Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả người Chung Tinh nhuốm màu hồng phấn, hai mắt mê ly, nếu không phải có cánh tay rắn chắc của thiếu niên thì có lẽ cô sẽ ngã xuống mặt đất.
Hạ Lân đã bắn một lần, nhưng cánh mông căng tròn của Chung Tình không ngừng cọ vào côn th*t khiến nó lại nhanh chóng cương cứng.
“Anh…sao anh lại…” Chung Tình quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái, hờn dỗi trách cứ cậu, xấu hổ lại kiều mị.
Hạ Lân động tình hôn lên mặt cô, côn th*t lại lần nữa cắm vào trong huy*t khẩu ướt át ấm nóng.
“Cái miệng nhỏ phía dưới của bảo bối vừa ấm vừa khít, còn rất biết mút nữa.” Tay cậu xoa bóp bầu ngực mềm mại, cúi người xuống hôn tấm lưng trắng nõn của cô.
Chung Tình thoải mái đến mức không ngừng run rẩy, mông nhỏ theo bản năng kẹp chặt, hoa huy*t trở nên vừa khít vừa trơn trượt, đón ý nói hùa động tác thọc vào rút ra của Hạ Lân.
Hai tay Hạ Lân lùa qua chỗ cong dưới chân cô rồi bế cô lên với tư thế như đang xi tiểu cho trẻ nhỏ. Chung Tình vốn định ngăn cậu nhưng lại chẳng có sức lực, nên chỉ có thể tuỳ ý để cậu yêu thương.
Côn th*t cắm đến nơi sâu nhất, Hạ Lân cứng rắn thọc mở cửa t* cung để chui vào nơi mềm mại nhất. Chung Tình thốt ra tiếng rên vừa thoải mái vừa khó nhịn, tay véo chặt cánh tay của cậu, móng tay để lại những vết cào hồng hồng.
“Thoải mái không? Ông xã lại cắm vào sâu chút nữa nhé?” Hạ Lân dùng ngực cọ vào tấm lưng bóng loáng của cô. Chung Tình gần như co rút trong lòng cậu, cẳng chân duỗi về phía trước, đầu ngón chân hồng hào cuộn tròn cạnh nhau.
Cậu tự xưng “ông xã” khiến tâm lí của Chung Tình thoả mãn không thôi.
“Cục cưng, gọi ông xã đi.” Hạ Lân xóc xóc người cô lên trên, côn th*t vừa rút ra được một chút lại cắm ngập tận gốc, mỗi một chút đều cọ phải điểm mẫn cảm của cô.
“Không được…” Chung Tình thoải mái đến nỗi cả người run lên, nói năng cũng lộn xộn.
Cơn buồn tiểu dâng lên từ bụng nhỏ, cô khua khua cẳng chân muốn Hạ Lân buông mình ra.
“Bỏ em ra, em muốn đi WC…” Cô nhỏ giọng yêu cầu, cả người đã hồng lên.
Thiếu niên lại cố tình chơi xấu, ôm cô càng chặt hơn: “Cứ tè ra đi, ông xã giúp em.” Ngay sau đó cậu rên lên một tiếng, cảm nhận được thiếu nữ trong lòng đang run lên.
Chung Tình tức giận đến nỗi hai má phiếm hồng: “Hạ Lân, em muốn xuống dưới!”
“Gọi ông xã.” “…”
“Hửm.”
“Đừng đừng…” Chung Tình oán hận nhìn cậu một chút, sau đó mở miệng mềm như bông gọi: “Ông xã!”
Tiếng “ông xã” này như xuân dược, Chung Tình rõ ràng cảm nhận được côn th*t chôn sâu trong cơ thể lại trở nên thô cứng hớn, cô khóc không ra nước mắt, nhưng dục vọng muốn bài tiết đã đến giới hạn khiến cô không nhịn nổi nữa.
Bàn tay to rộng của Hạ Lân dứt khoát che lại bụng nhỏ của cô rồi dùng sức ấn xuống.
“A…Ha…” Bụng nhỏ của Chung Tình căng thẳng, một luồng chất lỏng vàng nhạt phun ra, hoà với dòng nước ấm của vòi hoa sen đang róc rách chảy.
Cô ý thức được bản thân mình đã mất khống chế trong lòng ngực của Hạ Lân.
“Anh…anh bỏ em xuống!” Chung Tình nức nở, bắt đầu giãy giụa.
Hạ Lân sợ mình thật sự chọc giận cô nên vội bỏ cô xuống rồi ôm chặt cô vào lòng. Sau đó dịu dàng dỗ dành: “Đừng giận mà, tè ở trong lòng ông xã không có gì phải xấu hổ, ngoan, anh yêu em.”
Chung Tình hừ nhẹ một tiếng, sườn mặt dán sát với lồng ngực ấm áp, cảm giác cuối cùng sức lực cũng trở lại.
Lần này Hạ Lân đối diện bế cô lên, đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt.
“Dừng lại đi, dừng lại đi mà…” Hai tay Chung Tình đẩy vai cậu, định nhảy xuống, cô đã cao trào 3 lần lại còn vừa mất khống chế nên phía dưới rất mẫn cảm.
Nhưng rõ ràng Hạ Lân không có ý định buông tha cho cô.
Côn th*t lại lần nữa cắm vào đường đi mềm mại nhiều nước, tầng tầng lớp lớp mị thịt quấn chặt lấy côn th*t hình trụ, khoé mắt Chung Tình phiếm hồng, vẻ mặt uất ức nhìn Hạ Lân. Cô cũng không rõ bản thân bị làm sao, rõ ràng muốn ngăn lại nhưng thân thể lại tự giác tiếp nhận.
Từ đáy lòng Hạ Lân dâng lên một cảm giác sung sướng mà chưa bao giờ có, loại cảm giác này cũng chỉ có Chung Tình mới có thể mang lại cho cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");