàng.

Trong một gian phòng khác của miếu Lạt Ma, cả người Ngô Tà dựa lên người Trương Khởi Linh không chịu dậy.

Tuy rằng trên lưng Trương Khởi Linh có thương tích, nhưng hắn sợ quấy rầy thời khắc tốt đẹp này cho nên vẫn luôn chịu đựng, tùy ý Ngô Tà quậy.

"Tiểu ca, lâu như vậy anh có nhớ tôi không?"

"Ừm."

"Sao vẫn nói ít như vậy hở? Anh không phải khôi phục ký ức rồi sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng nhận thức nhau hơn một ngàn năm, anh không thể nói với tôi nhiều hơn hai chữ à?

Trương Khởi Linh vẫn không biết phải xưng hô thế nào với cái người đang dựa hết cơ thể lên người mình này.

Xấu hổ nói: "Tôi mới sống hơn một trăm năm."

Ngô Tà lập tức ngồi dây, nghiêm túc nói: "Anh đang chê tôi già?"

Trương Khởi Linh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng không tự giác câu lên: "Cậu cũng không phải nữ nhân, lo lắng cái gì?"

Ngô Tà nhướng mày, khóe miệng treo một tia ý cười, tay bắt lấy cầm Trương Khởi Linh: "Ồ! Trương Khởi Linh, tiểu tử anh bây giờ còn học được trêu đùa bổn thượng quân."

"Tôi không gọi Trương Khởi Linh."

"A?" Ngô Tà lộ ra một tia nghi hoặc, nghĩ đến tuyên bố lúc trước của Trương lão nhân liền hiểu rõ, "Vậy bây giờ anh không có tên hở? Hay là tiếp tục kêu A Khôn*?" Ngô Tà nghĩ nghĩ, "Quá tục."

*Quẻ Khôn trong Kinh Dịch, ví như đất.

Thuộc về bên nữ giới, (cũng tại Tiểu ca nhà ta trắng trẻo xênh xắn thế mà =)))

Trương Khởi Linh nhìn nửa bên mặt biểu tình phong phú của Ngô Tà, nhịn không được cười nói: "Vậy kêu Cẩn đi, chỉ thuộc về một mình cậu."

Ngô Tà đột nhiên duỗi tay câu lấy cổ Trương Khởi Linh, cười nói: "Anh không phải mới sống hơn một trăm năm sao? Cẩn người ta là người của hơn ngàn năm trước đấy?"

"Vậy cậu gọi là gì?" Trương Khởi Linh đột nhiên hỏi..

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luật Công Bằng

Copyright © 2022 - MTruyện.net