Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Lân đi theo hai người vào nhà ăn, lúc này còn chưa có nhiều người, trước mấy cửa sổ đã có người múc cơm. Cậu cảm thấy mới mẻ, nghĩ đến đây chính là sinh hoạt hằng ngày của Chung Tình cậu liền thấy thú vị.
"Tình Tình, hai người đi lấy cơm đi, mình đi mua canh chua cay." San San rất biết xem mặt đoán ý, cố ý để lại không gian riêng cho hai người.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Chung Tình cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đó." Hạ Lân đứng sát vào cô, một tay không an phận vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lỗ tai Chung Tình nóng lên, cô hơi giãy giụa: "Đừng có sờ, chung quanh có nhiều người lắm."
"Không có người thì được sờ hả?" Hạ Lân cười khẽ một tiếng, tay lại nghe lời mà thả xuống.
Mặt Chung Tình đỏ bừng, cố ý quay lưng đi không để ý tới cậu, đi thẳng đến cửa rau xào, Hạ Lân cũng nhắm mắt theo đuôi.
Nhà ăn của trường học không có món gì ngon, cô đoán cậu nhất định sẽ ăn không quen, cũng chỉ có món rau xào là hợp khẩu vị của cậu. Vì thế cô mau 4 phần, lúc tính tiền cô mới phát hiện nó gấp 4 lần tiền một bữa ăn bình thường của mình.
Hạ Lân một hai đòi trả tiền, nhưng ở đây chỉ có thể trả bằng thẻ sinh viên nên cậu đành thôi.
Gọi đồ ăn xong, Chung Tình đi tìm chỗ ngồi, Hạ Lân bưng mâm đồ ăn đi theo sau. San San đứng ở xa nhìn hai người ở cạnh nhau, khóe môi nhịn không được cong lên.
Bọn họ là đang yêu đương mà, quá rõ ràng.
San San thầm vui vẻ cho Chung Tình, nhưng lại thấy có hơi lo lắng.
Nam sinh này quá đẹp trai, trên người toàn là đồ hiệu, Chung Tình ngây thơ có thể trị được cậu ta sao?
San San mang theo nỗi lo của người mẹ bưng canh chua cay với trăm mối cảm xúc ngổn ngang đi đến bàn của Chung Tình.
Ba người ngồi xuống, San San ngồi cạnh Chung Tình, còn Hạ Lân ngồi đối diện với cô.
Trên bàn để 4 phần rau xào và 1 bát canh chua cay, còn có 1 chén cơm lớn và 2 chén canh miễn phí. San San thấy bình thường cô rất tiết kiệm, nay lại gọi 4 phần rau xào, trong lòng hận cô không biết cố gắng.
"À, còn không biết tên cậu là gì? Sao cậu quen được Chung Tình nhà tôi vậy?" San San cười với Hạ Lân, tìm đề tài để hỏi.
"Tôi là Hạ Lân, là bạn học cùng lớp hồi cấp ba với Chung Tình." Cậu trả lời rất khéo léo.
"Oa, vậy cậu học trường đại học nào?" "Tôi đang GAP một năm."
("GAP year" là giai đoạn học sinh tạm dừng học tập tại trường để tham gia trải nghiệm cá nhân như du lịch, hoạt động xã hội, làm việc...)
"À..."
San San và Hạ Lân hỏi qua hỏi lại, Chung Tình trầm mặc cúi đầu ăn canh. Môi cô bị nước canh làm cho vừa ướt vừa hồng, Hạ Lân nhìn thoáng qua, ánh mắt tối sầm lại.
Cậu cố ý tách chân rồi kẹp hai đùi cô lại, cẳng chân như có như không cọ xát với da thịt của cô.
"!" Chung Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu một cái.
Cái liếc mắt này đầy xấu hổ tức giận, nhưng Hạ Lân lại thấy giống như đang làm nũng.
Cậu nháy mắt liền cương cứng.
Ăn xong, San San nói có hẹn đi xem film với bạn trai nên đi trước, để lại Chung Tình và Hạ Lân.
"Cậu...cậu có muốn đi dạo một chút không?" Chung Tình ngẩng đầu nhìn cậu rồi lại nhanh chóng cúi xuống.
Ngữ khí của cậu hung ác: "Không muốn, tôi muốn làm cậu."
Cậu giữ chặt tay cô, để tay cô đặt lên côn th*t đã cương cứng dưới hai lớp quần.
Tay cô nóng lên muốn rụt lại nhưng vẫn bị cậu nắm chặt.
Hạ Lân như nổi điên túm cô đi đến bãi đỗ xe, nhét cô vào ghế phụ rồi lái xe ra khỏi cổng trường. Dọc theo đường đi cậu rất im lặng, chỉ có đến lúc chờ đèn đỏ mới kéo cô qua hôn một cách hung hăng.
Dục vọng đang không ngừng va chạm trong thân thể cậu, miêu tả một cách sinh động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");