Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đèn cảm ứng âm thanh ở chỗ họ tắt phụt, nháy mắt Chung Tình cảm thấy nguy hiểm, thân hình cao lớn của Hạ Lân dính sát vào, ngực nghiền áp hai luồng mềm mại trước ngực cô, phía dưới cũng đã cương lên, hung hăng chọc vào bụng cô.
"Đừng đùa nữa, buông ra." Chung Tình khẩn trương chớp chớp mắt, lông mi vỗ nhẹ như cánh bướm.
"Không buông." Hạ Lân một hai phải chơi xấu, sự chiếm hữu đã phá tan lý trí của cậu, không chỉ không chịu buông ra, ngược lại còn ấn hay tay cô lên cao.
Một tay còn lại cậu vói vào vạt áo Chung Tình, đẩy ra đáy quần lót, tách hoa môi, dùng hai ngón tay nắm âm hạch, bắt đầu không ngừng xoa bóp, nghiền qua nghiền lại.
Eo Chung Tình mềm xuống, hai mắt trừng cậu, thị uy nhưng không có chút uy hiếp nào: "Anh làm gì vậy?"
Nhưng giọng nói quá mềm còn có chút run rẩy.
"Thoải mái không?" Hạ Lân khẽ cười một tiếng, dùng đôi mắt sắc bén chuyên chú nhìn cô.
Chung Tình cắn môi hừ nhẹ: "Không!"
Hạ Lân rút ngón tay ướt át giơ lên trước mặt cô, cười hỏi: "Không thoải mái mà còn ướt như vậy?"
Người trước mắt mặt đỏ tai hồng.
Hạ Lân không trêu cô nữa, tay lại lần nữa duỗi xuống xoa bóp khiêu khích.
Khoái cảm ập đến, tay Chung tình nắm chặt vạt áo của Hạ Lân, hàm răng cắn môi e sợ mình sẽ rên rỉ thành tiếng. Hạ Lân cúi xuống hôn cô, nuốt toàn bộ những tiếng rên nhỏ vụn của cô vào trong miệng, dùng lực nghiền áp cánh môi mềm mại, cảm nhận sự run rẩy và vui thích của người trong lòng.
Hôn đến một nửa lại bị Chung Tình đỏ mặt đẩy ra, khoé mắt cô ướt át, vẻ mặt xấu hổ giận dữ.
"...Ưm, anh đúng là đồ xấu xa. Đây là thư viện đấy.@
Hạ Lân ra vẻ không sao cả mà hôn mặt cô: "Sợ cái gì, anh nghe ngóng trước rồi, ở đây không có camera." Cậu lấy khăn ướt trong túi ra lau khô ngón tay, sau đó lại giúp cô sửa sang váy áo.
Chung Tình hung hăng lườm anh một cái, đẩy anh ra, đi nhanh về phía cửa.
"Chung Tình." Hạ Lân đuổi theo, ở phía sau gọi tên cô. Ra khỏi thư viện, rốt cuộc đi đến rừng trúc nhỏ cậu mới dắt được tay cô.
Cô vẫn còn giận, hai má phồng lên vô cùng đáng yêu, làm Hạ Lân muốn ôm vào lòng dỗ dành một trận.
Chỉ là lúc này điện thoại Chung Tình vang lên, trên màn hình hiện ra dòng chữ "dì Thục Lan", là bạn gái của ba cô - Trương Thục Lan.
Chung Tình do dự ấn nút nghe. "Alo, dì Thục Lan..."
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của người phụ nữ: "Alo, Tình Tình! Ba con, ba con xảy ra chuyện rồi." Trong giọng nói của bà còn mang theo nức nở.
Chung Tình nhanh chóng liếc hai Lân một cái, sau đó cố ý đi ra một chỗ cách xa cậu để tiện nghe điện thoại. Đối với gia đình của mình, cô vẫn còn tự ti, mặc kệ Hạ Lân yêu cô nhiều đến mức nào, nhưng cô vẫn không quá tình nguyện kể hết mọi chuyện trong nhà cho cậu nghe.
Hạ Lân rất hiểu ý mà đứng yên tại chỗ xem điện thoại, nhưng thực tế ánh mắt vẫn luôn dính ở trên người Chung Tình. Đầu tiên thấy cô cau mày, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí cô còn lấy tay che miệng lại, mắt ứa lệ.
Chờ cô tắt máy, Hạ Lân mới đền gần, lau nước mắt cho cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Ba em xảy ra chuyện gì?"
Chung Tình: "Ba em đánh người, em phải đi xem sao."
Hạ Lân: "Được, anh đi cùng em."
"...Không cần, không phải chuyện gì lớn đâu."
"Không phải chuyện lớn mà em còn khóc? Em lừa anh đúng không?" Hạ Lân không tin.
Chung Tình cười khổ: "Là em giận thôi, ông ấy là người lớn rồi mà vẫn dễ xúc động như vậy, ngần ấy tuổi cỏn đi đánh nhau, em có thể không khóc sao?"
Hạ Lân đau lòng ôm cô: "Không khóc nữa, anh đi theo em được không?"
Chung Tình lắc đầu: "Không được, anh đừng đi, em đi một mình được rồi."
Hạ Lân ít nhiều có thể đoán được cô không muốn mình và người nhà cô có nhiều tiếp xúc, cậu cũng hiểu sự tự ti của cô.
"Được, vậy anh không đi, em chú ý an toàn, không cần xúc động, có gì gọi cho anh, biết chưa?"
"Ừm, biết rồi." Chung Tình cười cười đẩy anh ra, sau đó đi về phía cổng trường.
Nhiều năm sau Hạ Lân nhớ lại ngày này, cậu thật sự hy vọng lúc ấy mình sẽ chọn cách cùng đối mặt với Chung Tình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");