Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 26: Tương lai
Trước ngày kết thúc kì nghỉ hè, Tần Tâm Nhiên rời khỏi đảo. Ngày đó Hạ Lân ra tiễn, cô ta lớn mật thổ lộ: "Hạ Lân, em thích anh!"
"Tôi không thích cô." Hạ Lân nhíu nhíu mày từ chối thẳng. Ngay cả cách từ chối anh cũng dùng cách thô bạo nhất.
"Em biết." Tần Tâm Nhiên nở một nụ cười có hơi miễn cưỡng: "Em biết anh không thích em, em còn biết người anh thích là ai."
"Đi đi, thuyền sắp đi rồi đấy." Hạ Lân không tiếp câu nói của cô ta, thật ra trong lòng anh cũng chút áy náy.
Tần Tâm Nhiên gật đầu, xoay người lên thuyền.
Kết thúc kì nghỉ hè, mẹ Chung Tình xuất viện trước ngày khai giảng. Tạm thời Chung Chính Tín đã an phận, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn sống với Trương Thục Lan.
Cuối cùng Chung Tình cũng có thể thở ra một hơi, toàn lực chuẩn bị cho một năm cuối cùng.
Lúc cô làm bài rất nghiêm túc, dường như không cảm nhận được động tĩnh xung quanh. Hạ Lân tự giác cảm thấy không thú vị, trong lúc cô học bài, cậu sẽ tự đọc truyện tranh hoặc nghe nhạc.
Cho dù Hạ Lân cảm nhận được sự gấp gáp của mọi người xung quanh, nhưng những việc đó hình như chẳng liên quan gì đến cậu.
"Người anh em, cậu muốn thi vào đại học gì?" Sau khi kết thúc trận bóng, đồng đọi khoác vai Hạ Lân tùy ý hỏi.
Hạ Lân dùng khăn lau mồ hôi, không chút để ý trả lời: "Tùy đi, thi đậu trường nào thì học trường đó."
Vừa lúc có một đám nữ sinh đi qua sân bóng, Chung Tình đi một mình ở cuối cùng.
Cô vẫn luôn cô đơn chỉ có một mình, ánh mắt Hạ Lân vẫn luôn dính trên người cô.
Hiển nhiên đồng đội cũng bị các nữ sinh hấp dẫn ánh mắt, nhìn về phía Chung Tình lẩm bẩm: "Đấy là người đứng đầu ban tự nhiên của chúng ta đúng không? Nếu tôi mà có trí thông minh của cậu ấy chắc bố mẹ tôi sẽ vui chết mất."
Hầu kết Hạ Lân, nghe người khác khen cô, trong lòng cậu rất hưởng thụ.
Nhưng không thể nhiều hơn, nếu nghe thêm 2 câu nữa, tính độc chiếm của cậu sẽ quấy phá, cậu sẽ không nhịn được mà ghen ghét.
Cuối tuần, Chung Tình đến nhà Hạ Lân, cô vừa mới làm xong một đề thi, Hạ Lân liền sấn tới.
"Chung Tình, tôi hỏi cậu, cậu muốn thi vào trường nào?" Tay cậu chui vào trong áo sơmi của cô, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, sau đó chui lên phía trước, chạm đến bộ ngực rồi sắc tình xoa bóp.
"Đừng nghịch nữa, tôi còn phải làm văn." Chung Tình gạt bàn tay đang làm loạn của cậu ra, cúi đầu tiếp tục học.
"Ba tôi muốn tôi sang Mỹ." Hạ Lân đột nhiên nói, cậu nằm ngửa trên giường, lấy truyện tranh che lại mặt
Chung Tình nhất thời hoảng loạn, cũng may Hạ Lân không nhìn thấy, cô xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, cậu sẽ đi à?"
"Cậu thấy sao?" Hạ Lân lấy truyện trên mặt xuống, quay sang nhìn cô. "Muốn đi thì đi." Chung Tình lạnh nhạt quay đi.
Ở sau lưng cô, Hạ Lân cười thầm, sau đó nói: "Chung Tình, cậu có muốn đi Mỹ với tôi không?"
"Chung Tình, em nói xem sao câu thứ 3 lại chọn A?" Giáo viên toán ngẩng đầu nhìn về phía Chung Tình.
Nhưng thiếu nữ như đang trôi nổi trên đám mây, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo như lạc vào sương mù.
"Chung Tình, Chung Tình!" Giáo viên toán hiển nhiên là có hơi giận, không hiểu sao học sinh ngoan của mình lại không tập trung trong giờ học.
Tiểu Viên ngồi cũng bàn khẽ chọc chọc vào tay Chung Tình, rốt cuộc cô mới nhận ra, lúng túng đứng lên: "Dạ, câu thứ 3, là. "
Từ lúc Hạ Lân đưa ra kiến nghị vớ vẩn đó cho tới nay, Chung Tình rất hay thất thần, cô không dám nghĩ về tương lai xa xôi.
Cuối cùng một năm với vô số bài tập và kì thi đã kết thúc, ngày tra thành tích, Chung Tình bị Hạ Lân đè trên bàn ăn rộng lớn nhà cậu làm 3 lần, sức lực cô hoàn toàn cạn kiệt, côn th*t thô to cắm vào nơi sâu nhất, trong cơn khoái cảm cao trào, nước mắt Chung Tình chảy xuống.
"Bây giờ xem điểm nhé?" Hạ Lân ôm Chung Tình đã sắp ngất đến nơi ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng rồi lại hôn bả vai cô.
"...Tôi về nhà rồi xem..." Chung Tình lắc đầu, cô vẫn rất căng thẳng. Hạ Lân véo má cô, cười hỏi: "Có phải cậu sợ không?"
"Có một chút."
Hạ Lân ôm chặt lấy cô, một tay khác lướt điện thoại. Sau một lúc, cậu nhìn Chung Tình, trong ánh mắt cũng sáng lên, cậu hôn môi cô trước rồi mới chịu nói: "Cậu đậu rồi, khoa máy tính!"
Cậu đưa điện thoại đến trước mặt Chung Tình, để cô tự nhìn thành tích và trường đại học mà cô thi đậu.
Chung Tình ngây ra một giây, biểu tình có chút thơ ngây, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
"Tôi, tôi đậu rồi. Hạ Lân, tôi..." Cô cắn môi nhìn cậu, lẩm bẩm nói: "Tôi thi đậu thật rồi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");