Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lam Tĩnh Nghi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Tâm tình cô vô cùng kém, hai chân mềm nhũn vô lực, bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Cô thầm kêu trong lòng: không tốt nhưng đã không thể khống chế thân thể của mình được nữa. Cô cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực ấm áp, rồi mất đi tri giác.
Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lòng một người. Đôi tay nhỏ bé của cô đang đặt trên ngực người đó. Cô bỗng có ảo giác là thời gian quay ngược trở lại lúc Nạp Lan Luật lái xe đưa cô tới trường.
Cô ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt ấm áp.
Cô kinh ngạc một chút rồi vội vàng ngồi dậy nhưng liền bị choáng váng.
Hàn Phong đỡ cô, “Đừng động đậy. Là anh tự nguyện đưa vai cho em mượn đấy.” Sau đó ánh mắt anh chuyển thành nghiêm túc, “Nhất định anh phải đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút. Tình trạng thân thể của em khiến anh rất lo.” Nói xong, đôi lông mày rậm của anh khẽ nhăn lại.
“Đừng. Em không sao đâu.” Mắt Lam Tĩnh Nghi hiện lên tia kinh hoảng. Sao có thể để Hàn Phong biết chuyện của mình được, “Học trưởng, thực sự em không sao. Em nghỉ ngơi một chút là được rồi. Nhanh đưa em về đi.” Cô cầm tay Hàn Phong, sốt ruột mà nói.
Trên mặt Hàn Phong lộ ra nụ cười cưng chiều, “Nhìn em kìa, cứ như đứa trẻ sợ tiêm, quấn lấy người lớn nói đừng đến bệnh viện vậy.” Anh thuần thục đánh tay lái, cho Lam Tĩnh Nghi một ánh mắt an ủi, “Yên tâm, anh cam đoan em sẽ không sao. Nhưng nhất định phải kiểm tra một chút.”
“Em ngủ một lát đi, đến bệnh viện anh sẽ gọi em.” Hàn Phong cởi áo khoác, đắp lên người Lam Tĩnh Nghi. Anh đặt đầu cô ngay ngắn, nằm yên ổn trên ghế.
Lam Tĩnh Nghi nhắm mắt lại. Quên đi, cô không còn sức lực nữa, cô thực sự mệt quá.
Hàn Phong đứng trên hành lang, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Lam Tĩnh Nghi bước vào phòng khám. Cửa đóng lại “cạch” một cái. Anh muốn xông vào nhưng đó là phòng khám phụ khoa, không cho đàn ông vào.
“Bao nhiêu tuổi?” Bác sĩ trung niên hỏi Lam Tĩnh Nghi.
“Hai mươi tám.” Giọng Lam Tĩnh Nghi rất nhỏ. Cô không muốn tới chỗ này. Bác sĩ giống như đang hỏi cung khiến cô có cảm giác mình là phạm nhân. Nhưng cô thật sự rất sợ, bởi vì hạ thân vẫn cứ đau.
“Đã kết hôn chưa?” Bác sĩ nữ dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, “Vâng…Kết hôn rồi…” Cô sợ ánh mắt thế này. Cô sợ ánh mắt coi thường này, nên nói dối.
Bác sĩ nữ gật đầu, nói với cô, “Âm đạo cô có dị vật nên mới sưng đỏ, nhiễm trùng. Tôi sẽ kê ít thuốc nước cho cô. Trước khi đi ngủ cô đều phải tắm. Để nó bớt sưng đã. Đừng sinh hoạt vợ chồng, biết chưa?”
Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
“Bên cạnh đó,” bác sĩ nữ dừng lại một chút, “Cuộc sống vợ chồng nhất định phải tiến hành theo cách bình thường. Nếu đối phương ép buộc cô, cô có thể gọi điện tới bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi sẽ khuyên chồng cô. Đúng rồi, người ngoài cửa là chồng cô à? Y ta, gọi tiên sinh ngoài cửa vào.”
“Đừng…” Lam Tĩnh Nghi giật nảy mình, “Anh ấy không phải. Anh ấy…chỉ là một người bạn mà thôi.”
Bác sĩ nữ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái lần nữa, “Được rồi, đây là đơn thuốc, cô tới hiệu thuốc lấy đi. Sau này nhất định phải chú ý bảo vệ mình.”
Lam Tĩnh Nghi cầm đơn thuốc, vội vàng ra khỏi phòng khám.
Hàn Phong chạy tới, “Sao? Bác sĩ nói sao?”
“Không sao, chúng ta đi thôi.” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, cầm chặt đơn thuốc trong tay.
Hàn Phong ôm vai cô, để cô đang yếu ớt tựa vào vai mình, “Thực sự không sao chứ?”
“Vâng..” Lam Tĩnh Nghi gật đầu, cùng Hàn Phong rời khỏi bệnh viện.
Tiếng chuông xe vang lên, Hàn Phong mở cửa xe, đưa túi xách cho Lam Tĩnh Nghi, “Hình như là điện thoại của em.”
Tay Lam Tĩnh Nghi run lên, kéo khóa kéo, lấy chiếc di động màu trắng ra, đặt lên tai, “Alo…”
“Cô đang ở đâu?” Cách nói trực tiếp mang theo giọng mệnh lệnh – là Nạp Lan Địch.
“Tôi…Tôi…” Cô thầm kinh hoàng. Không hiểu vì sao mà nghe giọng Nạp Lan Địch liền căng thẳng. Cô cầm di động, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt băng lãnh cách đó không xa. Trong đôi mắt là ngọn lửa rực cháy.
Cô đứng đó, di động vẫn đặt bên tai.
Hàn Phong cũng nhìn thấy thiếu niên cầm điện thoại đứng cách đó không xa. Ánh mắt của thiếu niên đó làm anh chấn động. Đó là ánh mắt giết người. Thiếu niên đi về phía họ rất nhanh. Lúc anh còn chưa phản ứng kịp thì Lam Tĩnh Nghi đã bị kéo ra khỏi lòng anh đầy thô lỗ.
“A” Lam Tĩnh Nghi kêu lên. Hàn Phong xót xa trong lòng. Anh bình ổn cảm xúc, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt căm phẫn, “Buông cô ấy ra!” trong giọng nói có chứa sự uy nghiêm không nói nên lời.
Thiếu niên hừ mũi, khóe miệng khẽ nhếch, như cười mà không cười, nắm tay phát ra tiếng “răng rắc”. Lam Tĩnh Nghi chắn trước người cậu, ôm chặt lấy cậu. Cô biết ngay lập tức nắm đấm của Nạp Lan Địch sẽ đánh lên mặt của Hàn Phong.
Hàn Phong sửng sốt trước hành động của Lam Tĩnh Nghi. Anh ngẩng đầu, nhíu mày đánh giá thiếu niên trước mắt.
“Nạp Lan Địch, đừng.” Lam Tĩnh Nghi ôm chặt eo thiếu niên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Thân thể tôi không thoải mái nên học trưởng mới đưa tôi tới bệnh viện…”
“Học trưởng?” Nạp Lan Địch hừ nhẹ, “Xưng hô thật là thân thiết.” Cậu nhíu mày.
“Không phải như cậu nghĩ đâu…”
“Tôi nghĩ gì?” Nạp Lan Địch nhìn Lam Tĩnh Nghi đầy đe dọa. Trong ánh mắt băng lãnh là ngọn lửa hừng hực, dường như lúc nào cũng có thể bùng phát.
Lam Tĩnh Nghi run rẩy.
Tờ giấy trong tay cô rơi ra. Đôi mắt đen của thiếu niên dời đi, giơ tay nhặt lên.
Nhìn thấy chữ trên giấy, sắc mặt cậu tối sầm lại, “Đi, về nhà với tôi.” Cậu kéo Lam Tĩnh Nghi, rồi xoay người lại, “Đừng có tôi thấy anh đi cùng với cô ấy. Nếu còn còn có lần sau, tôi không dễ dàng buông tha anh như lần này đâu!”
Cậu kéo Lam Tĩnh Nghi tới xe thể thao màu xanh đậu bên kia đường.
Hàn Phong đau lòng. Anh cứ thế mà mở to mắt nhìn Lam Tĩnh Nghi bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia đưa đi.
Chiếc xe thể thao màu xanh lao đi. Không khí trong xe rất nặng nề, khiến người ta không thể thở nổi. Khuôn mặt Nạp Lan Địch băng lãnh, mím môi lái xe.
Lam Tĩnh Nghi cầm chặt di động, vẫn cúi thấp đầu, cô không dám nói lời nào. Cô sợ chỉ cần mình vừa mở miệng sẽ khiến thiếu niên đang tức giận này bùng nổ.
Xe thắng gấp, thân thể Lam Tĩnh Nghi lao về phía trước.
Cô không thắt dây an toàn, nhưng Nạp Lan Địch đã nhanh tay ôm lấy cô. Lam Tĩnh Nghi ôm chặt vai thiếu niên theo phản xạ, trong đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng.
“Không sao” Thiếu niên vuốt tóc cô.
Lam Tĩnh Nghi trừng mắt nhìn cô. Cậu ta là Nạp Lan Địch à?
“Nơi đó thực sự rất đau sao?” Ánh mắt thiếu niên dời tới giữa hai chân cô.
“Không.” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu đầy hoảng sợ.
“Cho tôi xem một chút.” Thiếu niên cúi đầu, trong tiếng kháng nghị vô lực của Lam Tĩnh Nghi, cậu xé tiết khố của cô ra, một tay kéo tuyết đồn của cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đó. Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đụng vào nơi tư mật của cô.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ giọng rên rỉ.
“Đau không?” Ngón tay thon dài chỉ vào cánh hoa sưng đỏ.
“Ừ ~~” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi nhăn lại.
Thiếu niên than nhẹ một tiếng, kéo quần cô xuống, “Đau thế sao không nói sớm? Lần sau còn để cho tôi thấy cô đi cùng với tên kia…” Cậu quay đầu nhìn Lam Tĩnh Nghi đang co người lại, dừng lại, “Qua đây.” Cậu nói.
Lam Tĩnh Nghi đầy phòng bị nhưng thân thể nàng vẫn không tình nguyện mà dời qua bên cậu. Nạp Lan Địch để cô ngồi trên đầu gối cậu.
Ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, nhẹ vuốt ve. Một tay cậu ung dung lái xe. Chiếc xe lao như bay về phía trước, không khí trong xe thay đổi.
Nạp Lan Địch ôm Lam Tĩnh Nghi ra, tiện tay ném tiết khố trong xe vào giỏ rác.
“Địch, anh thật quá đáng. Anh có biết loại này mắc lắm không?” Nạp Lan Luật nghiêng người, dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ, nhìn hai người chằm chằm.
“Rất đắt à? Tốt lắm, lần sau anh sẽ mua.” Nạp Lan Địch nhíu mày.
“Sao lại về trễ thế?” Nạp Lan Luật liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lam Tĩnh Nghi.
“Hỏi cô ấy ấy.” Nạp Lan Địch nói đầy tức giận.
“Là vấn đề ở anh?” Nạp Lan Luật không cho là đúng nói.
“Em nhìn đi.” Nạp Lan Địch ném tờ giấy trong túi qua.
Nạp Lan Luật tiện tay đón lấy, nhìn một chút, “Quả nhiên là vấn đề của anh. Sao chuối có thể lột vỏ được.” Chân cậu vừa nhấc, liền nhảy lên xe, “Hai người vào trước đi. Em ra ngoài một lát.”
“Coi như em hiểu chuyện.” Nạp Lan Địch dứt lời, ôm Lam Tĩnh Nghi vào phòng.
Mẹ Trần làm xong bữa tối liền về nhà. Ngôi nhà lớn chỉ còn lại Lam Tĩnh Nghi và Nạp Lan Địch. Lam Tĩnh Nghi ngồi trên giường, trên cổ đặt khăn ăn, đang được Nạp Lan Luật đút từng thìa thức ăn.
Lam Tĩnh Nghi không được tự nhiên mà nói, “Để tôi tự ăn…” Nạp Lan Địch trừng mắt, cô lập tức im lặng. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn mà mở miệng. Nạp Lan Luật không biết cách dịu dàng, cậu nhồi từng thìa thức ăn đầy vào miệng cô. Đây quả thực là một loại đau khổ với cô.
Nhưng thiếu niên lại coi đó là đang giúp cô.
Nạp Lan Luật chạy vào, ném một cái túi to lên giường. Một cái lọ trượt ra khỏi túi, lăn trên giường. Tất cả đều là thuốc rửa âm đạo hàng hiệu.
“Mặt trời mọc đằng tây à?” Nạp Lan Luật buồn cười, trừng mắt với hai người.
Lam Tĩnh Nghi ho. Cô không biết Nạp Lan Luật ra ngoài để mua thứ này.
Nạp Lan Địch tà liếc cậu, tiếp tục nhét một thìa thức ăn cho Lam Tĩnh Nghi.
“Ha ha.” Nạp Lan Luật ôm bụng cười rộ lên, đôi mắt hẹp dài cong lại thành vầng trăng.
“Em muốn chết.” Nạp Lan Địch nói đầy oán hận, ném cái thìa qua.
Lam Tĩnh Nghi sợ hãi nhắm mắt lại.
“Cạch” một tiếng, cái thìa đụng vào khung cửa. Nạp Lan Luật né tránh rất thoải mái. Đôi mắt vẫn tràn đầy ý cười, “Ha ha, em lo nếu tiếp tục như thế, bảo bối của chúng ta sẽ bị anh ép chết.”
Nạp Lan Địch xông tới.
“Rầm” cửa bị Nạp Lan Luật đạp ra, ngoài cửa truyền tới tiếng cười của cậu.
“Tiểu tử đáng chết.” Nạp Lan Địch oán hận mắng xong liền chuyển về phía Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu đầy sợ hãi, nhưng lại thấy ánh mắt của Nạp Lan Địch rất bình tĩnh.
Cậu chỉ chau mày với cô, ngón tay bốc lên một quả trứng bồ câu đút cho cô.
“Đừng để ý đến nó. Chúng ta tiếp tục.” Cậu nói.
Lam Tĩnh Nghi kinh ngạc trừng to mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");