Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Lân ngồi trên mặt đất, áo khoác đắt tiền dính đầy bụi, mặt cậu đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu.
Quá mất mặt, nếu có người chụp lại một màn này, ngày mai trên báo sẽ xuất hiện tiêu đề: "Người thừa kế tập đoàn Tiểu Hải Đảo nửa đêm mượn rượu làm càn trước kí túc xá nữ." Nhưng cậu cũng không có làm gì, chỉ liên tục gọi tên Chung Tình.
May mắn bây giờ đang là kì nghỉ đông, kí túc xá ít người, dì quản lí kí túc tìm mọi cách kéo Hạ Lân lên, dỗ dành cậu như trẻ con: "Nhóc con, cãi nhau với bạn gái phải không? Bạn gái tên Chung Tình hả? Tôi có ấn tượng với cô gái này, để tôi gọi đến phòng cô ấy giúp cậu."
Dì quản lí tốt bụng, thật sự gọi điện cho Chung Tình. Không đến mấy phút, cô đã vội vàng chạy xuống lầu.
"Hạ Lân?" Cô nhìn chằm chằm người đang chật vật kia, đau lòng muốn mạng, cô rất muốn ôm lấy cậu, nói hết sự thật cho cậu nghe, nhưng cô không thể. Hạ Lân tốt như vậy, cô không nỡ kéo cậu xuống dưới cùng mình.
"Chung Tình...Tình Tịn...vợ ơi..." Hạ Lân bám lấy bả vai gầy yếu của cô, hôn lên cần cổ mảnh khảnh ấy
Chung Tình xấu hổ cười với dì quản lí, vỗ vỗ sau lưng Hạ Lân: "Ngoan, em đưa anh về được không?"
"Được, đưa anh về, chúng ta về nhà."
Chung Tình đỡ Hạ Lân, đưa thẳng về khách sạn đối diện trường học. Ở trong thang máy, Hạ Lân vừa kéo vừa ôm cô, Chung Tình muốn kéo cậu ra nhưng đều không có kết quả.
Vất vả lắm mới đưa cậu về tới phòng tổng thống. Chung Tình tìm thẻ phòng trong túi cậu, trong lúc sờ soạng còn chạm phải côn th*t đã cương cứng. Cả người cô đều run lên, đã lâu không làm nên thân thể cô cũng rất khát vọng cậu.
Cửa vừa mở, cô dẫn cậu đi vào, nhưng cánh cửa mới khép lại, Hạ Lân lập tức đè cô lên tường, cúi người áp tới, bắt đầu hôn cô một cách không có kết cấu.
Đầu tiên Chung Tình chống cự, cuối cùng phát hiện cậu say không nhẹ, rốt cuộc buông ra đôi môi nhắm chặt, tuỳ ý để lưỡi cậu tiến quân thần tốc.
Một lần cuối cùng, Chung Tình tự nhủ với mình như vậy.
Về sau không thể tái phạm nữa, nhất định phải một dao chặt đứt mối quan hệ này, không thể để cậu bị ảnh hưởng xấu.
Trong miệng Hạ Lân có mùi rượu, còn có cả mùi bạc hà từ nước súc miệng cậu thường dùng, Chung Tình tham lam mà cùng cậu môi lưỡi dây dưa. Lúc Hạ Lân cởi quần cô ra, cô cũng không cản lại.
Thiếu niên lật người cô lại để mặt cô hướng vào vách tường, lưng đưa về phía cậu. Hạ Lân cởi quần jean lẫn quần lót của cô ra, sau đó duỗi tay xoa nắn â/m đ/ế mẫn cảm. Chung Tình không nhịn được mà rên rỉ, vừa ngọt vừa mềm giống như đang cổ vũ.
Cậu dùng tay tách môi â/m h/ộ ra, côn th*t gắng gượng đỉnh ở huy*t khẩu nhỏ hẹp, vòng eo đẩy về phía trước, côn th*t cũng cắm vào một nửa.
Chung Tình thật sự rất chặt, hai người đã có một thời gian không làm, đường đi bóp chặt khiến cậu đau đớn. Hạ Lân tét mông cô, nói thầm: "Bã xã, tiểu huy*t đừng hút chặt như vậy, côn th*t của ông xã đau."
Khoé mắt Chung Tình rưng rưng, hít sâu cố gắng thả lỏng để cậu tiến vào dễ dàng. Vách trong rất nhanh đã trở nên mềm mại ướt át, nhưng vẫn chặt khít như cũ, giống như có hàng nghìn cái miệng nhỏ bao vây lấy côn th*t của cậu, hút đến nỗi khiến Hạ Lân muốn bắn ra.
Dưới tác dụng của rượu, cậu bắt đầu vâng theo bản nămg, không ngừng chọc vào rút ra, một lần so với một lần càng ác hơn, cậu muốn khoá cô lại, chiếm hữu cô, muốn cô trở lại bên mình.
Bàn tay to vói vào trong áo cô, nắm lấy hai luồng mềm mại, xoa nắn nộn nhũ, ngón tay kẹp lấy hai viên nhũ quả gây kích thích. Cả người Chung Tình run rẩy, dưới sự tấn công của cậu mà đạt c/ao tr/ào.
Đêm nay, Hạ Lân lăn lộn cô rất nhiều lần, mặc kệ cậu đòi lấy thế nào cô đều đón nhận toàn bộ. Cô mở rộng mình về phía cậu, bởi vì đây là lần cuối cùng.
Sáng sớm, rốt cuộc Hạ Lân mới chịu mơ màng chìm vào giấc ngủ, Chung Tình miễn cưỡng chống người xuống giường, vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ, lại nhanh chóng quay ra lau khô hạ thể cho Hạ Lân, cô dọn sạch dấu vết của đêm qua rồi gọi điện cho Trần Hoàn. Hai mươi phút sau, Trần Hoàn đi vào, Chung Tình mở cửa cho cậu ta.
Mà hết thảy những việc này, Hạ Lân không hề hay biết.
Một giờ sau cậu tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Chung Tình đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa.
Niềm vui vỡ oà trong lòng, cậu cho rằng bảo vật mình đánh mất đã tìm lại được.
Hạ Lân xuống giường đi về phía Chung Tình. Lông mi cô khẽ nhúc nhích rồi mở to mắt.
"Cả đêm qua em đều ở đây?" Hạ Lân cẩn thận hỏi, muốn duỗi tay cô.
Đột nhiên phòng vệ sinh có tiếng nước, Trần Hoàn cũng đi từ trong đó ra.
Hạ Lân ngạc nhiên, sắc mặt kém vô cùng: "Sao cậu ta cũng ở đây?@
"Anh uống say, Trần Hoàn và tôi cùng nhau đưa anh về." Chung Tình cố gắng làm ngữ khí của mình bĩnh tĩnh, cô không muốn Hạ Lân nhìn ra sơ hở: "Tối qua cậu mượn rượu làm bậy, chúng tôi đành phải ở lại chăm sóc cậu."
Sắc mặt Hạ Lân xám như tro tàn, cái gì mất mà tìm lại chứ, chỉ là một mình cậu tình nguyện.
Chung Tình từ sofa đứng lên, cô không dám nhìn cậu, sợ nhìn một cái cô sẽ không nỡ. Cô đi đến bên Trần Hoàn, nhẹ giọng nói: "Dù sao cậu không tìm chúng tôi gây sự là tốt rồi, tự chăm sóc tốt cho mình đi.
Chúng tôi đi trước."
Cô lôi kéo Trần Hoàn vội vàng đi ra khỏi phòng, giống như đang chạy trốn khỏi nơi ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");