Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Lân đưa Tần Tâm Nhiên đến biệt thự ven biển, sau đó xoay người muốn đi, cô ta lại gọi cậu: "Anh Hạ Lân, ở lại ăn chung với em được không?"
"Không ăn, tôi về nhà." Hạ Lân xua xua tay với cô ta, chỉ chừa lại bóng lưng và sự mất mát buồn bã cho Tần Tâm Nhiên.
Trời vừa tối, cuối cùng Hạ Lân cũng nhận được tin nhắn của Chung Tình: "Tôi gần đến nhà cậu rồi."
Ý cười xuất hiện trên khóe miệng, tâm trạng của Hạ Lân cũng trở nên sung sướng, cậu đến phòng bếp hâm nóng lại canh cá, tiện thể chờ cô
đến.
"King coong" tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Lân vội đi ra mở cửa. Nhưng người đứng bên ngoài không phải Chung Tình.
"Hello, may là anh có nhà đấy, vừa nãy em quên không đưa đồ cho anh. Đây là đồ chú Hạ nhờ em mang cho anh nè..." Tần Tâm Nhiên không màng vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Lân, cố lách vào bên trong qua khe cửa.
"Cô tới đây làm gì?" Tay Hạ Lân khoanh trước ngực, sắc mặt không vui.
"Em nói rồi còn gì, là chú Hạ nhờ em mang đồ đến cho anh, đây, là hộp chocolate này, nghe nói anh thích ăn, còn có 2 đôi giày thể thao nữa, anh cũng muốn mua từ lâu rồi nhưng trong nước không bán, à còn có cái áo khoác này nữa, anh cầm giúp em chút, nặng gần chết." Tần Tâm Nhiên chỉ lo đặt mấy túi đồ lớn nhỏ trong tay mình lên sofa.
Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên lần nữa, Hạ Lân đi tới mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Chung Tình. Mà hiển nhiên cô cũng nhìn thấy Tần Tâm Nhiên bên trong.
"Cậu có khách?" "Bạn anh à?"
Cơ hồ là cả Chung Tình và Tần Tâm Nhiên đều đồng thời mở miệng, trong lòng Hạ Lân đột nhiên dâng lên loại cảm giác quỷ dị.
"À đây là Tần Tâm Nhiên, con gái của bạn ba tôi." Cậu chỉ Tần Tâm Nhiên, nhìn về phía Chung Tình nói, nhưng lại không có ý muốn giới thiệu về Chung Tình cho cô ta.
Cậu lo Tần Tâm Nhiên sẽ ba hoa trước mặt ba mình, bây giờ Chung Tình đã đủ vất vả rồi.
Nhưng hành động như vậy ở trong mắt Chung Tình lại như có ý nghĩa khác, thậm chí cô còn nghĩ, nữ sinh này là ai? Chẳng lẽ....
Nghèo khổ đã dạy cô biết cách nhìn mặt đoán ý, Tần Tâm Nhiên mặc một cái váy có logo, đeo một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ. Bỗng nhiên Chung Tình nhận ra, nữ sinh này và mình hoàn toàn không giống nhau.
Cô ta và Hạ Lân là người cùng một thế giới.
Cô không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này là gì, là nên cảm thấy may mắn hay bi ai đây?
Hạ Lân nhìn chằm chằm biểu cảm của Chung Tình, không rõ lý do mà bực bội, cậu không muốn Tần Tâm Nhiên xuất hiện trước mặt cô.
"Tần Tâm Nhiên, cô về trước đi."
"Hả? Cô ta chớp chớp mắt, rõ ràng là không muốn đi.
Nhưng chủ nhà đã lên tiếng, cô ta cũng không thể ở lì đây được, đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy em về trước, hôm nào anh nhớ phải đưa em
đi dạo quanh đảo đấy!"
Tần Tâm Nhiên đi ra cửa, còn nhìn thoáng qua Chung Tình. Cô ta đi rồi, trong phòng khách chỉ còn Chung Tình và Hạ Lân.
Cô bỏ cặp sách xuống, tay đặt trên cúc áo sơmi, cởi chiếc cúc đầu tiên ra.
"Muốn làm không?" Cô cúi đầu, ngón nay trắng nõn dưới ánh đèn như phủ thêm một tầng sáng ấm áp.
"..." Hạ Lân gãi gãi đầu, thế nhưng có chút quẫn bách: "Hay là đi ăn cơm trước đi."
"Ừ, được."
Canh cá tươi ngon, rau dưa mới mẻ ngon miệng, cơm vừa thơm vừa mềm nhưng Chung Tình nuốt không trôi.
"Tần Tâm Nhiên thật sự là con gái của bạn ba tôi, tôi và cô ta không có quan hệ gì hết." Hạ Lân buông đũa, giải thích.
"Ừ." Chung Tình không ngẩng đầu.
"Tôi chỉ có cậu thôi", Hạ Lân yên lặng bổ sung thêm một câu này ở trong lòng, lại không có cách nào nói thành lời được.
"Tôi ăn xong rồi." Cô buông chén đũa, đứng lên trước: "Tôi đi tắm trước."
Hạ Lân trơ mắt nhìn cô đi lên cầu thang, bỗng nhiên ý thức được giờ phút này cần thiết phải nói gì đó.
"Chung Tình!" Cậu gọi cô lại.
Bước chân của cô dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy, hay là cậu muốn làm trên sofa?"
Trong nhất thời Hạ Lân bị nghẹn lời, lắc lắc đầu: "Không, không, cậu đi tắm trước đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");