Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
  3. Chương 22: Trương Như Tuyết
Trước /106 Sau

Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 22: Trương Như Tuyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit + Beta: 苏諴

_______________________

Buổi sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới chớm nhó mẹ tôi đã thúc giục tôi rời giường.

Đã rất lâu tôi không thể ngủ một giấc yên ổn.

Cứ tưởng hôm nay có thể nướng lâu một chút, không cần phải lo vấn đề nấu cơm nấu nước gì đó.

Vốn cũng nghĩ là sẽ không thể tự nhiên tỉnh lại, nhưng ít nhất vẫn có thể lười trên giường ít lâu mà.

"Mẹ! Xem ra nơi này đã không còn là tổ ấm thoải mái dành cho con nữa rồi."

"Tiểu Tà nha, Kiều Kiều người ta đã rời giường từ sớm rồi, con quên hả, hôm qua không phải đã nói dẫn Kiều Kiều đi dạo sao?"

"Mẹ à, có thể đổi ý không?"

"Đứa nhỏ này, càng ngày càng không làm việc gì đứng đắn.

Nhanh chóng thu thập một chút đi, người ta đợi con lâu rồi đó." Mẹ tôi nói xong liền đi xuống lầu.

Nữ nhân này rốt cuộc có ý gì? Chả lẽ cô ta không nhìn ra tôi đối cô ta không chút hứng thú sao? Ai, phụ nữ! Thật sự là loài động vật khó lý giải mà.

Muộn Du Bình thấy tôi rời giường nên cũng dậy theo.

Chúng tôi trên này thu dọn một chút rồi mới xuống lầu.

Nhìn thấy Lý Ngọc Kiều và mẹ tôi ngồi cạnh nhau vừa nói cười vừa ăn bữa sáng.

Điều này làm tôi có chút không thoải mái, nói như thế nào đây? Nó làm tôi có cảm giác người con gái này không đơn giản, cô ta khẳng định là có mục đích gì đó.

Này tuyệt không phải là do tôi đa nghi, mà là do kinh nghiệm lăn lê bò lết nhiều năm của tôi đưa ra.

Vì thế sau khi bữa ăn kết thúc, tôi thừa lúc mẹ mình đang rửa bát mà sấn tới dò hỏi một chút lai lịch của Lý Ngọc Kiều này.

"Mẹ à, trước khoang hãy rửa bát, con có cái vấn đề muốn hỏi mẹ này."

"Đứa nhỏ này, đều đã già đầu rồi, thế nào bây giờ lại trẻ con như vậy, muốn hỏi cái gì thì mau hỏi đi."

"Cái cô Lý Ngọc Kiều kia mẹ biết về cô ta nhiều hay ít thế?"

"Ý con là sao? Ồ....!" Mẹ tôi nhìn cứ như đã biết được bí mật gì đó to lớn lắm, nói: "Người ta chính là Hoa kiều, còn là một bác sĩ lớn nữa.

Tháng trước mới vừa về nước.

Này còn phải cảm ơn dì Triệu lúc đi nhảy quảng trường trở về giới thiệu mẹ con bé cho mẹ, bây giờ mới có cuộc gặp gỡ này đấy.

Cô nương này không tồi đúng không? Gia đình bọn họ khá là tốt."

"Vậy sau đó, tại sao bọn họ lại để con gái ở đây một mình? Không lo lắng gì sao?"

"Ai nha! Con trai, này đã là thời đại nào rồi, con như thế nào còn bảo thủ như vậy a.

Với không phải là đã định rồi sao, tại sao nàng không thể ở lại hai ba ngày a?"

"Định? Định cái gì?"

"Hai đứa hôm qua ra ngoài chơi không phải rất tốt sao? Hơn nữa khuê nữ nhà người ta hôm qua đã gật đầu đáp ứng, một tên lão nam nhân như con chẵng lẽ còn không bằng một cô nương?"

Quả nhiên tôi đoán không sai, người phụ nữ này thật sự có vấn đề.

Nếu nói nàng coi trọng tôi, có đánh chết tôi cũng không tin.

Mẹ nó làm tôi ngày hôm qua khômg có thời gian ở cùng Muộn Du Bình.

Tôi trầm tư một lúc rồi nói với mẹ tôi: "Mẹ, con biết rồi, ngài an tâm đi."

"Lúc này mới giống lời nói chứ, oắt con con cuối cùng cũng đã thông suốt, đi! Mang Kiều Kiều đi xem mấy cái người trẻ tuổi thích ấy, ai nha chính là chỗ có rất nhiều nước mà người trẻ thích chơi ấy."

"Con biết rồi, tạm biệt mẹ." Tôi, Muộn Du Bình và Lý Ngọc Kiều đang định dfi ra khỏi cửa thì mẹ tôi chạy theo ra cản lại.

"Tiểu Trương a, eo của dì không được tốt lắm, bây giờ lại cần phải đi mua đồ ăn, ngươi có thể cùng dì đi siêu thị không?"

"Mẹ, người làm sao có thể như vậy?"

"Đứa nhỏ này sao lại không có tâm nhãn như vậy." Mẹ tôi vừa nói vừa kéo tay Muộn Du Bình.

Tôi lập tức đoạt lại tay Muộn Du Bình, nói: "Mẹ, hắn là khách, nếu chuyện thế này bị truyền ra, Ngô Tà con làm sao còn có thể ngẩng mặt làm người? Nếu mẹ cần người, con tới, hôm nay không cần phải đi chơi."

"Không sao đâu Ngô Tà, cậu cứ đi chơi cùng Lý tiểu thư đi, tôi lưu lại giúp dì được rồi." Muộn Du Bình vỗ vai tôi nói.

"Dì à, cô cứ để Trương tiểu ca đi cùng chúng con đi, càng đông người càng vui mà.

Đúng không anh Tiểu Tà?" Lý Ngọc Kiều nắm lấy cánh tay tôi nói.

Nghe được lời ấy toàn thân tôi đã nổi một lớp da gà, đương nhiên hiện tại cũng không phải là một thời điểm tốt để tỏ thái độ.

Nữ nhân nàu để chúng tôi đi cùng cô ta, khẳng định là có việc.

Chỉ là không biết nàng muốn chơi như thế nào, tôi cũng chỉ có thể từng bước tính từng bước.

Sắc mặt mẹ tôi lập tức dịu lại không ít, sao đó nói: "Vậy các ngươi đi chơi vui vẻ nha."

Phụ cận đây không có gì để chơi cả nên chúng tôi tính đi nơi nào đó xa một chút.

Bất quá cũng chỉ là leo núi, ngắm biển thôi.

Những thứ như vậy đều không thể gợi lên hứng thú cho tôi, nhưng cố tình cả bọn đều chờ xem quyết định của tôi.

Lý Ngọc Kiều nói là lần đầu tiên cô ta đến đây, Muộn Du Bình thì không cần hỏi.

Tôi nghĩ là mấy chỗ núi non sông hồ này nọ hắn đã thấy nhiều rồi, những chỗ như thế chắc hắn cũng không còn hứng thú nữa.

Mẹ tôi có giới thiệu cho cái công viên Disneyland, nhưng chỗ đó cũng không phải quá thích hợp cho mấy người chúng tôi.

Chủ yếu là chỗ đó rất đông, rất hỗn tạp.

Lỡ mà Muộn Du Bình lạc mất thì nguy.

Suy nghĩ lần thứ ba, tôi quyết định dẫn bọn họ đi chơi bi-a, chủ yếu vẫn là để giết thời gian, hơn nữa trò này tôi chơi cũng ổn.

Chúng tôi đi vào một góc, tôi đơn giản sơ lược một ít quy tắc khi chơi bi-a cho Muộn Du Bình.

Lý Ngọc Kiều xem ra cũng là một tay cao thủ, cầm gậy bi-a quơ quơ vài lần rồi nói, "Cũng không tệ lắm." Xem động tác của cô ta đúng là rất tiêu soái, cùng thời điểm ở nhà giả trang thục nữ khác một trời một vực.

Như vậy xem ra, là cố ý giả vờ cho mẹ tôi xem.

Ra tới được đây liền muốn ngả bài, không giấu nữa.

Bởi vì Muộn Du Bình chưa quen, trận đầu tiên là tôi đấu với Lý Ngọc Kiều.

Nói thật cô ta đúng là cao thủ, tôi làm đủ kiểu cũng không chiếm được ưu thế.

Vừa lơ đãng, chung quanh đã có rất nhiều người vây xem, cũng tốt, dù thua cũng là thua có khí phách.

"Ngọc Kiều tiểu thư đây chính là chân nhân bất lộ tướng.

Ngô Tà tôi cam bái hạ phong*."

*Cam bái hạ phong (甘败下风): chịu thua, tâm phục khẩu phục.

"Haha, chỉ là hay chơi nên quen tay, cậu* không thường chơi nên không bằng tôi thôi."

* Đoạn này Lý Ngọc Kiều đã ngã bài với Ngô Tà rồi nên không dùng "anh" như trước mặt mẹ Ngô.

Tôi biết đây là cô ta cho tôi mặt mũi, bây giờ đánh giá về cô ta trong lòng tôi cũng không còn thấp như lúc đầu nữa.

Trận thứ hai nhanh chóng đã đến, Muộn Du Bình đón gậy bi-a trong tay tôi, phỏng chừng là hắn nhìn không được.

Mấy trái đầu Muộn Du Bình như đang dần làm quen, đường đi rất chậm, nhưng thật ổn định.

Không được mấy trái, hắn cứ như đã được thế, cơ hồ là vào hết.

Xem ra Muộn Du Bình cũng không phải là lần đầu tiên chơi, tuy tôi cũng biết hắn thực thông minh, nhưng cũng không nghịch thiên tới mức lần đầu chơi đã đỉnh thế chứ.

Lý Ngọc Kiều cũng như được mở van, đường đi nước bước đều âm hiểm vô cùng, xem ra lúc nãy cô ta quả thật là đã hạ thủ lưu tình.

Muộn Du Bình không quá hiểu mấy cái ám chiêu, nhưng mà mấy trái qua đi cũng coi như học được khôn, biết tạo cho đối phương một ít chướng ngại.

Mỗi màn kết thúc đều nhận được một tràng vỗ tay.

Trừ bỏ lượt đầu tôi chơi, về sau cơ hồ là đứng ngoài vây xem cùng những người khác.

Lâu lâu cũng có người rót nước, cỗ vũ bọn họ.

Xem ra tôi cũng không còn việc gì để làm, nhưng được nhìn cao thủ đấu với nhau cũng xem như là mở rộng tầm mắt đi.

Trên đường trở về, tôi không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ lại càng thấy lạ.

Lý Ngọc Kiều này lai lịch không rõ, nhưng là một người lợi hại, cô ta làm tôi nghĩ đến người nhà họ Trương.

"Ngô Tà? Cậu suy nghĩ cái gì mà xuất thần lâu thế?" Lý Ngọc Kiều lại trở nên ngoan hiền, ngọt ngào mỉm cười hỏi tôi.

"Cô đến tột cùng là người nào?"

"Nàng là người Trương gia." Muộn Du Bình bên cạnh nói.

"Tộc trưởng quả nhiên vẫn là tộc trưởng, một lần đoán liền trúng."

"Nói! Rốt cuộc cô có mục đích gì?" Muộn Du Bình lạnh lùng nói, hoàn toàn không giống hắn lúc thường.

Mà giống như một người đứng ở trên cao nói xuống thường dân.

"Xem ra dù tộc trưởng mất đi trí nhớ, khí thế quanh người cũng không giảm đi nữa phân, quả không hổ là tộc trưởng của người Trương gia chúng ta." Nàng như trước mỉm cười nói: "Tôi lần này tới là để tìm ngài về, tộc trưởng."

Nữ nhân này nói chuyện nghe thì như vô cùng ôn nhu hào phóng, thực chất trong giọng nói đều mang đầy ngạo mạn.

"Tôi sẽ không đi theo cô, cô có thể trở về rồi."

"Tộc trưởng, một ngày nào đó ngài sẽ phải tự động trở về, tôi hiện tại đến chỉ là để đưa phương thức liên hệ thôi." Lý Ngọc Kiều nói xong, đưa cho Muộn Du Bình phương thức liên hệ kia, rồi quay đầu hướng về phía khác đi mất.

Lý Ngọc Kiều đia chưa được vài bước thì quay đầu đi tới, nói: "À đúng rồi, quên mất chưa giới thiệu, tôi gọi là Trương Như Tuyết." Rồi lại đi mất.

"Tiểu ca, khi nào thì anh phát hiện cô ta là người Trương gia?"

"Lúc chơi bi-a."

"Làm sao anh biết được?"

"Đoán."

"....!Không phải anh mất trí nhớ sao?"

"Cũng không đại biểu cho sẽ là người ngu ngốc thiểu năng trí tuệ." Muộn Du Bình nhìn tôi cứ như nhìn một tên ngốc.

"...."

Lão tử cho anh ăn ngon uống tốt, bây giờ trong lòng anh xem tôi lại là một thằng ngốc.

Mụ nội nó, Trương đại gia anh nói chuyện còn chẳng bằng là không nói.

"Đi mau, tôi đói bụng, hiện tại dì hẳn là đã chuẩn bị cơm chiều rồi."

"...."

Mẹ nó, nhà tôi hay nhà anh a! Nói cứ như thân lắm ấy.

Nhưng tôi cũng chỉ có thể theo sau, chúng tôi một trước một sau như vậy trở về.

Hắn đi phía trước, tôi bước theo sau.

Nhìn sao mà cứ như là hắn dẫn tôi về nhà thế không biết.

_____________________

Chán quá thì làm gì?

Làm truyện!

Đăng truyện!:>

Mọi người yên tâm, chủ nhật vẫn đăng chương như thường.

Tại bây giờ iêm rảnh nên làm rồi đăng chương này.

Sắp nghỉ hè rồi nên tiến độ làm có thể tăng, chỉ là có thể, iêm không hứa chắc nhá~~.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net