Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự hoảng loạn của ban đầu qua đi, Chung Tình tận lực thích ứng với cuộc sống ở New York. Tiếng anh của cô không tệ, khẩu ngữ cũng rất tốt, chỉ là tính cách an tĩnh thẹn thùng không muốn mở miệng nhiều lời, cũng may cô học máy tính.
Hạ Lân liên tục gửi tin nhắn và gọi video, cô chỉ đồng ý trả lời tin nhắn, nhiều nhất là voice chat, muốn gọi video thì phải đợi cô đắn đo mấy hồi mới đồng ý.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nếu nhìn thấy mặt Hạ Lân, khả năng cô sẽ khóc mất.
Đến New York khiến kiến thức về thế giới của cô được rộng mở, cũng khiến cô cảm nhận được sự cô độc mà từ trước tới nay chưa từng có.
May mắn thay, khoa Toán cô học chỉ làm việc nhóm, Chung Tình cùng mấy du học sinh khác được phân vào cùng một nhóm. Trong nhóm có một em gái tính cách hào phóng rộng rãi tên joey, chỉ mất một ngày mà đã thân thiết với Chung Tình, hơn nữa cô nàng còn hẹn cô chiều thứ 6 đi thăm bảo tàng Metropolitan.
"Người này không đáng tin, mới quen nhau được mấy ngày mà đã hẹn đi chơi?" Hạ Lân nghe Chung Tình nói cô mới có bạn mới, cậu thấy rất mừng cho cô nhưng đồng thời cũng có chút ghen. Tính chiếm hữu của cậu đối với cô đã đến trình độ nhất định, ngay cả dấm của nữ sinh cũng ăn được.
Chung Tình nằm trên giường trong ktx, gửi voice chat cho Hạ Lân: "Cậu ấy tốt lắm, lại còn thông minh nữa. Bài kiểm tả lúc nào cũng đạt điểm tối đa."
"Còn thông minh hơn cậu? Tôi không tin."
Vì những lời này của cậu má khóe môi cô hơi cong lên, cô để sát điện thoại vào lỗ tai, nhịn không được nghe thêm lần nữa thì mới bắt đầu gõ chữ trả lời: "Ừm, thông minh xinh đẹp hơn tôi."
Nghĩ một lát, vẫn xóa mấy chữ sau đi, chỉ trả lời là "ừ".
Trong lòng cô có chút lo lắng, sợ Hạ Lân muốn xem ảnh Joey. Nếu Hạ Lân thật sự nói như vậy, có lẽ cô sẽ rất đau lòng.
Buổi chiều thứ sáu, Chung Tình và Joey hẹn nhau trước cổng trường, hai người ngồi xe bus đến bảo tàng. Hôm nay Joey makeup đậm, Chung Tình để mặt mộc nên nhìn mộc mạc hơn rất nhiều.
"Da cậu đẹp thật đấy Chung Tình, mình hâm mộ chết mất, cậu mà đánh kem nền thì cũng không lộ đâu." Joey nhìn chằm chằm gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô, nhịn không nổi lấy tay chọc chọc.
Chung Tình hơi cúi đầu, có chút thẹn thùng: "Mình không dùng kem nền, cũng không trang điểm."
"Lãng phí quá đi mất, cậu mà trang điểm vào nhất định sẽ siêu siêu xinh đẹp. Hay thế này đi, tối nay qua chỗ mình, mình sẽ make up cho cậu."
Joey quá nhiệt tình, mà thịnh tình thì không thể từ chối, đi dạo xong cô cùng Joey về nhà.
Cô nàng ấn Chung Tình ngồi xuống trước bàn trang điểm, tay chân lanh lẹ kẻ lông mày, đánh lót nền, kẻ eyeliner, dặm phấn mắt, uốn lông mi rồi tô son cho cô.
30 phút sau...
"Xong rồi, thành công mỹ mãn!" Joey bày ra tư thế rải hoa, vừa lòng ra hiệu cho Chung Tình soi gương.
Chung Tình ngơ ngác nhìn vào gương. Tóc đen da trắng môi đỏ mắt to.
Đây là cô mà lại không giống cô, như thể thay đổi thành một người khác.
"Mình giỏi đúng không?" Joey tranh công với cô, còn hăng hái chạy đến tủ quần áo tìm tòi, cuối cùng lấy ra một chiếc váy body hai dây màu đen đưa cho Chung Tình: "Quần áo cũng phải thay."
Chung Tình cầm lấy váy rồi đi vào nhà tắm.
Đến lúc cô đi ra, Joey lộ ra vẻ mặt kinh diễm, hơn nữa còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
"Woah, quá đẹp! Dáng người cậu đẹp thật đấy, bình thường toàn mặc đồ rộng thùng thình, vốn dĩ đã không hợp với cậu rồi. Thân hình đẹp như vậy thì phải biết khoe ra chứ!?"
Chung Tình bị cô nàng khen tới nỗi ngượng ngùng, cô rất ít khi để ý đến bề ngoài, mà cũng chẳng có tiền để chăm chút cho bản thân. Lần này đối với cô mà nói thì chính là trải nghiệm hoàn toàn mới.
Chung Tình rời khỏi nhà Joey để về ktx, trên đường đi cô đều rơi vào trạng thái mơ màng. Joey gửi ảnh chụp cho cô, đầu cô nóng nên, thế nhưng trực tiếp gửi cho Hạ Lân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");