Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên
  3. Chương 78
Trước /90 Sau

Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 78

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại thì cảm thấy có người đang vuốt ve bụng cô. Bàn tay lạnh lẽo không mang theo bất kỳ dục vọng mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.

Mở mắt ra thì cô thấy được bàn tay kia. Đó là tay của đàn ông, là bàn tay đẹp nhất mà cô từng gặp. Tay Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch cũng thon dài và đẹp, mang theo sức sống tà ác.

Nhưng bàn tay này lại hoàn mỹ, thanh khiết mà tái nhợt như một tác phẩm tốt nhất của Thượng Đế. Nó sạch sẽ, đẹp và không hề có tì vết.

Cô đột nhiên có chút hiếu kỳ, rất muốn biết chủ nhân của bàn tay đó là người như thế nào. Cô chuyển ánh mắt và nhìn thấy người đó.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc áo thầy tu màu tro. Anh cúi đầu, chuyên tâm kiểm tra một cách vô cùng cẩn thận cho cô nên cô không thấy rõ mặt anh. Nhưng cô có thể cảm giác được đường nét của khuôn mặt đó vô cùng tinh xảo hoàn mỹ. Mà thứ làm cô rung động nhất đó là khí chất phát ra từ người anh.

Đó là một loại cao quý, lành lạnh xuất trần như trăng trong gương, vừa cao quý, thanh khiết lại xa xôi hư ảo, không có cảm giác chân thực.

“Sao rồi?”

Giọng nói lãnh liệt của Nạp Lan Địch làm cho thân thể Lam Tĩnh Nghi không tự chủ được mà cứng ngắc. Hiển nhiên là cậu đang hỏi người đàn ông trước mắt này. Nhưng anh ta lại không đáp, dường như không nghe thấy câu hỏi của Nạp Lan Địch.

Lam Tĩnh Nghi càng thêm kinh ngạc trong lòng. Có người dám coi lời Nạp Lan Địch như gió thoảng bên tai mà cậu không hề phản ứng lại. Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường khiến Lam Tĩnh Nghi càng tò mò về thân phận của người đàn ông này.

Ngón tay người đàn ông chuyển qua phần eo của Lam Tĩnh Nghi, cởi quần cô ra.

“A~” Lam Tĩnh Nghi khép chặt chân, sợ hãi và căng thẳng nhìn anh. Người đàn ông quay lại nhìn cô, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh.

Ngẩn ngơ. Phải miêu tả khuôn mặt và đôi mắt này thế nào đây? Vừa như mênh mông, vừa như mờ ảo, không đẹp trai như Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhưng có một lực dụ hoặc ma mị, một loại hương vị đặc biệt không thể nói thành lời. Vừa như cà phê, vừa như anh túc. Nếu người ta đã từng gặp qua anh thì sẽ không tránh khỏi bị hấp dẫn như chất gây nghiện. Nhìn càng lâu thì càng bị anh mê hoặc, khiến tầm mắt không thể rời khỏi anh.

“Đừng cử động, thả lỏng nào.” Anh nhìn cô chằm chằm, không hề có chút tạp niệm, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt mang theo sự dụ hoặc khiến người ta nửa tỉnh nửa mê làm theo lời anh.

Lam Tĩnh Nghi không biết mình bị gì. Giọng nói kia khiến cô bình tĩnh lại. Cô không muốn cử động nữa. Mắt cô mở trừng trừng nhìn anh cởi quần cô, hạ thân cô hoàn toàn xích lõa trước mặt người đàn ông xa lạ này.

Còn Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật bên cạnh lại không hề động đậy.

Người đàn ông nâng một chân của cô lên, ánh mắt hướng vào nơi tư mật của cô. Lam Tĩnh Nghi co người lại một chút nhưng cảm thấy toàn thân không hề có sức lực, đầu óc cũng mơ hồ. Ngón tay lành lạnh đẩy cánh hoa của cô, để lộ hoa đạo được cánh hoa che lại.

Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng nhưng không có sức lực, để mặc người đàn ông xa lạ này chạm vào nơi tư mật của mình.

Hoa huyệt còn hơi sưng đỏ, hiển nhiên đã từng bị nam nhân chà đạp kịch liệt không lâu. Hơn nữa hoa huyệt của người phụ nữ vẫn chặt khít. Mặt người đàn ông bình tĩnh, mở hoa huyệt của cô ra để kiểm tra.

Lam Tĩnh Nghi cắn chặt môi, nhìn Nạp Lan Địch cầu cứu nhưng bọn họ không nhìn cô mà nhìn người đàn ông kia.

“Các cậu thật quá thô bạo. Đứa bé đã ba tháng nhưng không sảy mất dưới tác động ác liệt như thế. Có lẽ Chúa trời muốn nó ở lại.”

“Chúng tôi nhờ anh lấy đứa bé ra chứ không nghe theo ý Chúa.” Nạp Lan Luật nhún vai, nói.

Người đàn ông nói, “Từ nhỏ tới lớn, cứ cách một tuần là các cậu lại sám hối với tôi một lần. Tôi rất rõ ràng cách suy nghĩ và hành động của các cậu, thậm chí vào sinh nhật mười ba tuổi của các cậu, hai người cùng chơi đùa một người con gái lần đầu tiên, hay là lúc mộng tinh lần đầu vào năm mười hai tuổi hoặc là năm mười bốn tuổi giết người lần đầu tiên đều tìm tôi sám hối. Thế mà tôi chưa từng nghe các cậu nói về người phụ nữ này, thậm chí cô ấy đã mang thai ba tháng các cậu mới nói với tôi. Mục đích là muốn lợi dụng y thuật của tôi để lấy đứa bé trong bụng cô ấy ra. Các cậu không cảm thấy mình quá đáng à?”

Mặc dù Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật không biểu hiện gì khi nghe người đàn ông nói nhưng trong lòng hơi sợ.

“Jin, chúng ta đã lâu không gặp. Lần này tìm anh thì anh cũng biết chúng tôi đã hết cách. Nếu phá thai thì rất nguy hiểm với cô ấy nên chúng tôi chỉ có thể nhờ vào y thuật của anh. Bây giờ chúng tôi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý để có con. Huống hồ chúng tôi chỉ thích người phụ nữ này, đứa bé chỉ là thừa. Anh sẽ giúp chúng tôi chứ?” Nạp Lan Địch hời hợt nói.

Jin cười nhạt, “Chỉ sợ không đơn giản là vấn đề chưa chuẩn bị tâm lý.” Nói xong thì ánh mắt chuyển động trên người Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật.

Nạp Lan Luật nói, “Bố già thân yêu, ngài vẫn có thói quen khiến tôi và Địch khó xử. Đứa bé đúng là không phải của chúng tôi. Hẳn anh không còn lạ gì chuyện hồng hạnh vượt tường. Nhưng hình như nhìn thấy tôi và Địch bị cắm sừng anh rất vui.”

Jin không động đậy, nói, “Không thể phá thai.”

“Vì sao?” Hai người cùng hỏi.

“Bây giờ tôi chỉ có thể nói phá thai rất nguy hiểm với cô ấy. Cô ấy rất yếu. Hơn nữa đứa bé này là do thần linh ban cho. Sau khi sinh thì tôi sẽ nuôi nó. Tôi có cách để cô ấy quên rằng mình từng có con.”

“Chỉ có thể như vậy sao?”

“Chỉ có thể như vậy. Đứa bé này là Chúa trời ban cho tôi.”

“Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao? Mặc dù nó không phải của chúng tôi nhưng vẫn chảy dòng máu như chúng tôi.”

“Các cậu sẽ đồng ý.” Jin nói rồi xoay người ra ngoài. Nạp Lan Địch lấy chăn đắp lên người Lam Tĩnh Nghi. Đôi mắt cô tràn đầy buồn ngủ.

“Anh ta thôi miên cô ấy à?” Nạp Lan Luật nói.

Nạp Lan Địch gật đầu, “Anh ta tin mình không thể giúp cô ấy phá thai. Nếu anh ta không muốn thì chẳng ai ép được.”

Jin lại đi vào, giữa ngón tay thon dài là một cái bình thủy tinh, trong đó có một hạt nhỏ màu trắng.

“Cái gì vậy?” Hai thiếu niên nhìn vào cái bình trong tay anh.

“Đây là thuốc khống chế tinh thần mà tôi tìm ra trong lúc thí nghiệm. Gọi theo cách bình thường thì nó là thuốc mê.”

“Thuốc mê?”

“Nó không giống thuốc mê bình thường. Thuốc mê bình thường không có nhiều tác dụng với người có lực tự chủ mạnh. Nhưng nó thì khác. Nó có thể hoàn toàn khống chế tư duy con người, hơn nữa còn khiến người ta sinh ra ảo giác tinh thần. Nó không chỉ làm cho thân thể người phụ nữ khuất phục mà còn khiến lòng họ cũng thế. Một phút sau khi uống thuốc cô ấy sẽ yêu cậu. Nhưng thuốc chỉ có tác dụng trong 48 giờ. Nó còn có tác dụng bôi trơn với người phụ nữ. Dù cho người đàn ông có nhiệt tình và cuồng nhiệt đến thế nào thì cũng không khiến người phụ nữ bị tổn thương.”

“Bố già, anh cũng nghiên cứu chế tạo ra thứ này à?” Nạp Lan Luật nhíu mày.

“Có gì không thể?” Jin lạnh nhạt nói.

Đôi mắt đen của Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm cái bình nho nhỏ. Sâu trong đáy mắt có ánh sáng kỳ dị, “Dùng như thế nào?”

“Một viên uống, một viên để vào hoa huyệt. Nhưng thuốc này chỉ có thể dùng một lần một tuần, nếu không sẽ có tác dụng phụ, gây tổn thương cho người sử dụng.”

“Được. Chúng tôi không ngại thử một lần.” Nạp Lan Luật vươn tay ra lấy.

Jin không dấu vết tránh thoát, “Tôi sẽ nuôi đứa bé, hơn nữa tôi sẽ giúp cô ấy hoàn toàn quên chuyện này.”

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật liếc nhìn nhau, gật đầu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net