Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong giờ học, Hạ Lân gửi tin nhắn cho Chung Tình: "Mọi việc có nghiêm trọng không?"
Chung Tình trả lời gần như tức thì: "Cũng ổn, đối phương chỉ bị thương chút thôi."
Hạ Lân: "Có thể hoà giải không? Thái độ tốt một chút, lại bồi thường thêm tiền."
Chung Tình: "Ừ, em biết rồi"
Hạ Lân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mặt tài chính cậu không lo, nhân mạch hay tài nguyên cậu cũng có, chỉ cần đối phương chịu hoà giải.
Đến nửa đêm Chung Tình mới xử lý xong rồi về trường học, Hạ Lân ở cổng trường chờ cô. Kí túc xá có người trực cổng, cậu mang cô về nhà mình, mấy năm học đại học cậu không muốn ở kí túc xá, mà là thuê một căn phòng tổng thống của khách sạn đối diện trường.
Một đoạn đường ngắn ngủi, Hạ Lân vẫn luôn nắm tay cô, mà tay Chung Tình lại lạnh lẽo một cách dị thường
"Sao tay em lạnh quá vậy?" Tới phòng khách sạn, Hạ Lân đau lòng xoa xoa tay Chung Tình. Tay cậu rất lớn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp, năm nhón tay tách ra đan lấy tay cô? giống như vĩnh viễn cả hai sẽ không bao giờ tách rời.
Mà ánh mắt Chung Tình cứ né tránh trước sau, cậu chỉ cho rằng cô không thích chỗ này, bình thường cô đều tránh đi khách sạn với cậu vì sợ bị người khác thấy. Chút khúc mắc đó của cô, Hạ Lân đều hiểu
Rốt cuộc tay cũng được ủ ấm, lông mi Chung Tình hơi chớp, giương mắt nhìn Hạ Lân: "Muốn làm không?"
Hôm nay ở thư viện, lúc cậu trêu cợt cô rõ ràng cũng đã cứng, cô biết giây phút ấy cậu nhất định rất muốn làm.
Sao lại không muốn làm cho được, Hạ Lân cười khổ, nhưng lúc này hoàn toàn không thích hợp.
Nhất định Chung Tình rất mệt.
"Vết thương của người kia thế nào? Có làm khó em không?" Hạ Lân để cô ngồi lên đùi mình, cậu vòng lấy eo cô, để cô dựa vào lòng.
"Bị nhẹ thôi, cũng không làm khó dễ gì, chỉ yêu cầu nhà em chịu toàn bộ chi phó thuốc men." Chung Tình không muốn nhiều lời, chỉ yên lặng dựa vào vai Hạ Lân, hiển nhiên đã rất mệt mỏi.
Hạ Lân cúi đầu hôn lên tóc cô: "Vậy là tốt rồi, đi tắm xong ngoan ngoãn ngủ một giấc thật ngon thôi."
Chuyện này giống như một bước nhạc đệm, sau đó Chung Tình có ra khỏi trường mấy lần, nói là đến bệnh viện thăm đối phương. Hạ Lân vì bận dẫn dắt đoàn đội mới nên cũng không có hỏi nhiều, trong lúc đó cậu lại liên tục bay ra nước ngoài công tác.
Quan hệ giữa cậu và Chung Tình cũng yên lặng phát sinh biến hoá. Ngay từ đầu là Chung Tình sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho cậu, dần dần cậu gửi tin nhắn mà cô không kịp hồi phục. Hai tháng sau, hầu như Chung Tình không hề trả lời Hạ Lân.
Lúc này Hạ Lân mới kinh ngạc phát hiện, có lẽ cậu bận quá, xem nhẹ cảm nhận của Chung Tình.
Chờ cậu xử lí xong những việc này rồi vội vàng chạy về trường học, bức thiết muốn nhìn thấy Chung Tình. Lại tình cờ gặp được cô ở quán cafe phía đông, một địa điểm quen thuộc đến cỡ nào, chỉ là người ngồi đối diện với cô chính là cậu đàn em kia.
"Tình Tình." Hạ Lân đi lên trước, nhìn thẳng vào Chung Tình: "Anh gửi tin nhắn cho em, sao em không trả lời?"
"Em bận." Trong giọng Chung Tình lộ ra vẻ có lệ, cô nhìn chằm chằm vào máy tính, tay gõ phím không ngừng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Hạ Lân nhìn thiếu niên ngồi đối diện cô, ngữ khí không tốt: "Làm phiền cậu tránh mặt, tôi và Chung Tình có chuyện muốn nói."
Trên mặt cậu đàn em lộ vẻ do dự mà nhìn Chung Tình, cô thầm thở dài trong lòng, cố ý dùng giọng nói lạnh nhạt nói với Hạ Lân: "Ra bên ngoài nói."
Huy*t thái dương của Hạ Lân nhói lên, cổ cũng cứng lại, cậu không ngờ lúc về sẽ là cảnh tượng này.
Bọn họ đi tới một gốc cây sau quán cafe, Hạ Lân đi lên một bước muốn ôm Chung Tình nhưng lại bị cô né tránh.
"Sao vậy bà xã, có phải anh làm sai cái gì không?" Trong giọng nói của Hạ Lân mang theo ấm ức, thần sắc hoảng loạn. Chung Tình nhìn cậu một cái, trái tim đau muốn chết, nhưng cô cần thiết phải làm như vậy, đây là vì tốt cho Hạ Lân.
"Đừng giận anh được không? Chung Tình, anh sẽ sửa mà." Hạ Lân kiên trì muốn ôm cô, trong mắt cậu tràn ngập kháy vọng. Sao Chung Tình có thể không hiểu, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể làm thật nhẫn tâm.
"Hạ Lân." Chung Tình lại trốn tránh gần gũi với cậu, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, trong thời gian này tôi đã thích người khác. Chúng ta chia tay đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");