Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*ở đây là giới tính ABO nha. Mình không biết gọi như thế nào nên để là giới tính luôn, mong mọi người góp ý.
Lúc Ninh Tùy tỉnh lại có chút choáng váng, dùng sức mở mắt ra cậu chỉ có thể thấy vệt sáng mờ ảo tán loạn trắng tinh, mất một lúc lâu mới tập hợp lại với nhau.
Cậu mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn quầng sáng tụ thành khuôn mặt Tư Việt.
Tư Việt mấp máy môi, âm thanh có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi?"
Nhận thức bắt đầu khôi phục, đôi mắt có thể không nhìn rõ nhưng chiếc mũi không bao giờ gạt người, mùi pheromone của Alpha bên trái kia và chủ nhân của nó tồn tại mạnh đến mức không thể nào xem nhẹ.
"Sao cậu lại ở đây?" Ninh Tùy sững sốt một chút, vặn cổ xoay chuyển nửa vòng, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, bên cạnh Tư Việt còn có hai người đang ngồi, là cha mình và lão đệ.
Hai người kia đồng loạt nhìn sang cậu, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
"Con cho rằng chúng ta muốn ở đây?" Ninh Đoan xoay bật lửa trong tay, mở miệng trước tiên là tính sổ: "Con lén lút yêu cầu bác sĩ Trịnh kê đơn thuốc sao lại không nói cho ba? Xin giáo viên nghỉ phép sao cũng không nói?"
Ninh Tùy không nghĩ tới mình đột nhiên bị lộ tẩy, đầu óc vừa mới khôi phục hoạt động không quá linh hoạt, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là tìm Ngôn Tụng hỗ trợ che giấu, mà là nhìn về phía Tư Việt với ánh mắt xin giúp đỡ.
Tư Việt rót nữa ly nước từ bình nước ở đầu giường, cầm ly giấy không nói gì.
"Con còn nhìn người ta, không biết nói cảm ơn hả?" Ninh Đoan bị hắn chọc tức, có cơ hội liền chêm vào quở trách cậu mấy câu "Là bạn học của con đưa con tới đây, trời nắng nóng đổ mồ hôi cả người, cậu ấy ở đây hơn nửa ngày, bị con làm chậm trễ ngay cả thi cũng không thi được."
"Cảm...khụ" giọng khàn vì căng thẳng, Ninh Tùy hắng giọng một cái, nuốt nước miếng, "Cảm ơn cậu."
"Chuyện nhỏ." Tư Việt đem ly giấy uống xong bỏ vào thùng rác, xoay người rót một ly mới.
Ninh Tùy thấy rõ vết mồ hôi sau lưng anh, vừa mới nâng lên nửa bả vai muốn ngồi dậy, Ngôn Tụng liền đè cậu trở về: "Này anh, bác sĩ còn chưa tới, không biết tình huống như thế nào, anh nằm xuống trước đi."
"Chỉ là phát sốt mà thôi." Ninh Tùy cảm thấy mình bị cảm lạnh là do tối hôm qua ngồi máy điều hòa suốt đêm, bây giờ không còn khó chịu nữa, vì vậy đẩy tay Ngôn Tụng ra ngồi dậy, khàn giọng nói với Tư Việt, "Bài thi hôm nay của cậu thế nào?"
"Không thi." Tư Việt nhìn Ngôn Tụng một cái, đưa cốc nước ấm trong tay ra, hơi nghiêng người vịn kệ đầu giường, cúi đầu nhìn đầu tóc rối bù của Ninh Tùy, "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Rượu là nhiên liệu tốt, pheromone mùi rượu sake thậm chí còn thanh xuất vu lam*, Tư Việt vừa mới tới gần một chút, Ninh Tùy liền cảm thấy mình lại có xu hướng lên cơn sốt.
*Thanh xuất vu lam: như câu "trò giỏi hơn thầy" "hậu sinh khả úy".
"Cũng ổn, bây giờ không còn thấy mệt nữa." Cậu cẩn thận tránh đi ngón tay của Tư Việt, chỉ cầm phần đáy ly giấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nước trong vắt tràn vào cổ họng xoa dịu thân thể bị đốt nóng do cơn sốt, Ninh Tùy thấy Tư Việt đưa tay đến, tưởng là anh muốn lấy lại ly giấy rỗng, vô thức nói: "Tôi tự vứt là được..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay kia đã nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.
Ninh Tùy: "!!!"
Cậu còn nhớ cảm giác bị cơn sốt thiêu đốt đến mức cả người vô lực và hỗn loạn trước khi bất tỉnh, nhưng cho dù cơn sốt cao đột ngột xảy ra cũng không đáng sợ hơn bây giờ. Cậu chỉ cảm thấy có một hơi nóng khủng khiếp từ tim xông thẳng lên đỉnh đầu, đầu óc trống rỗng.
Ngón tay Tư việt có chút lạnh lẽo, sờ một lát liền buông ra, sau đó rất tự nhiên nhận lấy cái ly không vứt vào thùng rác, nhẹ giọng nói: "Hình như vẫn còn hơi nóng."
Ninh Tùy theo bản năng giơ tay lên che trán, không biết là muốn che giấu đi hơi nóng trên người mình hay muốn lưu lại hơi ấm từ ngón tay của người kia.
"Có lẽ, có lẽ đã bớt rồi." Cậu ý thức được mình đang làm gì, lập tức buông tay xuống, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi cảm thấy khá tốt."
Mới là lạ, tốt cái rắm, cậu cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái.
"Không sao đâu, hai ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thầy giáo đã giúp con xin nghỉ rồi." Ninh Đoan không hề biết trong lòng con trai mình đang nổi sóng chập trùng, hắn ngồi sang một bên vẫy tay với Ninh Tùy, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ "Bác sĩ Trịnh nói tuyến thể của con cuối cùng cũng đã bắt đầu phát triển, là do cơ thể không thể tiếp nhận sự thay đổi lớn như vậy cho nên dẫn đến sự bất đồng trong cơ thể. Không có chuyện gì lớn, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi."
"Tuyến thể phát triển?" Ninh Tùy sững sốt một chút, đưa tay sờ gáy mình.
Chỗ đó bóng loáng, có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng gập ghềnh của xương cổ dưới lớp da mỏng manh, mà da thịt trên khớp xương kia chắc chắn là tuyến thể thuộc về Omega.
Ninh Tùy không phải Beta, cậu là một Omega bị ảnh hưởng phát triển.
Khi còn bé cậu bất ngờ sinh bệnh nặng, tuyến thể phát triển rối loạn đã ức chế sự phân hóa giới tính của cậu, cậu vốn tưởng rằng mình sẽ sống như một Beta đến hết cuộc đời, nhưng không ngờ còn có khả năng khôi phục lại giới tính.
Làm Beta lâu như vậy, bỗng dưng một ngày biến đổi giới tính cậu thật không quen... Đợi một chút?
Ninh Tùy chợt nhận ra mình biến đổi giới tính ngay trước mặt Tư Việt???
Vậy còn không giống biến thái ư!!!
Còn không đợi cậu tiêu hóa xong sấm sét giữa trời quang này, cửa phòng đóng kín chợt bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên đi vào sau lưng bác sĩ và y tá, thấy Ninh Tùy đã tỉnh, nàng lập tức nở nụ cười: "Ai, tỉnh rồi, vậy thì tốt quá, tranh thủ thời gian để cho chú Trịnh nhìn con một chút."
Nàng là Ninh Tuyền cô của Ninh Tùy, là bạn tốt với bác sĩ Trịnh, cũng chính là người đưa Ninh Tùy đến gặp bác sĩ Trịnh chữa bệnh chín năm trước.
Suy nghĩ của Ninh Tùy bị gián đoạn, quen thuộc lên tiếng chào hỏi: "Lại phiền chú Trịnh rồi."
Bác sĩ Trịnh cầm hồ sơ bệnh án mỉm cười, bắt đầu hỏi thăm cảm giác của cậu như thường lệ, Ngôn Tụng gọi một tiếng "Mẹ", sau đó hắn tự giác rời khỏi giường bệnh để nhường chỗ cho bác sĩ Trịnh.
Tầm mắt Tư Việt quét qua Ngôn Tụng và Ninh Tuyền cuối cùng dừng lại ở gò má Ninh Tùy, nhưng chân lại thẳng tắp lui về phía sau đến tận mép ngoài cùng của giường.
Bác sĩ Trịnh kiểm tra xong tình trạng thân thể của Ninh Tùy, thở phào nhẹ nhõm: "Khá tốt, đúng là có cơ hội khôi phục nhưng quá trình có thể sẽ xuất hiện không ít tình huống, cho nên cháu nên chuẩn bị tâm lý trước."
Ninh Đoan hỏi: "Có ý gì?"
Bác sĩ Trịnh đem sổ bệnh án trong tay lật từ đầu tới cuối, sau khi xác nhận lại một lần nữa mới nói: "Dựa vào kết quả xét nghiệm vừa đưa ra, tuyến thể của Ninh Tùy đã bắt đầu tiến vào thời kì phát dục, qua một thời gian nữa các bộ phận Omega sẽ hoàn toàn hoàn thiện, phân hóa giới tính sẽ hoàn thành."
Hắn sắc mặt nghiêm trọng nói: "Tuy nhiên, ảnh hưởng của căn bệnh khi còn bé đối với cơ thể cậu ấy quá nghiêm trọng, giới tính Omega phân hóa quá muộn, cùng các bộ phận khác trong cơ thể không ăn khớp, cho nên trong khoảng thời gian này, tình trạng thân thể của cậu ấy sẽ vô cùng hỗn loạn. Mà hệ thống phòng ngự trong cơ thể đã quen với giới tính Omega sẽ theo bản năng xem bộ phận giới tính Omega là kẻ ngoại lai xâm lược, từ đó bài xích thậm chí cản trở sự phát triển của bộ phạn giới tính. Vì vậy, trước khi hoàn toàn phân hóa, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian dài không ổn định, có thể xuất hiện các triệu chứng như đau nhức cơ thể, sốt cao, tứ chi không có sức lực, choáng váng, thậm chí là hôn mê."
Ninh Tùy giơ tay lên sờ trán: "Cho nên hôm nay cháu phát sốt là do nguyên nhân này?"
"Điều đó cũng không hoàn toàn đúng." Bác sĩ Trịnh liếc cậu một cái, trên khuôn mặt tràn đầy sự khiển trách của người trưởng bối, "Là do cháu không chú ý đến cơ thể bị cảm, vô tình đánh vào sự phát triển của tuyến thể, hai nhân tố không ổn định lại kích thích lẫn nhau, cho nên mới phát sốt dữ dội như vậy"
Ngôn Tụng lập tức té nhào vào giường cậu, cách chăn ôm lấy chân cậu khóc chảy nước mắt nước mũi: "Tao sai rồi, tao không nên bắt mày buổi tối..." Ninh Tùy đánh hắn một cái, chặn lại lời nói còn sót lại của hắn.
"Ồ, mẹ biết rồi" Ninh Đoan vốn biết đức hạnh của con trai nhà mình như thế nào, cười nói: "Tối qua hai đứa lại lén lút đi đâu trộm gà trộm chó hả?"
"Không có" Ninh Tùy lập tức lắc đầu, "Lúc trước con giúp hắn ôn tập, cho nên hôm qua khi nhận được kết quả hắn rất vui rồi mời con ăn cơm."
Nghe vậy Ninh Tuyền cũng cười nói: "Ồ, Ngôn Tụng, con lấy tiền ở đâu ra?"
Ngôn Tụng: "..."
Thây hắn còn ngoan cố phản kháng, Ninh Tuyền liền mở miệng ụp cho hắn cái nồi: "Hôm qua cha con nói với mẹ trong túi bị mất mấy trăm tệ, thì ra là con..."
"Sao có thể như vậy! Tuyệt đối không phải là con!" Ngôn Tụng cực kỳ sợ hãi, không chút do dự bán Ninh Tùy "Là anh họ cho tiền!"
"A Tùy, cô đã dặn con bao nhiêu lần là không được đưa tiền cho nó rồi?" Ninh Tuyền tiếu lý tàng đao dời tầm mắt lên người Ninh Tùy, Ninh Tùy thấy sống lưng mình lạnh lẽo, đá tên phản đồ họ Ngôn kia ra khỏi giường: "Không liên qua đến con, cô, là hắn hỏi mượn con!"
Bác sĩ Trịnh nhìn hai anh em này bán đứng lẫn nhau, lòng tràn đầy rầu rỉ ngừng suy tính bệnh tình Ninh Tùy, chuyển qua lo lắng về sự chính trực của giới trẻ ngày nay.
"Ăn mừng thành tích đúng không?" Ninh Tuyền bổ một đao vào con trai đang nằm giả chết trên đất "Được rồi, đứng dậy nói cho mẹ biết, lần này thi con được mấy điểm?"
Nói dối quân mất trước tiên thông nhất lời khai- Ninh Tùy: "..."
Ngôn Tụng sắp chết còn giãy dụa: "Con cảm thấy con thi tạm được... Mặc dù...khụ, kết quả chưa có."
Ninh Tuyền khịt một tiếng giễu cợt từ trong mũi, đứa con trai cao lớn của bà sợ hãi, nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết dưới áp lực của mẹ mình.
Tựa như được em gái nhắc nhở, Ninh Đoan quay người mỉm cười hòa ái với Tư Việt đang đứng quan sát: "Bạn học này, tôi nhớ cậu từng nói cậu là ủy viên học tập của lớp Ninh Tùy đúng không? Ninh Tùy vừa đến lớp mới biểu hiện như thế nào? Có mẫu thuẫn gì với bạn cùng lớp không?"
Ninh Tùy trong lòng lộp bộp giật mình, lập tức nghiêng đầu nhìn Tư Việt.
Chỉ thấy người vừa rồi đang đứng trước cửa sổ không biết từ lúc nào lại dựa vào giường, sau khi Tư Việt nghe nói như vậy, cười như không cười quay đầu sang, cúi đầu đón ánh mắt đang ngước lên của cậu.
Ninh Tùy có tật giật mình, nhấc tay lên che miệng anh lại.
Không hề nói gì – Tư Việt: "..."
Loại ngốc nghếch tự bạo này khiến Ninh Đoan không nói nên lời: "Rốt cuộc con đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng ba?"
Ninh Tùy cười lấy lòng: "Làm sao con có thể giấu ba với tấm thân nhỏ bé này được."
Môi Tư Việt khẽ động, mang theo nụ cưỡi khẽ ấm áp chạm vào ngón tay út của Ninh Tùy, cậu gần như theo phản xạ có điều kiện nắm tay lại rút vào trong chăn, siết chặt tay để giảm bớt cơn ngứa ở lòng bàn tay.
Tư Việt bị cậu giải trừ phong ấn, lúc này mới nghiêm túc nói: "Chú yên tâm, Ninh Tùy nhân duyên tốt, ở trong lớp được mọi người hoan nghênh."
Ninh Tùy trong lòng thầm nói cậu đánh rắm, tôi còn không nhìn ra ai hoan nghênh tôi.
"Giáo viên cũng hoan nghênh?" Ninh Đoan liếc Ninh Tùy một cái, "Chỉ là thành tích của nó kém."
Ninh Tùy cố làm mặt dày lên: "Nếu con không học lệch môn, ba không biết thầy sẽ hoan nghênh con nhiều như thế nào đâu."
"Được rồi, ba lười lo lắng cho con nhiều như vậy" Ninh Đoan khoát khoát tay, xoay người nói cám ơn với bác sĩ Trịnh "Về sau còn phải tiếp tục làm phiền bác sĩ, là mỗi tháng đến kiểm tra một lần hay sao?"
"Đúng, mỗi tháng tới một lần là được" bác sĩ Trịnh lấy lại một số kiến thức chuyên môn, nhắc nhở cậu một số biện pháp phòng ngừa: "Nên duy trì vận động phù hợp, tập thể dục nhiều hơn, ít thức khuya và ngừng chơi game thâu đêm. Còn nữa, tuyến thể của cháu đang bắt đầu phát triển cũng đồng nghĩa với việc kỳ phát tình sắp đến, trước mắt kỳ phát tình của cháu sẽ không theo quy luật, cho nên phải luôn luôn mang theo thuốc ức chế bên người."
Ngón chân Ninh Tùy cuộn chặt vào ga trải giường, mặc dù cậu không có khái niệm về kỳ phát tình, nhưng không có nghĩa là cậu có thể bình tĩnh nghe bác sĩ nói về kỳ phát tình của mình trước mặt Tư Việt.
Mặt cậu đầy bắt đắc dĩ lặp đi lặp lại năm chữ "Dạ, tốt, hiểu, đã biết", ước gì có thể nhanh chống chặn miệng của bác sĩ Trịnh lại.
Nói gần nữa ngày, bác sĩ Trịnh mới nhìn sang Tư Việt, cuối cùng chốt lại một câu: "Chỉ cần cháu cùng bạn học này ở chung một chỗ, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Cái gì??" Ninh Tùy chợt ngẩng đầu, khó tin lặp lại lần nữa: "Ở chung một chỗ với ai?"
Tư Việt đưa ra một ngón tay chỉ về phía mình, hời hợt nói: "Với tôi."
Dưới ánh mắt đờ đẫn của Ninh Tùy, bác sĩ Trịnh giải thích: "Pheromone của alpha có độ xứng đôi cao có thể xoa dịu tình trạng thể chất và cảm xúc tinh thần của omega một cách hiệu quả, cậu ấy có thể giúp cháu vượt qua kỳ phân hóa tốt hơn."
Hắn lấy từ trong túi ra một tờ dữ liệu: "Kết quả kiểm tra cho thấy mức độ phù hợp tuyến thể của các cháu là 93%, đây là mức độ xứng đôi cao rất hiếm thấy. Cho nên để cháu có thể trải qua giai đoạn phân hóa giới tính bị trì hoãn này một cách suôn sẻ nhất có thể, tốt nhất cháu nên ở chung một chỗ với cậu ấy nhiều nhất có thể."
Ninh Tùy sửng sốt hồi lâu mới có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Không ai biết cậu phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành phân hóa giới tính, điều này có nghĩa là tương lai bọn họ phải gắn bó với nhau rất lâu, điều này rất phiền phức.
Tuy nhiên, việc kiểm tra độ phù hợp của tuyến thể yêu cầu cả hai bên phải cung cấp máu của mình, điều đó có nghĩa là Tư Việt đã sớm biết về việc này, hơn nữa còn đồng ý.
Nhưng làm sau cậu ấy có thể đồng ý được?
Nhất Trung Nam Kỳ không ai không biết Tư Việt không thích omega? Ninh Tùy còn đích thân nghe được Tư Việt từ chối lời tỏ tình của omega, biết tin đồn này không hề giả.
Vốn dĩ bọn họ không thân quen lắm, nhưng bây giờ bị cưỡng ép ở chung một chỗ, đáng lẽ Tư Việt không vui mới đúng.
"Như vậy sao được?" lưng cậu cứng đờ, không dám quay đầu xem biểu tình của Tư Việt bây giờ như thế nào "Như vậy đối với cậu ấy quá phiền toái, hay là kê một ít thuốc cho cháu đi."
Bác sĩ Trịnh nói: " Không tìm cậu ấy thì tìm ai? Lúc cậu ấy đưa cháu tới bệnh viện, cháu nắm chặt cánh tay người ta không chịu buông ra, tách cháu ra đưa tới phòng điều trị, cơn sốt của cháu lặp tức trở nên nặng hơn, quả thực giống như ăn vạ vậy."
Khóe miệng Ninh Tùy giật giật, cậu phát sốt lại cầm thú như vậy sao???
"Cùng bởi vì như vậy nên chú mới cho hai đưa làm kiểm tra độ xứng đôi. Trong trường hợp này xem như cháu gặp may." Bác sĩ Trịnh cau mày, biểu tình có chút nghiêm túc "Cháu phải tôn trọng quy luật khách quan của cơ thể mình. Nhiều năm qua chú hầu như không cho cháu dùng qua thuốc gì, chủ yếu là dựa vào chứa năng tự điều chỉnh của cơ thể từ từ khôi phục bình thường. Sự khác biệt trong cấu trúc sinh lý quyết định sự phụ thuộc và nhu cầu của omega vào alpha đó là chuyền bình thường."
"Tốt nhất là nên nghe lời bác sĩ" dáng vẻ Tư Việt như đang làm việc công "Tôi không có gì bất tiện, bác sĩ đã giải thích cho tôi trước khi cậu tỉnh lại, cũng không phải là muốn chúng ta ở chung 24/24, đợi cậu về trường có thể xin giáo viên cho chúng ta ngồi cùng bàn là được."
Tâm Ninh Tùy nguội lạnh.
Ngồi cùng bàn còn chưa đủ đáng sợ sao???
Ninh Tùy giấu đầu hở đuôi, có ý đồ muốn Tư Việt thấy khó mà lui: "Đây coi như là tôi ký giấy bán thân hay là cho cậu làm người giám hộ? Bản thân cậu cũng chưa thành niên đâu!"
"Cậu không bán được." Tư Việt không tiếp chiêu, nghiêm túc trả lời "Luật pháp cấm omega tham gia vào nghành dịch vụ thân thể, bây giờ cậu đã thay đổi giới tính, đề nghị cậu xem lại một chút tư liệu về phương diện này."
"..." Ninh Tùy cười không nổi "Cực khổ cho thần A địa vị cao quý nhắc tôi học thêm."
So với Ninh Tùy đang suy tư nhiều, Tư Việt ngược lại rất ổn định, còn nghiêm túc bồi thêm một câu: "Là ủy viên ban học tập, tôi có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về thể chất và thành tích học tập của các bạn cùng lớp."
Ban ủy viên nghiêm túc và có trách nhiệm như vậy là muốn làm cho ai cảm động?
Ninh Tùy còn chưa kịp nói gì Ninh Đoan đã vui mừng nói: "Vậy thì tốt qua rồi, cám ơn cháu nhé bạn học nhỏ, con trai chú liền nhờ vào cháu."
Ninh Tùy: "..."
Cậu có chút tuyệt vọng.
Tôi cùng đối tượng tôi thấm mến trói một chỗ.
Là cha tôi ra tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Tùy: Khổ sở giả làm Beta, sốt một cái trở lại trước giải phóng.
Cảm ơn tưới dinh dưỡng dịch đích thiên sứ nhỏ: Cam đường đường đường 3 bình;