Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày trôi quan, Hạ Lân không gửi tin nhắn đến. Mãi tới ngày thứ ba, cậu mới gửi một voice chat: "Bên này có hơi bận, tôi không có việc gì, cậu chú ý an toàn."
Ngay sau đó cậu còn bổ sung thêm: "Giáng sinh vui vẻ." Chung Tình nghĩ, muộn rồi, giáng sinh cũng đã qua.
Cô bức thiết muốn làm chút gì đó cho cậu, nhưng cô thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ có thể xúc động trả lời: "Ba cậu không sao chứ?"
Rất nhanh Hạ Lân đã trả lời lại: "Chúng tôi muốn tiếp tục chống án." Lời ít ý nhiều, trong lòng Chung Tình hụt hẫng.
Đến Tết Nguyên Đán, diễn đàn sinh viên trao đổi cuối cùng cũng sinh động lên, sinh viên của đại học Lam Hải bàn nhau tụ tập gặp mặt một chút. Vốn dĩ Chung Tình không muốn đi, nhưng mấy bạn học đều nhiệt tình mời, cô không có cách nào từ chối nên đành ủ rũ tham gia.
Nhóm sinh viên hẹn nhau tại phòng ktx của một người, ai nấy mang theo đồ ăn vặt và đồ uống, tuy rằng không thân quen với nhau nhưng đều là sinh viên xa quê nên rất náo nhiệt, chỉ có Chung Tình ngồi một góc chờ tin nhắn của Hạ Lân.
Trong bữa tiệc có người nói tới tin tức chủ tịch của tập đoàn Tiểu Hải Đảo bị xử phạt, rốt cuộc Chung Tình mới chịu dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Hạ Quang Chấn cũng thật là một người tài, ông ta lập nghiệp thế nào ấy hả? Nói trắng ra là dựa vào nhà vợ trước. Cha vợ ông ta năm ấy ở Lam Hải chính là một tay che trời, nói một không ai dám nói hai, tùy tiện cho chút tài nguyên cũng đủ để Hạ Quang Chấn ăn mấy đời, càng miễn bàn là gả con gái cho ông ta."
"Bây giờ thì xong rồi, ba mẹ vợ đã mất, người đi trà lạnh, đắc tội với nhiều người. Nhưng lần này bị tịch thu tài sản thì cũng chưa đến mức xong đời."
Người đang nói chính là chủ group sinh viên trao đổi, thích đi khoác lác tán phét, trong nhà có chút tiền nên đúng là có thể nghe được ít tin tức. Cậu ta nói được một nửa, cố ý để mấy người xung quanh đợi. Rốt cuộc
có người nhịn không được hỏi: "Hạ Quang Chấn cũng sắp vào tù đến nơi rồi, còn có thể thay đổi tình thế sao?"
Người kia cười cười: "Mới chỉ là sơ thẩm mà thôi, lại không phải không thể chống án. Huống chi rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống.
Hồi trước ông ta có một đối tác họ Tần, là văn hóa Thịnh Cầm đó, chắc cậu cũng nghe qua rồi chứ?" Anh ta uống ngụm bia, tiếp tục nói: "Họ Tần đó có cô con gái, họ Hạ có cậu con trai, đến tuổi làm gì thì hiểu chứ?"
Phần lớn người nghe xong đều hiểu ra, nhìn nhau cười. Drama thì ai chẳng thích hóng, chứ đừng nói tình cảm của giới nhà giàu. Hạ thiếu gia sánh đôi với tiểu thư của Thịnh Cầm, chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.
Chung Tình nghe bọn họ bàn luận về thái tử gia của tập đoàn Tiểu Hải Đảo, con trai độc nhất của Hạ Quang Chấn cứ như đang nghe sách trời. Vai chính trong câu chuyện đó rõ ràng cô có quen biết, thậm chí mấy tháng trước còn thân mật khăng khít, giờ nghe từ miệng người khác lại vô cùng xa lạ.
Mà nhắc tới văn hóa Thịnh Cầm, nhắc tới họ Tần.
Người duy nhất cô nghĩ tới chính là thiếu nữ ngày đó tới đảo nhỏ tĩnh dưỡng, tính cách phóng khoáng rộng rãi - Tần Tâm Nhiên, thanh mai trúc mã của Hạ Lân, môn đăng hộ đối, mà cô ta cũng để ý Hạ Lân.
Cô còn cái gì chưa rõ nữa chứ?
Chung Tình mơ màng ăn xong bữa liên hoan này, như xác không hồn về ktx.
Trong thời gian ngắn ngủi, tin tức tập đoàn Tiểu Hải Đảo và Thịnh Cầm muốn liên hôn đã xôn xao, trở thành chuyện bàn tán trà dư tửu hậu, những account marketing trong nước cũng phân tích rõ ràng.
Mà sau Tết Nguyên Đán, Hạ Lân càng ngày càng ít gửi tin nhắn cho cô, đủ loại dấu hiệu cho thấy có lẽ mọi chuyện đúng như lời đồn, cậu muốn cưới tiểu thư độc nhất của văn hóa Thịnh Cầm - Tần Tâm Nhiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");