Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắt Sắt chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, nàng lại trở về phủ Định An Hầu.
Nàng vẫn nhớ lần cuối cùng mình về phủ, là khi cha nàng đã bị nhốt vào đại lao, phủ bị niêm phong, trên cửa còn dán những tờ giấy niêm phong rất lớn, bay tơi tả trong làn gió thê lương. Bây giờ quay lại, những tờ niêm phong đó không thấy đâu, cửa trước đã lấy lại khí thế của một Hầu phủ. Cánh cửa lớn sơn đỏ, hai con sư tử đá uy vũ, dựng lên trước cửa lớn, đèn lồng treo cao, chiếu sáng cả những bậc thềm trước cửa.
Dạ Vô Nhai đưa Sắt Sắt tới ngoài cổng rồi gật đầu với nàng, nói: “Ta về cung trước đây, sau này ta sẽ lại tới thăm nàng. Sáng sớm mai, ta sẽ để Tử Mê quay lại hầu hạ nàng.”
Sắt Sắt khẽ “ừ” một tiếng, rồi cùng Linh Lung xuống ngựa. Sắt Sắt cảm thấy như mình đang ở trong mơ, sao cha nàng chết rồi lại có thể sống lại? Đến khi tận mắt thấy Định An Hầu Giang Nhạn, Sắt Sắt vẫn còn không dám tin. Quả nhiên là ông, tuy đã có tuổi, mái tóc điểm sương, nhưng thân thể ông vẫn vô cùng khỏe mạnh.
“Cha, đúng là cha ư?” Sắt Sắt nghi ngờ hỏi lớn.
Giang Nhạn nhìn Sắt Sắt, mỉm cười gật đầu, rồi mới khẽ đưa lời than thở: “Sắt Sắt, con chịu khổ rồi!”
“Cha, rốt cuộc là chuyện gì, sao cha sống lại thế này?” Sắt Sắt hỏi, năm xưa, nàng nghe nói cha nàng đã tự tận trong ngục rồi.
Giang Nhạn than dài một tiếng, rồi kể lại đầu đuôi cho Sắt Sắt.
Hóa ra năm xưa, Dạ Vô Yên cứu ông từ trong ngục ra. Người chết trong ngục không phải là ông. Sau khi được Dạ Vô Yên cứu thoát, ông luôn ở trong đội quân Ngân Dực của Dạ Vô Yên. Mấy năm nay, tận mắt thấy Dạ Vô Yên cầm quân đánh trận, ông dần dần nảy sinh sự khâm phục đối với Dạ Vô Yên. Khi Dạ Vô Yên khởi sự, ông liền cùng Trương Tử Hoàn thống lĩnh mười lăm vạn binh mã ở hoàng thành cầm chân năm mươi vạn quân của triều đình.
Sắt Sắt nghe Giang Nhạn kể lại, lúc đó mới hiểu, cha nàng được Dạ Vô Yên giúp đỡ mới sống được đến ngày hôm nay. Nhưng nàng và Dạ Vô Yên lần nào gặp nhau cũng quá vội vàng, chàng đều không kịp kể chuyện của cha nàng cho nàng nghe. Có lẽ, chàng không muốn nàng đón nhận chàng chỉ vì lòng ân cảm.
Sắt Sắt càng không ngờ, người cầm chân năm mươi vạn quân triều đình lại chính là cha nàng. “Cha, bây giờ cha đã được khôi phục lại phong hiệu Định An Hầu rồi sao?”
Giang Nhạn gật đầu, Dạ Vô Nhai cũng là một vị minh quân, tuy mới lên ngôi chưa được mấy ngày, nhưng đã dẹp yên chuyện này, hơn nữa còn thưởng phạt phân minh, thu phục được lòng người.
“Sắt Sắt, mấy năm nay con chịu khổ rồi. Còn Tuyền Vương đối với con lại thâm tình như thế, cha quả thực không ngờ.” Giang Nhạn nói đến đây khẽ than một tiếng.
“Cha, Vô Yên có lẽ vẫn còn sống!” Sắt Sắt chau mày nói.
Giang Nhạn chăm chú suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cách nghĩ của con cũng có thể đúng lắm, mối thâm tình như thế, chắc hẳn ngài ấy sẽ không nỡ bỏ con mà đi đâu, vì thế, khi ngài ấy cứu con, tuy không có kế sách vẹn toàn, nhưng nhất định vẫn còn một tia hi vọng. Có lẽ vì thế mà vẫn còn sống cũng nên.”
“Nhưng thuộc hạ của chàng là Kim Đường, Phụng Miên, Thiết Phi Dương đều cho rằng chàng đã không còn trên cõi đời này. Vì sao chàng phải giấu chuyện mình còn sống, ngay cả những người thân thiết nhất?” Sắt Sắt thấp giọng nói, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu. Có những chuyện, nàng quả thực không dám nghĩ tới.
Giang Nhạn trầm tư trong giây lát, rồi trầm giọng đáp: “Cho dù không chết, nhưng ngài ấy nhất định đã bị thương, có lẽ còn bị người khác khống chế. Điều này cũng có thể lắm!”
Nghe cha nói vậy, Sắt Sắt bỗng nhớ lại một chuyện, gần đây nàng quá đỗi bi thương, dường như chưa gặp Vân Khinh Cuồng. Nếu Dạ Vô Yên đúng là bị trọng thương, những thầy thuốc khác không chữa được, chắc chắn sẽ phải tìm đến hắn.
“Người có thể cứu được ngài ấy ra khỏi thiên lao, chỉ có một người mà thôi.” Giang Nhạn nói.
“Cha muốn nói đến Dạ Vô Nhai ư?” Sắt Sắt hỏi.
Giang Nhạn gật đầu, đáp: “Đúng thế, đêm đó, các người đều bỏ qua ngài ấy! Kể cả Dạ Vô Trần, hắn ta cũng cho rằng ngài ấy chỉ là một Dật Vương nho nhã yếu đuối, nhưng không ai ngờ rằng ngài ấy cũng đã khởi sự! Ngài ấy chẳng phải còn liên thủ với Kim Đường, thuộc hạ của Dạ Vô Yên để công phá hoàng cung sao? Ngài ấy có lẽ từ lâu đã liên thủ với Tuyền Vương rồi. Vì thế người cứu Dạ Vô Yên hẳn phải là ngài ấy!”
Sắt Sắt gật đầu, có điều nếu đúng là như vậy, lúc này Dạ Vô Yên đang ở đâu? Nếu Dạ Vô Nhai cứu chàng ra, vậy rất có khả năng, bây giờ chàng đang ở trong hoàng cung.
Sắt Sắt đứng dậy, nhìn lên những ngôi sao xa trên trời, nếu chàng vẫn còn sống, nàng nhất định phải tìm ra chàng.
Góc Đông Bắc hoàng cung, có một biệt viện cực kỳ hoang vắng, vì không được tu sửa hàng năm, nên trông vô cùng tiêu điều hoang phế, tường gạch màu đỏ tróc sơn, nhìn lốm đốm loang lổ, ngay cả trước cửa chính, cũng chẳng trồng một cái cây nào, chỉ có mấy cành cội trơ trụi, bên trên phủ đầy tuyết trắng, nhìn chẳng có chút sinh khí.
Đây từng là nơi giam giữ các phi tần, bị những người trong cung coi như lãnh cung của lãnh cung. Nhưng mười mấy năm trước, sau khi một phi tử bị thất sủng lâm trọng bệnh rồi qua đời, nơi đây đã trở thành một nơi không tốt lành. Các phi tần hậu cung sợ nhất là bị nhốt vào một nơi hoang phế lạnh lẽo thế này, vì thế bao nhiêu năm nay, Gia Tường Thái thượng hoàng cũng không hề bắt phi tử nào tới đây. Không phải vì ông ta chưa từng phạt phi tử nào, mà chỉ là đưa họ tới những lãnh cung khác. Thế nên lãnh cung này dần dần trở thành khu vực cấm trong nội cung.
Mặt trời lặn về Tây, trong căn phòng tối tăm, đèn nến đã được thắp sáng lên. Ánh nến vàng mờ chiếu rọi những món đồ đạc giản dị cũ nát.
Dạ Vô Yên đang nằm trên giường, không cử động được, trên mặt quấn đầy vải, chỉ hở ra ngoài mắt và miệng, còn cả mái tóc đen nhánh xõa trên gối. Trên người chàng, cánh tay, đùi, chỗ nào cũng băng bó, máu vẫn ứa đỏ. Chàng nằm trên chiếc giường, không có chút sinh khí, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ. Hàng mi dài rủ xuống như bươm bướm gãy cánh.
Chàng nằm đó, trước ngực đau tức, toàn thân trên dưới, da thịt xương cốt, không chỗ nào không đau, ngay cả việc hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn, mỗi lần hô hấp, dường như đều co kéo toàn bộ những vết thương trên da thịt. Đau đến mức gần như tê dại, chàng muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không có một chút sức lực nào, ngay cả ngón tay cũng không cử động được, muốn ngủ say, nhưng cơn đau khiến chàng không sao yên giấc, muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm thoi thóp.
Dường như lúc này chàng đang quay lại quãng thời gian khi còn là một đứa trẻ, lúc đó, Mẫu phi mới qua đời, chàng ăn một miếng bánh, rồi bắt đầu đau bụng. Chàng còn nhớ rất rõ cảm giác khi ấy, cũng nằm trong tòa nhà này, cũng nằm trên chiếc giường này, lục phủ ngũ tạng của chàng như bị hàng ngàn con dao đâm tới, vô cùng đau đớn. Điều khiến chàng đau đớn hơn là, xung quanh chàng chỉ có sự cô độc và bi ai, không có một ai thực lòng quan tâm đến chàng cả.
Ngự y tới, sau khi bắt mạch cho chàng, liền lắc đầu khẽ nói: “Vô phương cứu chữa.”
Lúc đó chàng không hiểu “vô phương cứu chữa” là ý gì.
Sau đó, chàng nghe thấy tiếng quát giận dữ của Hoàng tổ mẫu, người nói nếu không chữa được cho chàng, thì mang đầu đám ngự y đó lại đây.
Cuối cùng cái mạng nhỏ của chàng cũng được nhặt lại. Còn hôm nay, chàng lại nằm đây, nơi vốn là lãnh cung mà Mẫu phi của chàng bị nhốt, hai người họ đã từng sống ở đây mấy năm.
Từng chuyện trong quá khứ đều lần lượt hiện về, nỗi đau lòng và tuyệt vọng của Mẫu phi, sự cô độc và đơn côi của chàng.
Trời tối dần, Khánh Dật đế Dạ Vô Nhai phê hết tấu chương xong, chỉ đem theo một nội thị tùy thân, đi theo con ngõ nhỏ, tới lãnh cung phía sau. Đẩy cánh cửa loang lổ bước vào, đi qua căn viện nhỏ hoang vắng, liền vào tới trong phòng.
“Hôm nay sao rồi? Có đỡ hơn không? Còn cần thảo dược gì, Trẫm nói ngự dược phòng chuẩn bị!” Dạ Vô Nhai khẽ hỏi. Mấy ngày nay, ngự dược phòng trong cung đã chuẩn bị rất nhiều thuốc tốt mà bình thường đều không dùng đến. Cũng may là ở trong cung, nếu không lấy đâu ra nhiều thuốc tốt như vậy.
Vân Khinh Cuồng đang khom người thay thuốc cho Dạ Vô Yên, chờ khi băng bó vết thương xong, hắn đứng dậy thi lễ với Dạ Vô Nhai, khẽ đáp: “Ngoại thương đã không còn vấn đề gì lớn rồi, có điều gân chân tay bị cắt đứt, giờ nối lại rồi, nhưng vẫn chưa cử động được. Bây giờ chỉ đành chờ từ từ khôi phục thôi.”
Vân Khinh Cuồng thay thuốc xong, chờ Trụy Tử ở bên cạnh đứng dậy, liền đắp chiếc chăn dày lên người Dạ Vô Yên.
“Cần bao lâu mới hồi phục được?” Dạ Vô Nhai chầm chậm đi tới bên cửa sổ, mượn ánh nến vàng nhìn khắp người Dạ Vô Yên một lượt.
Cần bao lâu?
Vân Khinh Cuồng chau mày, hỏi cần bao lâu ư, thực ra vấn đề không phải ở chỗ thời gian dài hay ngắn, mà là trước đây hắn đã gặp không ít người bệnh, gân chân gân tay sau khi nối lại, quá nửa đều không dùng được, về cơ bản không khác gì tàn phế. Những người khỏi hẳn và hoạt động được như thường, quả thực là rất hiếm.
Dạ Vô Nhai thấy Vân Khinh Cuồng lạnh nhạt không nói gì, thần thái trên mặt vô cùng nặng nề, trái tim chàng cũng theo đó mà chùng xuống.
“Chi bằng để Sắt Sắt tới bên đệ ấy, có lẽ sẽ khôi phục được nhanh hơn chăng?” Dạ Vô Nhai khe khẽ nói, thần tình buồn bã.
Vân Khinh Cuồng chau mày nói: “Thần đã nói rồi, nhưng ngài không đồng ý, nếu đúng là tàn phế thật, ngài không muốn nàng ấy thấy bộ dạng của mình.”
Dạ Vô Nhai gật đầu, hôm đó khi cứu Dạ Vô Yên từ trong lao ra, chàng biết tình trạng thân thể của mình cực kỳ tệ hại, vì thế liền nói với Dạ Vô Nhai lấy xác một tử tù làm thế thân. Chàng muốn giả chết để trốn đi, nguyên nhân chính là vì sợ mình không chết cũng thành tàn phế.
Bây giờ, tuy giữ lại được tính mạng, nhưng chẳng người đàn ông nào lại muốn nằm liệt giường, rồi làm khổ người phụ nữ mình yêu.
Dạ Vô Nhai than dài một tiếng, đứng bên giường chăm chú nhìn Dạ Vô Yên, trong lòng trào lên từng nỗi bi thương sâu sắc.
Trên đời này, điều có thể đánh mạnh vào sự tự tin của người đàn ông nhất, không phải cái chết, mà chính là việc bắt anh ta trở thành đồ bỏ đi. Một người đàn ông bình thường vốn dĩ đã không thể chịu được sự đả kích này, huống hồ là một nhân vật võ nghệ cao cường, hô phong hoán vũ như Dạ Vô Yên.
Sống không bằng chết, có lẽ chính là tình cảnh trước mắt mà thôi.
Nỗi đau đớn khó nói dội lên trong tim, khiến Dạ Vô Nhai không đừng được mím chặt môi lại.
Trụy Tử đứng bên cạnh đang không ngừng giã thuốc.
Ban đầu, Vân Khinh Cuồng cũng bị cái xác thế thân đó lừa, đến tận ngày hôm sau, khi Dạ Vô Nhai muốn hắn và Trụy Tử vào cung, nói rằng cần chữa bệnh cho người bị thương trong quân doanh. Hắn đồng ý vào cung rồi mới biết Tuyền Vương vẫn chưa chết.
Đêm vô cùng tĩnh mịch.
Chỉ còn tiếng giã thuốc lục cục của Trụy Tử, trong yên lặng nghe vô cùng trầm uất, giống như nhịp tim đập hỗn loạn không ngừng.
Một chặp những tiếng bước chân trong viện nổi lên, càng lúc càng gần. Khuya thế này rồi, lại còn ở một nơi hoang vắng, sao lại có người tới vậy?
Dạ Vô Nhai đưa mắt cho tiểu thái giám, tiểu thái giám đó vội vàng chạy ra cửa, định ngăn người đó lại, nhưng khi nhìn rõ người đó là ai rồi, hắn vội vã chạy vào.
“Hoàng Thượng, là Thái thượng hoàng tới!” Tiểu thái giám khẽ nói.
Trong lòng Dạ Vô Nhai hoàn toàn kinh ngạc, chỉ thấy hai tiểu thái giám đẩy cửa, Gia Tường Thái thượng hoàng bước vào, phía sau là Tổng quản Nội thị tùy thân Hàn Sóc.
Chuyện Dạ Vô Nhai cứu Dạ Vô Yên, chàng giấu tất cả mọi người. Những người biết chuyện này không nhiều, ngoại trừ chàng. Vân Khinh Cuồng, còn có Trụy Tử, ngoài ra không còn ai nữa. Không ngờ Phụ hoàng lại đột ngột tìm tới đây.
Rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này?
Thực ra chẳng cần ai tiết lộ ra ngoài, mà chính là do Gia Tường Thái thượng hoàng thỉnh thoảng thường tới tòa viện đổ nát này. Ông vốn không cho bất cứ ai được động vào một cành cây ngọn cỏ ở đây, thậm chí không cho ai dọn dẹp, vì thế tuy nơi đây bụi bặm bám đầy, nhưng vẫn giữ nguyên được hiện trạng như xưa.
Nhưng lần này tới đây, ông phát hiện ra cửa sổ có ánh nến vàng rọi ra. Ông ta đột nhiên kinh ngạc, thân hình khẽ run rồi mau bước chân tới. Cửa vừa mở, ông ta liền vội vã bước vào, gió đêm lạnh lẽo cũng theo bước chân ùa tới.
Dạ Vô Nhai không ngờ Phụ hoàng lại tìm tới đây, hôm đó sau khi cứu Dạ Vô Yên ra khỏi nhà lao, tình hình cấp bách, chàng liền phái người đưa Dạ Vô Yên lập tức vào thẳng hoàng cung. Đến tòa viện đổ nát này bởi nơi đây là nơi bình thường ít người lui tới nhất.
Chàng cho rằng đây là nơi khá an toàn, nhưng không ngờ mới chỉ mười ngày đã bị Phụ hoàng tìm ra.
Từ sau trận chiến đó, Phụ hoàng có phần nản lòng, thêm vào đó mới hồi phục sau cơn bạo bệnh, vì thế từ khi chàng đăng cơ tới nay, bất luận là việc trong hoàng cung hay trên triều đường, Phụ hoàng đều không nhìn tới nữa, chỉ ở trong Dưỡng Tâm điện dưỡng bệnh.
Nhưng đêm nay sao Phụ hoàng lại tới đây?! Hơn nữa điều khiến Dạ Vô Nhai kinh ngạc hơn cả có lẽ vì bị bệnh tật giày vò, Phụ hoàng đã già đi rất nhiều, thần sắc cũng cực kỳ tiều tụy.
Gia Tường Thái thượng hoàng nhìn thấy Dạ Vô Nhai thì vô cùng ngạc nhiên, bởi ông vốn chỉ cho rằng có tên nô tài to gan nào đó lén lút tới đây ở mà thôi.
“Vô Nhai, con làm gì ở đây?” Ông ta trầm giọng hỏi, vừa dứt lời, liền đột nhiên ngừng bặt.
Xem ra đã thấy Dạ Vô Yên nằm trên giường, vừa lúc Dạ Vô Yên cũng vừa tỉnh khỏi cơn mê, mở to đôi mắt phượng trong như hồ nước ra nhìn. Toàn thân chàng lúc này bị băng bó kín mít, chỉ hở ra đôi mắt, và cũng chỉ có đôi mắt đen láy đó mới khiến người khác hiểu rằng chàng vẫn còn là một người sống.
Gia Tường Thái thượng hoàng chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của Dạ Vô Yên, có chút ngẩn ngơ xuất thần.
Đôi mắt đó trắng đen rõ ràng, tròng mắt đen láy sáng như gương, dường như có thể lấy hết ba hồn bảy vía của người khác vậy.
Sao lại giống như thế!
Năm xưa, cũng chính vì đôi mắt này mà ông ta say đắm, đến mức không thể thoát ra được!
“Uyển Nguyệt…” Ông ta khẽ gọi, tiếng gọi trầm trầm mà thâm tình, ánh mắt lộ vẻ mơ màng, dường như đang chìm đắm trong những chuyện xưa cũ: “Là nàng ư?”
Người phía trước nghe ông ta thì thầm, đôi mắt đen đột nhiên nheo lại, ánh mắt đưa qua đưa lại, sắc bén và lạnh lùng.
Trong lòng Gia Tường Thái thượng hoàng đột nhiên chấn động, ông ta lùi lại hai bước, chỉ vào Dạ Vô Yên, run run hỏi Dạ Vô Nhai: “Hắn là ai?” Đôi mắt ông ta mở tròn, nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Yên, ngón tay run lên, hỏi lại: “Ngươi là… là…”
Trong lòng ông ta đã biết chàng là ai, chỉ có chàng mới có đôi mắt đan phượng giống hệt như của nàng, nhưng ông ta lại lắp bắp, hồi lâu không thể nói nên lời.
“Phụ hoàng, là Lục đệ. Là con cứu đệ ấy ra khỏi nhà lao, đệ ấy bị thương rất nặng, vì thế con mới đưa đệ ấy tới đây dưỡng thương!” Dạ Vô Nhai đành phải thành thật trả lời, chàng vốn định giấu Phụ hoàng, vì chàng biết Phụ hoàng rất bực tức về chuyện lần này Dạ Vô Yên khởi sự.
“Nó chưa chết sao?!” Gia Tường Thái thượng hoàng khẽ hỏi, khóe môi nở một nụ cười vui mừng, chỉ có điều nụ cười đó nhanh chóng biến mất, biến thành một thứ tình cảm phức tạp.
“Phụ hoàng…” Dạ Vô Nhai ngạc nhiên gọi, nhìn dáng vẻ phức tạp của Phụ hoàng, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào ông ta còn căm hận chuyện Dạ Vô Yên mưu phản?
“Vô Nhai, đây đâu phải là chỗ để dưỡng thương, dọn đến nơi khác đi!” Gia Tường Thái thượng hoàng đột nhiên quay người, lạnh lùng nói.
“Phụ hoàng, bây giờ không thể tùy tiện chuyển Lục đệ đi đâu được, gân chân gân tay của đệ ấy đề bị cắt đứt, vừa mới nối lại, còn không biết có khôi phục lại được như bình thường không. Nếu… lại giày vò thêm lần nữa, chỉ e chân tay đều hỏng cả!” Dạ Vô Nhai trầm giọng nói.
Gia Tường Thái thượng hoàng nghe nói vậy, trong lòng không khỏi thất kinh, ông ta vốn cho rằng Dạ Vô Yên chỉ bị thương ngoài da thịt, không ngờ gân chân gân tay chàng đều bị cắt đứt. Ông tay quay lại, chầm chậm tới bên Dạ Vô Yên, đôi mắt đen láy sắc bén đột nhiên đầy nỗi thương cảm.
Dạ Vô Yên nhìn Gia Tường Thái thượng hoàng một cách lạnh nhạt, rồi nhắm mắt lại, yên lặng nằm đó, không ai biết lúc này chàng đang nghĩ gì.
Ánh mắt hờ hững đó như cây kim lạnh giá xuyên thẳng vào trái tim Thái thượng hoàng.
“Thái thượng hoàng, lão nô bạo gan, mong Thái thượng hoàng có thể… có thể…” Hàn Sóc thấy Dạ Vô Yên chết rồi lại được hồi sinh, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Ông ta biết Thái thượng hoàng vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện Dạ Vô Yên không phải là con của ông ta. Vì thế, ông ta muốn họ một lần nữa hòa huyết nhận thân.
Thái thượng hoàng đương nhiên biết Hàn Sóc muốn nói gì, ông đưa tay ra ngăn câu nói tiếp theo của Hàn Sóc, quay đầu lại nhìn Dạ Vô Nhai rồi nói: “Vô Nhai, con cùng bọn chúng ra ngoài đi.”
“Phụ hoàng!” Dạ Vô Nhai không biết Phụ hoàng vì sao muốn bọn họ ra ngoài.
Gia Tường Thái thượng hoàng khẽ nói: “Cô gia có chuyện muốn nói với nó, các ngươi lui ra đi, một lát là xong thôi.”
Dạ Vô Nhai cau mày, đưa mắt ra hiệu cho Vân Khinh Cuồng và Trụy Tử để họ đi ra ngoài cùng chàng, nhưng Vân Khinh Cuồng dường như không thấy chàng ra hiệu. Còn Trụy Tử, tuy không giã thuốc nữa, nhưng cứ quỳ dưới đất, không nói năng gì, cũng cương quyết không chịu đứng dậy.
“Cô gia không làm gì nó đâu, chỉ muốn hỏi nó vài câu thôi!” Vân Khinh Cuồng cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ông ta, vì vậy Thái thượng hoàng không giận dữ, chỉ thờ ơ nói.
Vân Khinh Cuồng lúc này mới thi lễ với Thái thượng hoàng: “Thái thượng hoàng, xin người thứ tội, tại hạ không thể rời xa chủ nhân được, đây là trách nhiệm của kẻ làm bề tôi. Người muốn nói gì xin cứ nói, thuộc hạ quyết không tiết lộ ra ngoài nửa câu.”
Gia Tường Thái thượng hoàng nhìn Vân Khinh Cuồng, sắc mặt trầm xuống, ông ta nheo mắt nói: “Các người đúng là trung thành thật, thôi được rồi, Vô Nhai, con cũng ở lại đi, Hàn Sóc, mang một cái bát ra đây.”
Hàn Sóc lấy ra một cái bát sứ trắng lấy từ chiếc bàn gỗ bên cạnh: “Vương gia, Thái thượng hoàng muốn lấy một giọt máu của ngài, xin ngài chịu đau một chút.” Hàn Sóc khe khẽ nói với Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run lên, dường như không nghe thấy gì.
Gia Tường Thái thượng hoàng đi tới bên Dạ Vô Yên, nhấc cổ tay băng bó của chàng lên, cầm kim bạc đâm vào đầu ngón tay chàng, nhỏ mấy giọt máu ra chiếc bát trắng.
Sắc mặt Dạ Vô Nhai hoảng hốt, lúc này mới biết Phụ hoàng định làm gì. Vân Khinh Cuồng thấy vậy liền tự cười chế nhạo.
Vân Khinh Cuồng vốn cho rằng ông ta sẽ trích máu nhận thân ngay ở đây, không ngờ ông ta lại ra lệnh cho Hàn Sóc bưng bát, nhìn Dạ Vô Yên lần cuối cùng, rồi mới bước ra khỏi phòng. Dạ Vô Yên nằm trên giường, chỉ trừ lúc ông ta tới, chàng mở mắt nhìn ông ta, rồi đó chàng luôn nhắm mắt. Vừa rồi lấy máu, chàng cũng không thèm chớp mắt lấy một lần.
Không ai biết rốt cuộc chàng đang nghĩ gì.
“Vương gia, ngài không muốn biết kết quả sao?” Vân Khinh Cuồng tới bên Dạ Vô Yên, thấp giọng hỏi.
Dạ Vô Yên chớp mắt, khóe môi nở nụ cười rất nhạt. Rốt cuộc chàng là con ai, điều đó đối với chàng không còn quan trọng nữa, chàng không quan tâm. Chàng chỉ cần là con của mẹ mình, như vậy là đủ rồi.
Bên ngoài, đột nhiên nghe choang một tiếng, Vân Khinh Cuồng chạy ra cửa, vén rèm lên, chỉ thấy Gia Tường Thái thượng hoàng đã ngã xuống đống tuyết. Chiếc bát trắng rơi trên tuyết vỡ thành mấy mảnh, mấy giọt máu bắn trên tuyết, đỏ đến chói mắt.
Chỉ nghe tiếng nói vui mừng của Hàn Sóc vang lên: “Thái thượng hoàng, lão nô biết mà, Tuyền Vương là con của người, quả nhiên là như vậy.”
Vân Khinh Cuồng than dài một tiếng, thực ra chỉ cần nhìn nét mặt của Thái thượng hoàng là biết kết quả của việc trích máu nhận thân.
Gia Tường Thái thượng hoàng được Hàn Sóc đỡ dậy khỏi đống tuyết, đứng ngoài phòng khá lâu, trong đôi mắt rồng, thần tình vô cùng phức tạp. Ông ta cứ đứng đó, nhưng không bước vào, hồi lâu, ông ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng lớn.
Hàn Sóc đứng bên, nhìn Thái thượng hoàng lệ rơi lã chã, ông ta không thể phân biệt nổi đâu là tiếng cười vui mừng, đâu là nước mắt đau đớn nữa.
Hôm sau, trong cung truyền tin Dạ Vô Trần bị Thái thượng hoàng giáng xuống làm Vương gia, đày ra biên cương phía Tây và Minh Thái hậu được ban cho cái chết. Biên cương phía Tây là nơi nghèo khổ hoang vu, không ai ngờ Thái thượng hoàng lại đày Hoàng tử mà mình sủng ái nhất tới đó.
Dạ Vô Yên nghe tin này, chàng chỉ cười một cách châm biếm. Dường như chàng có thể khẳng định, có những chuyện thực ra Gia Tường Thái thượng hoàng biết là do Minh Thái hậu làm, nhưng bao năm nay ông vẫn không động tới bà ta. Có lẽ ông ta cũng đang suy tính, hoặc còn vì không có chứng cớ.
Bây giờ, ông ta chính tay bảo Minh Thái hậu phải chết. Trong lòng ông ta, có phải cũng có tình cảm với Mẫu phi không?
Thực ra, Dạ Vô Yên có thể giết Minh Thái hậu, có điều, chàng luôn muốn cho bà ta thấy, thấy con trai của một Côn Luân Tỳ như chàng chiến thắng hai Hoàng tử của bà ta như thế nào để ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Nhưng cuối cùng, chàng đã thất bại, để Hoàng vị lại cho Dạ Vô Nhai.
Dạ Vô Trần bị đày tới biên cương phía Tây, có lẽ đủ khiến bà ta đau đớn lắm rồi, và cũng để cho con trai bà ta nếm trải cảm giác bị đày ra biên cương là như thế nào.
Đêm, với Sắt Sắt đột nhiên trở nên vô cùng dài và lạnh lẽo.
Cứ đêm về, nàng lại không sao ngủ được, nàng thường tựa suốt đêm, nhìn qua cửa sổ, lặng lẽ ngắm vầng trăng lạnh đang tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
Đêm đông vốn dĩ rất thê lương, nhất là trong đêm dài dằng dặc, ánh trăng dường như cũng lạnh lẽo và cô đơn hơn. Có điều, vì trong lòng vẫn còn một tí hi vọng, nên nàng không cảm thấy đau khổ nữa.
Nàng đã từng hỏi Dạ Vô Nhai nhiều lần, nhưng đều không có được tin tức gì. Về phía Phụng Miên và Sính Đình, có lẽ họ căn bản không biết chuyện này, nên đều cho rằng Dạ Vô Yên đã không còn nữa. Sắt Sắt cũng đã từng vào hoàng cung do thám, tiếc là không thu được bất kỳ tin tức nào.
Rốt cuộc chàng có còn trên đời không, ngay đến Sắt Sắt cũng cảm thấy có phần nghi hoặc.
Từng ngày cứ lặng lẽ qua đi, hết năm, đã lại sang tháng Giêng rồi.
Nam Nguyệt ở đất Giang Nam, tuy năm nay mùa đông không lạnh giá đến bất ngờ, nhưng vừa đến Tết, đã thấy không khí của mùa xuân ngập tràn khắp nơi.
Chiến sự cũng đã trôi qua hơn một tháng rồi, cho dù chàng bị thương, chắc cũng đã phải khỏi rồi chứ. Vì sao chàng vẫn không gặp nàng, vậy nàng chỉ còn một cách, là khích cho chàng phải xuất hiện mà thôi.
Mặt trời lặn, gió lạnh cũng từ từ nổi lên.
Nàng ngồi trong nhà, đã nửa ngày trôi qua. Rồi nàng nhìn về những đám mây màu cuối chân trời xa, đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy.
“Tiểu thư, có khách quý muốn gặp người!” Tử Mê khẽ nói bên tai nàng.
Sắt Sắt khẽ “ừ” một tiếng, rồi chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Bình thường, khi Dạ Vô Nhai xử lý hết việc triều chính, sẽ mặc thường phục tới tìm nàng. Gần đây có lẽ vì Tết đến, trong cung bận rộn, thế nên đã mấy ngày rồi, chàng không tới. Nàng còn cho rằng người tới đây là Dạ Vô Nhai, nhưng không ngờ đó lại là Hách Liên Ngạo Thiên.
Chàng lặng lẽ đứng dưới cây đào trong sân, mái tóc đen để xõa, khuôn mặt chàng góc cạnh, lộ rõ khí chất cô ngạo. Tấm áo màu đen mềm mại bó sát thân người, có thể thấy cơ bắp tráng kiện đẹp đẽ bên trong lớp áo, chàng đứng đó, xung quanh toát ra bá khí khiến người khác không dám nhìn trực diện.
Chàng ăn mặc như thế, thật giống với Phong Noãn lúc còn theo nàng thủa ban đầu, chứ không còn là Hách Liên Ngạo Thiên - vị vua của Bắc Lỗ Quốc.
Từ năm ngoái, sau khi chia tay nhau ở nhà trọ, Sắt Sắt đã lâu rồi không gặp chàng. Không ngờ chàng đột nhiên xuất hiện, cứ như từ trên trời đáp xuống vậy. Nhìn chàng có chút phong trần mệt mỏi, dường như vội vã tới Phi Thành thì phải.
“Noãn…” Sắt Sắt vừa thấy Hách Liên Ngạo Thiên, liền có cảm giác như được gặp người thân, nước mắt đột ngột trào ra.
Hách Liên Ngạo Thiên nhìn Sắt Sắt vô cùng yêu thương, rồi bước nhanh tới, mở rộng vòng tay ôm nàng vào lòng, chờ nàng khóc đủ rồi, chàng mói nói: “Chủ nhân, ta vội vã chạy tới, bây giờ đói bụng quá, có thể cho ta ăn gì được không?”
Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng rực của chàng, lau khô nước mắt rồi nói: “Được, đi ăn nhé!”
Mai Hương Trai là một tiệm bán bánh bao, bánh ở đây rất nổi tiếng ở Phi Thành. Lúc Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên tới Mai Hương Trai, liền bị rất nhiều người chú ý. Hách Liên Ngạo Thiên quả khiến người khác phải ngoái nhìn, bởi bá khí mạnh mẽ toát ra từ người chàng.
Ông chủ cười tít mắt lập tức chạy tới, Sắt Sắt nhanh chóng gọi mấy loại bánh bao, còn dặn tiểu nhị mang lên nhã thất tầng hai. Trong lúc chờ đồ ăn, Sắt Sắt quay sang hỏi: “Noãn, huynh ở Phi Thành mấy năm, đã ăn bánh bao ở đây chưa?”
Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu đáp: “Nàng chưa đưa ta tới đây.” Thực ra chỉ từ khi mất đi trí nhớ, chàng mới cùng Sắt Sắt đi chơi khắp Đế đô. Trước đó, vì làm con tin ở Phi Thành, thế nên không được tự do đi lại.
Tiểu nhị đặt bánh bao lên bàn, Sắt Sắt cầm đũa lên, gắp một chiếc bánh bao canh, nói: “Huynh ăn thử đi!”
Hách Liên Ngạo Thiên cắn một miếng, chỉ cảm thấy trong vị thịt thơm còn có cả mùi hương nhẹ nhàng của hoa mai, cực kỳ ngon miệng, liền khen ngợi không ngớt: “Mùi vị được lắm.” Lần đầu tiên chàng biết hoa mai cũng có thể làm nhân bánh bao.
Sắt Sắt nói: “Bánh bao ở đây làm bằng hoa mai, nghe nói khi hoa mai nở đẹp nhất, lại gặp đúng lúc tuyết rơi, hái hoa mai đó làm bánh bao mới ngon. Có điều Nam Nguyệt ít tuyết, có lúc hoa mai tàn rồi mới có một trận tuyết nhỏ. Vì thế hiếm khi được ăn bánh bao hoa mai lắm. Ta thấy, ở Bắc Lỗ Quốc có khi năm nào cũng có thể được ăn loại bánh này.”
Hách Liên Ngạo Thiên cười nói: “Cách ăn uống này phong nhã lắm, Bắc Lỗ Quốc nhiều tuyết, đương nhiên năm nào cũng có thể ăn loại bánh bao này rồi.” Sắc mặt chàng đột nhiên chăm chú, khẽ nói: “Sắt Sắt, bây giờ nàng có bằng lòng theo ta về Bắc Lỗ Quốc không?”
Sắt Sắt đón nhận ánh mắt rực sáng và đầy sự chờ đợi thiết tha đó của chàng, trong lòng hơi chùng xuống.
Nàng nâng ly rượu bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, sắc mặt rất bình thản, bình thản đến mức khiến người khác phải run lên. Nàng khẽ nói: “Noãn, ta không thể đi theo huynh được, vì trong trái tim ta, luôn luôn có chàng, chàng vĩnh viễn ở đó!”
Ánh mắt Hách Liên Ngạo Thiên đột nhiên trở nên u ám, thực ra chàng đã đoán ra câu trả lời này từ lâu, nhưng khi nghe nói Dạ Vô Yên qua đời, chàng vẫn vội vã chạy tới. Bây giờ, chính tai nghe thấy nàng nói câu này, trái tim chàng lại ngập tràn nỗi thất vọng nặng nề và nỗi bi thương vô tận.
Thời gian không thể quay ngược lại, đời này, chàng và nàng mãi mãi đành để lỡ nhau.
Bây giờ, chàng chỉ còn một niềm an ủi duy nhất, đó là khi nàng buồn đau, vẫn để cho chàng ở bên cạnh nàng an ủi.
Điều này thôi, đối với chàng cũng đã đủ rồi.
“Noãn, xin lỗi!” Sắt Sắt khẽ nói, nàng nâng ly rượu trong tay, uống hết thứ nước màu vàng sóng sánh trong đó. Rồi nàng lại rót một chén, nói: “Nào, uống rượu đi!”
Hách Liên Ngạo Thiên nâng chén, chạm chén với nàng, rồi ngửa cổ uống cạn.
Hai người cứ uống, hết chén này tới chén khác.
Tửu lượng của Sắt Sắt cũng khá, ít khi say. Nhưng đêm nay, nàng lại muốn say, có lẽ chỉ khi say rồi, nàng mới quên đi nỗi đau trong trái tim mình.
Dạ Vô Yên để xõa mái tóc đen dài, nằm trên ghế sưởi nắng. Những vết thương trên người đã khỏi, chỉ có mấy chỗ nghiêm trọng là vẫn còn để lại sẹo.
Chàng lặng lẽ nằm trên chiếc ghế mềm, không động đậy. Nửa khuôn mặt tuyệt đẹp được ánh mặt trời phủ lên, đường nét như tranh, khiến chàng nhìn như đang nằm trong một khung cảnh đọng sương mơ hồ không có thật.
Trụy Tử hầu hạ chàng đã vài năm, nhưng lần nào thấy chàng, cũng không nỡ lòng kinh động. Có điều, nàng ta không bao giờ còn thấy được những động tác nho nhã như nước chảy mây bay của chàng trước đây nữa. Tay chân chàng không thể khôi phục lại được, ngày nào cũng chỉ có thể nằm yên trên ghế sưởi nắng mà thôi.
Gia Tường Thái thượng hoàng ngày nào cũng tới thăm Dạ Vô Yên, có điều lần nào tới, ông ta cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Dạ Vô Yên một lát rồi lại bỏ đi. Có lẽ nỗi day dứt trong lòng quá lớn, đến nỗi ông ta không biết phải mở miệng nói gì với con trai mình nữa.
Mỗi lần Gia Tường Thái thượng hoàng tới, Dạ Vô Yên đều giả vờ ngủ, cho dù có dậy rồi, thần sắc của chàng cũng rất lạnh. Đối với Phụ hoàng, chàng mang nhiều oán hận. Chẳng thà kết quả của việc trích máu nhận thân không phải như bây giờ, như thế bao nhiêu năm nay chàng chịu khổ, cũng coi như có nguyên nhân. Nhưng chàng lại là con ruột của ông ta, thật buồn cười làm sao!
Dạ Vô Nhai tan buổi chầu sớm, liền mang theo hai nội thị tới thăm Dạ Vô Yên. Từ khi Minh Thái hậu bị ban chết, Dạ Vô Nhai đã lâu rồi không tới. Có lẽ Dạ Vô Nhai cũng có chút oán hận chàng chăng? Dẫu sao, Minh Thái hậu cũng là mẹ ruột chàng, nếu không phải do chàng, có lẽ bà ta đã không chết.
“Lục đệ!” Dạ Vô Nhai đứng bên Dạ Vô Yên, cười nhạt nói, tấm áo hoàng bào dưới ánh nắng ban ngày cực kỳ chói mắt.
“Ngũ ca, huynh có trách đệ không?” Dạ Vô Yên hờ hững hỏi, mấy ngày nay Dạ Vô Nhai đều không tới thăm chàng.
Dạ Vô Nhai lắc đầu nói: “Lục đệ, cái chết của Mẫu hậu Trẫm, là do người đã sai. Trẫm không trách đệ, đây là hậu quả mà Mẫu hậu phải tự gánh chịu.”
Dạ Vô Nhai khẽ than: “Lục đệ, đệ có muốn biết tin tức của nàng không?”
Dạ Vô Yên lắc đầu, mấy ngày trước, chàng cũng đã phái người đi nghe ngóng tin tức của Sắt Sắt, khi nghe nói nàng đau lòng buồn bã, chàng còn buồn bã hơn nàng. Nỗi nhớ nàng dường như cắn xé tim chàng đến chết đi sống lại. Bây giờ, chàng không dám nghe tin tức gì về nàng nữa.
“Lục đệ, Hách Liên Ngạo Thiên tới Phi Thành rồi.” Giọng nói của Dạ Vô Nhai rất hững hờ. Chàng nghe Vân Khinh Cuồng nói, gân chân gân tay của Dạ Vô Yên cũng khôi phục được kha khá rồi, chỉ có điều vẫn không dùng sức được, cần phải có chút kích động.
Dạ Vô Yên nghe đến tên Hách Liên Ngạo Thiên, trái tim chàng lập tức chấn động, đôi mắt đen lóe lên tia nhìn ảm đạm.
“Hắn tới làm gì?” Chàng hỏi. Vừa nghe đến cái tên Hách Liên Ngạo Thiên, trái tim Dạ Vô Yên không thể bình tĩnh được. Năm xưa, trên thảo nguyên, Hách Liên Ngạo Thiên tặng tấm da sói trắng cho Sắt Sắt trước mặt mọi người, còn dám bắt Sắt Sắt đi liên hôn với hắn. Bây giờ hắn lại tới, nhất định vì nghe tin mình đã chết, nên mới đến để cướp Sắt Sắt đó thôi.
“Đệ muốn nghe tin của hắn hả? Được rồi, Trẫm nói cho đệ nghe! Hành tung của hắn, Trẫm nắm rõ lắm.” Dạ Vô Nhai chăm chú nói, quay đầu bảo nội thị đứng sau: “Đọc!”
“Vâng!” Tiểu Thái giám cung kính đáp lời, trong tay hắn cầm một cuộn vải, rồi bắt đầu cao giọng đọc:
“Ngày mười tháng Giêng, trời nắng, Giang tiểu thư mặc áo lông cáo trắng, mặc váy tím chiết eo, đi cùng Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc tới Mai Hương Trai dùng cơm. Hai người uống rượu hoa mai, Giang tiểu thư hơi say, đi xe về.”
“Ngày mười lăm tháng Giêng, đêm, Giang tiểu thư mặc váy xếp nếp màu vàng hạnh, giống kiểu trong cung, đi chợ đêm với Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc. Ngắm hoa đăng, ngắm hoa mai, giờ Hợi về Lâm Giang Lầu, hai người cùng uống rượu Yên Chi Hồng, Giang tiểu thư hơi say, hát múa trên phố, khi đó người trên phố rất đông, không xem đèn nữa, mà đều tới ngắm điệu múa tuyệt trần của Giang tiểu thư. Người xem múa làm nghẽn cả phố. Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc đưa tiểu thư lên xe ngựa, giờ Tí mới về.”
“Ngày mười sáu tháng Giêng, Giang tiểu thư mặc áo bông lụa màu tím, váy suông Tiêu Tương bằng sa trắng, cùng Khả Hãn Hách Liên Ngạo Thiên mặc thường phục lên Hàn Mai Am trên núi Hương Diểu thắp hương, lúc đó, người trên núi rất đông, hai người trai tài gái sắc, một đôi tượng ngọc, vì người xem đông quá, đường núi tắc nghẽn, Giang tiểu thư xuống kiệu đi bộ, thí tiền cho ăn mày, bọn chúng đều vui.”
Không biết có phải Dạ Vô Nhai cố ý tìm tên thái giám này không, mà giọng đọc của hắn rất hay, thanh âm lên bổng xuống trầm, giống như đang đọc văn vậy. Nếu bỏ qua nội dung, chỉ nghe giọng đọc, thật đúng là một sự hưởng thụ vô cùng.
Tiếc là sắc mặt Dạ Vô Yên càng lúc càng đen xạm lại.
Đây đâu phải là hành tung của Hách Liên Ngạo Thiên, rõ ràng là hành tung của Sắt Sắt.
Váy xếp nếp màu vàng hạnh, giống kiểu hoàng cung.
Áo lông cáo trắng, váy tím chiết eo.
Áo lụa tím, váy suông Tiêu Tương bằng sa trắng.
…
Sao chàng chưa bao giờ được thấy nàng mặc đẹp như vậy nhỉ, khi chàng và nàng ở bên nhau, nàng không mặc áo xanh thì lại là váy xanh. Không biết nàng mặc váy xếp nếp màu vàng hạnh, rồi váy chiết eo màu tím thì sẽ phong hoa tuyệt đại thế nào, khiến vạn người say đắm ra sao? Thôi được rồi, chàng thừa nhận là chàng chưa được ngắm bao giờ, vì thế không sao tưởng tượng ra được.
Một điệu múa tuyệt trần, bao nhiêu người đứng ngắm, làm tắc cả đường? Hai người trai tài gái sắc, mộ đôi tượng ngọc?
Sắc mặt Dạ Vô Yên càng lúc càng đen, quả thực không sao nghe tiếp được nữa, chàng lạnh lùng nói: “Đủ rồi, đừng đọc nữa!”
Tiểu thái giám nghe vậy, vội vã ngậm miệng.
“Hoàng thượng, còn chuyện gì nữa không?” Dạ Vô Yên hờ hững nói, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nghe ra, trong thanh âm bình thản của chàng là sự run rẩy như đang bị đè nén.
Dạ Vô Nhai chầm chậm nói: “Cũng chẳng có việc gì lớn, thế này, Lục đệ ạ, đệ biết tính Trẫm đấy, trên đời này ít có thứ gì làm Trẫm động lòng, ngay cả ngôi vị Hoàng đế này cũng thế thôi. Nhưng một khi Trẫm đã thích, Trẫm nhất định sẽ nắm lấy thời cơ, không lấy được quyết không thôi, Trẫm quyết không để tâm tới cái gọi là thừa nước đục thả câu. Nếu Lục đệ không mau khỏe lại mà đoạt lấy nàng, vậy thì Trẫm cũng không ngại đi tranh giành với Hách Liên Ngạo Thiên đâu.”
Nói rồi, Dạ Vô Nhai phất tay áo, không chờ Dạ Vô Yên trả lời, chàng dẫn nội thị vội vã bỏ đi, nhưng còn cố nói thêm một câu, “Tiểu Thuận Tử, ngươi tới ngự thư phòng mang tấu chương đến đây, Lục đệ nhàn rỗi lắm, để đệ ấy xem hộ ta đi. Trụy Tử, ngươi đọc tấu chương cho chủ ngươi nghe.” Dạ Vô Nhai nói rồi, phất tay áo bỏ đi.
Dạ Vô Yên nằm trên ghế, khóe miệng nhếch lên nụ cười vỡ vụn, bàn tay bất giác nắm chặt từ lúc nào.
“Chủ nhân, tay của người, tay của người… cử động được rồi?!” Trụy Tử hét lên vui sướng, khóe mắt ứa ra dòng lệ mừng rỡ.
Dạ Vô Yên nhấc tay mình lên một cách khó khăn, khóe miệng nở một nụ cười vui mừng.
Chàng vẫn luôn tin rằng, tay chân chàng rồi sẽ khỏi, chỉ không ngờ có thể cử động lại được nhanh như vậy. Xem ra chỉ cần dưỡng thương mấy ngày nữa, chàng có thể đi gặp nàng rồi.
Đường phố mới lên đèn, bóng chiều yếu ớt. Trên con phố náo nhiệt nhất của đế đô Phi Thành, đèn đuốc diễm lệ, người như trảy hội.
Giang Sắt Sắt chầm chậm dạo bước trên phố, chiếc váy dài màu hồng tha thướt đung đưa, mái tóc đen nhánh búi thành một búi tóc mây trên đỉnh đầu, phần còn lại buông xuống phía sau, trong tay vung vẩy chiếc quạt bằng gỗ đàn hương, đi thẳng tới Niệm Nô Kiều.
Tử Mê đi theo sau nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng rất sầu não, vừa kéo Sắt Sắt vừa nói: “Tiểu thư, người muốn tới đó thật ư?”
Sắt Sắt gập quạt nghe xoạch một tiếng, nói: “Tử Mê, ngươi sợ gì chứ, ở đó mở cửa làm ăn, chúng ta vào thì sao?” Mặc kệ Tử Mê đang chần chừ, nàng liền thong dong đi tới.
Thực ra, Sắt Sắt cũng cảm thấy gần đây mình chơi bời có phần hơi quá. Lúc trước là vui chơi khắp kinh thành cùng Hách Liên Ngạo Thiên, sau đó lại nói dối mọi người bắt đầu tới thanh lâu kỹ viện. Đương nhiên, khi tới thanh lâu kỹ viện, nàng ăn mặc giả trai. Có điều, cho dù vậy, nàng vẫn không thấy Dạ Vô Yên xuất hiện.
Mạc Tầm Hoan rõ ràng đã nói hắn và Dạ Vô Trần không giết Dạ Vô Yên, nhưng đã mấy tháng rồi, cho dù bị thương nặng thế nào cũng phải khỏi rồi chứ. Không chịu ra gặp nàng, vậy tức là chàng bị tàn phế rồi sao? Nhưng cho dù chàng có biến thành thế nào, dung mạo bị hủy, hay thậm chí tàn tật đi nữa, nàng cũng sẽ không một tiếng chê chàng.
Nàng nhớ chàng đến phát điên, vậy mà chàng vẫn trốn không chịu gặp.
Quả thực nàng hết cách rồi, hôm nay, nàng đành ăn mặc xúng xính màu mè, đến kỹ viện nam duy nhất trong Phi Thành - Niệm Nô Kiều.
Tuy là kỹ viện nam, nhưng khách tới đây lại chẳng có nữ nhân nào cả, đều là bọn đàn ông cũng thích đàn ông. Một cô gái xinh đẹp kiều diễm như Sắt Sắt tới đây quả thực khiến bọn quy nô[1] kinh hãi đến mức suýt lòi cả mắt ra ngoài.
[1] Những kẻ gác cửa trong kỹ viện.
Nữ nhân đi kỹ viện tìm kỹ nam.
Không nghi ngờ gì nữa, Sắt Sắt chính là người đầu tiên ở Nam Nguyệt, hoặc có lẽ cũng là người đầu tiên trên đời.
Quy nô quả thực không biết nên ngăn Sắt Sắt lại hay nên mời nàng vào, cuối cùng, khi Sắt Sắt ném đĩnh bạc vào lòng bọn chúng, chúng mới lắp bắp nói: “Ngài, à, tiểu thư, mời cô… vào trong… xin mời!”
Sắt Sắt đung đưa từng bước chân uyển chuyển đi vào Niệm Nô Kiều dưới ánh mắt kinh ngạc thẫn thờ của đám quy nô, đại sảnh lầu một đang lúc đông khách. Nàng vừa vào mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, những ánh mắt đó mang rất nhiều trạng trái khác nhau.
Sắt Sắt cười nhạt đi tới ngồi bên một chiếc bàn trong đại sảnh, chống chiếc quạt đàn hương dưới cằm, đôi mắt đẹp tuyệt trần chầm chậm lướt qua khắp sảnh, thấy những kẻ đi lại như con thoi trong sảnh quả nhiên đều là những công tử trẻ tuổi đẹp trai.
Trong sảnh vốn cực kỳ náo nhiệt, Sắt Sắt vừa xuất hiện, không khí đột nhiên chìm trong im ắng, ngay cả những kẻ đang đàn hát trên đài cao cũng ngừng lại. Có kẻ mắt tinh đã nhận ra Sắt Sắt chính là Hải tặc Vương Bích Hải Long Nữ dạo trước suýt bị chặt đầu. Nghe nói Bích Hải Long Nữ dẫn hải tặc giúp triều đình trừ giặc Y Mạch Quốc có công, vì thế, triều đình và hải tặc đã ký điều ước không xâm phạm nhau. Nghe nói Bích Hải Long Nữ chính là thiên kim của phủ Định An Hầu, là đệ nhất tài nữ chốn đế đô. Cầm đầu đám hải tặc đúng là khác người, còn dám đến chơi kỹ viện.
Sắt Sắt mặc kệ người khác nghĩ gì, liền giơ tay vẫy, tú bà trong kỹ viện nam mới dám to gan đi tới, cười nói: “Hóa ra là Long Nữ tới đây, không biết Long Nữ thích tiểu tử nào nhà ta, ta gọi hắn ra tiếp cô.”
“Nói ít thôi, gọi công tử nào đẹp nhất, nổi tiếng nhất chỗ mụ ra đây hầu hạ ta!” Sắt Sắt đập quạt xuống bàn, lạnh giọng nói.
Tú bà nghe vậy liền vâng dạ liên hồi, một lát đã gọi một thiếu niên tướng mạo diễm lệ tới, nở nụ cười câu hồn, lại ngồi bên Sắt Sắt, nâng chén lên định rót rượu cho nàng.
“Mị Sắc xin kính Long Nữ một chén.” Thiếu niên tên Mị Sắc cười tủm tỉm nói.
Sắt Sắt nheo mắt, đưa tay lên véo vào khuôn mặt trắng hồng của hắn, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào: “Đúng là được đấy, không hổ danh là đẹp nhất, nổi tiếng nhất ở đây.” Nói rồi, nàng nhấc ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Tử Mê đứng sau Sắt Sắt, nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Trong lòng đang nghĩ, tiểu thư định chơi thật hay sao!
Sắt Sắt và Mị Sắc vừa chén tạc chén thù, vừa xem ca vũ trong sảnh, cười nói ngọt ngào. Xem ra khách khứa và các công tử trong Niệm Nô Kiều vô cùng ngưỡng mộ, chỉ hận không được thế vào chỗ của Mị Sắc.
Khi đám đông đang ngưỡng mộ, tú bà trong kỹ viện chạy lên đài cao, cất lời lanh lảnh: “Thưa các ngài, đêm nay trong viện ta mới có một công tử tuyệt sắc, vẫn theo quy định cũ, lát nữa sẽ để công tử đó biểu diễn tài nghệ trước, vị nào bỏ nhiều tiền, đêm nay hắn sẽ thuộc về vị đó.”
Được một lát, phía sau tấm rèm trên đài cao có tiếng tiêu đưa lại. Tiếng tiêu đó như sen xanh trong hồ vào ngày mùa hạ, dịu dàng hé nở, mang theo vô vàn niềm quyến luyến miên man, lại mang theo cả mối thâm tình rạo rực, lưu luyến khôn nguôi, dÂu Dương lướt qua trái tim nàng.
Trái tim Sắt Sắt đột ngột trở nên chấn động, tiếng tiêu đó chính là tiếng tiêu quen thuộc thường hiện lên trong ký ức của nàng. Khúc nhạc đó, chính là khúc Phượng cầu hoàng.
Là chàng ư?
Sắt Sắt chầm chậm bước lên đài cao như người mê sảng, trên đài bày một cây dao cầm, nàng chậm rãi bước tới, quỳ gối ngồi trước cây đàn, ngón tay ngọc ngà khẽ động, tiếng đàn nổi lên, dÂu Dương hòa lẫn với tiếng tiêu.
Tiếng tiêu dÂu Dương, tiếng đàn trong trẻo.
Trong thanh âm róc rách của tiếng đàn là tiếng tiêu trong vắt, lay động trái tim. Khoảnh khắc đó, trong lầu Niệm Nô Kiều tĩnh lặng như không có một ai.
Tiếng đàn và tiếng tiêu một hỏi một đáp, tiếng đàn thấp chậm, tiếng tiêu cũng chậm rãi hạ xuống, nhưng thấp mà không đứt đoạn, uyển chuyển lượn vòng, đê trầm tao nhã, liên miên không dứt, vang vọng khôn nguôi.
Cuối cùng, khúc nhạc cũng kết thúc, ngón tay Sắt Sắt đặt trên dây đàn, tiếng đàn ngừng hẳn, dây đàn vẫn rung lên, giống như trái tim nàng lúc này.
Trên đài cao, tấm rèm được chậm rãi vén lên, ánh đèn lưu li chói mắt soi sáng bóng hình tuyệt đại phong hoa. Chàng mặc tấm áo bào rộng màu nguyệt bạch, nhìn kỹ, đó không phải là màu trắng tinh, mà được dùng chỉ đen nhạt thêu thành một bài thơ:
“Bay lượn như chim hồn, uốn lượn tựa du long…
Phảng phất hề như mây nhẹ che trăng,
Phiêu diêu hề như gió bay vờn tuyết…”
Nét bút như phượng múa rồng bay, mang theo chút ngông cuồng và tao nhã.
Trên mặt chàng là tấm mặt nạ bằng bạch ngọc, tuy không nhìn rõ khuôn mặt chàng, nhưng khí chất cao quý, tao nhã toát ra từ con người chàng thật không thể diễn tả hết bằng lời.
Sự xuất hiện của chàng như vầng trăng sáng rơi xuống từ chín tầng trời, chỉ trong phút chốc đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, khiến người khác đều trở thành những ngôi sao đứng làm nền cho chàng.
“Ta ra giá một trăm lạng!”
“Ta ra giá một trăm năm mươi lạng!”
“Ta ra giá hai trăm lạng!”
…
Hai người cứ đứng nhìn nhau trong những tiếng hét giá ồn ã.
Không biết bao lâu sau, dường như trong khoảnh khắc, nhưng dường như lại là trăm năm. Có lẽ cuối cùng cũng có người đưa ra giá cao nhất, tiến lên phía trước đòi đưa chàng đi, bàn tay như chân giò muối đó đang định vỗ lên tấm áo tinh khiết như mây bay của bạch y công tử.
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên lạnh lùng, ống tay áo như mây vung lên, ám khí liền bắn ra.
Kẻ đó hét lên một tiếng rồi vội vàng rụt tay lại, Sắt Sắt nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Vị công tử này bản Long Nữ thấy vừa mắt, không ai được tranh với bản Long Nữ hết!” Giọng nói của nàng vừa trong trẻo, vừa ngang ngược. Nàng chậm rãi bước tới, ôm lấy eo bạch y công tử, bay ra khỏi cửa sổ Niệm Nô Kiều.
Trong sảnh đột nhiên ồn ào, Bích Hải Long Nữ quả không hổ là Hải tặc Vương, chẳng trả một lạng nào, cứ thế cướp người đem đi.
Bên ngoài cửa là hồ nước xanh biếc, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ đậu trên hồ. Hai người lướt qua mặt nước, tà áo nhẹ bay trong gió, giống như đóa hoa hé nở, rồi cả hai người họ khẽ khàng đặt chân lên mũi thuyền.
Màn đêm mơ màng, mũi thuyền treo đèn lưu ly, tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ mơ hồ. Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trên hồ, mặt hồ sóng nước long lanh, giống như trái tim Sắt Sắt đang lăn tăn gợn sóng.
Nàng gỡ mặt nạ của chàng ra, ngón tay run run, khe khẽ vuốt ve trên lông mày, mắt, mũi, miệng chàng. Dưới ngón tay nàng là làn da mịn màng của chàng, đó là sự thật, không phải là ảo ảnh, cũng không phải là mơ.
“Quả nhiên tuyệt sắc khuynh thành, từ nay về sau, ngươi là của bản Long Nữ. Nói cho bản Long Nữ nghe, ngươi tên là gì, hả?!” Đôi mắt trong veo của nàng nheo lại, lấy cán quạt nâng cằm chàng lên, vừa cười vừa hỏi giọng điệu phong tình ngây ngất.
Eo nàng đột nhiên bị siết lại, nàng đã bị chàng ôm chặt lấy trong lòng, hơi thở bá đạo và mãnh liệt đột nhiên bao vây lấy nàng. Bên tai nàng là hơi thở ấm nồng phảng phất: “Tại hạ Minh Xuân Thủy.” Thanh âm nhàn nhã, dịu dàng tha thiết như muốn lấy mất hồn phách đó nhất thời khiến Sắt Sắt cảm thấy hoảng hốt, nhưng rồi giọng chàng bỗng chuyển sang đay nghiến: “Giỏi lắm, lâu ngày không gặp, giờ nàng ghê gớm lắm rồi, biết đi cả kỹ viện. Xem ra, là tại phu quân ta đây hầu hạ còn chưa đủ, có phải thế không? Hả?”
Nàng nghe thấy ý vị nguy hiểm trong giọng nói của chàng, nhưng dường như đã muộn rồi, hai tay đã bị chàng kẹp chặt phía sau, ngước mắt nhìn, chỉ thấy dung nhan tuyệt thế của chàng đang từ từ đưa sát lại.