Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Lân rời khỏi nhà hàng, lên xe. Lúc anh ngồi trong xe, căn bản không thể bình tĩnh nổi, ngay cả tay cũng run lên.
Năm đó đúng là Chung Tình đã lừa anh, nhưng cô không xa mặt cách lòng, lúc ấy cô vì Chung Chính Tín giết người, không muốn làm liên luỵ đến anh nên mới rời đi.
Từ trong phẫn nộ anh cảm nhận được chút ngọt ngào, nhưng ngọt ngào qua đi anh lại nhớ tới đau đớn dày vò mà anh phải chịu mấy năm nay, thì tức tối đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Anh nói với tài xế: "Về nhà."
Tài xế đưa Hạ Lân về, anh bước vào, nhìn nơi nào cũng không vừa mắt, biệt thự xa hoa lúc trước bây giờ lại trống rỗng. Anh tắm rửa qua loa, nằm ở trên giường cũng không ngủ được, càng nghĩ lại càng hưng phấn.
Anh nên trừng phạt em thế nào đây, Chung Tình của anh?
Hạ Lân thuộc phái hành động, anh quyết định cho mình một tuần để chuẩn bị. Đầu tiên là mua một chiếc giường phong cách châu Âu, chân giường gắn chặt xuống sàn nhà, lại chuẩn bị một bộ dây thừng tình thú, một đầu buộc vào cột giường, thậm chí còn mua một bộ máy chắn sóng điện thoại.
Chuẩn bị xong xuôi, Hạ Lân gửi tin nhắn cho Chung Tình: "Chúng ta tâm sự đi, lần cuối cùng."
Anh không trông cậy cô sẽ trả lời ngay, mãi đến thứ 6 mới nhận được tin nhắn từ cô: "Được, ngày mai đi."
Hạ Lân nằm trên chiếc giường sắt mà mình chuẩn bị, nhìn điện thoại rồi nở một nụ cười thâm trầm. Giường này anh đã ngủ mấy ngày, rất thoải mái, chiều dài của còng tay cũng thích hợp, không đủ dài để đi ra khỏi phòng ngủ nhưng có thể thoải mái ra vào nhà tắm, máy che tín hiệu cũng hoạt động rất tốt
Tất cả đều khiến anh cực kì vừa lòng.
Thứ bảy Hạ Lân cố ý đợi đến 8 giờ tối mới lái xe đến chung cư của cô, lúc anh đến Chung Tình đã đứng đợi ở ven đường. Đèn đường kéo dài bóng của cô trên mặt đất, Hạ Lân nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh của cô, trái tim kinh hoàng.
Anh hạ cửa kính xe xuống, nhướng mày với Chung Tình: "Lên xe."
Vẻ mặt Chung Tình bình tĩnh mở cửa ghế sau. Hạ Lân bị hành động phân rõ giới hạn của cô làm cho tức đến nỗi bật cười. Nhưng anh cố gắng khống chế mình, chỉ cần nhịn thêm chút nữa là được rồi.
Xe chạy ở trên đường, Chung Tình thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài, cô nhíu mày, nhận ra đây không phải con đường quen thuộc chạy đến khách sạn.
"Chúng ta đi đâu?"
Hạ Lân ra vẻ trấn định: "Gần đây tôi bị phóng viên chụp được ảnh nên không thể đến khách sạn."
Chung Tình bắt đầu khẩn trương: "Vậy chúng ta muốn đi đâu?"
Giọng nói của anh bình tĩnh vững vàng: "Phía trước có nơi không tệ, tôi mời em uống ly rượu."
Chung Tình nhìn thẳng vào anh qua kính chiếu hậu, từ chối: "Tôi không đi, anh cho tôi xuống xe."
Thấy thế Hạ Lân đành phải ngừng xe ở ven đường: "Được thôi, thật ra chuyện này nói trên xe cũng được." Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt lập loè, cuối cùng nói: "Thật ra tôi sắp kết hôn."
Bên trong xe rơi vào bầu không khí tĩnh mịch.
Chung Tình cắn môi không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn anh, nhìn qua có hơi ngốc.
"Chung Tình, chúng ta đi uống một ly được không!" Hạ Lân dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô, còn cười cười. Nụ cười này như ánh mặt trời, khiến Chung Tình nghĩ tới trước kia.
Môi cô khẽ nhúc nhích, cũng không biết mình có đồng ý hay chưa, nhưng Hạ Lân đã khởi động xe.
Xe tiếp tục chạy, rất nhanh đã đến một khu chung cư, anh ngừng xe ở chỗ cố định rồi bảo cô xuống xe.
Chung Tình cứng đờ đi theo sau Hạ Lân, tiêu hoá sự thật anh sắp kết hôn.
Hạ Lân muốn kết hôn với ai? Là cô Phương kia sao?
Cô Phương đúng là rất hào phóng xinh đẹp, gia cảnh giàu có lại rất xứng đôi với anh. Nhưng không phải cô Phương đang tham gia show hẹn hò sao? Như vậy cũng được?
Mãi đến khi Hạ Lân đưa cô đến một phòng bar ngồi, cô cũng chưa nghĩ xong. Cô không rõ tại sao mình lại thấy khổ sở, rõ ràng trong lòng đã có đáp án nhưng cô lại cố gắng đè nó xuống.
Quán bar là một tầng trong tiểu khu xa hoa mà Hạ Lân ở, trang hoàng diễm lệ, ánh đèn lờ mờ.
Chung Tình và anh ngồi sóng vai với nhau, cô vẫn còn mất hồn mất vía.
Phục vụ đưa thực đơn cùng menu rượu cho hai người, Hạ Lân gọi một ly whiskey, hỏi Chung Tình muốn uống gì, cô cười khổ: "Gì cũng được, tôi không quen chỗ này."
Hạ Lân gọi cho cô một loại rượu khác.
Chờ rượu được mang lên, Hạ Lân giống như tuỳ ý mở miệng: "Mấy hôm trước tôi có về Lam Hải, thời tiết ở đó thoải mái hơn so với Bắc Kinh nhiều."
Chung Tình gật đầu.
"Còn em thì sao? Bao lâu rồi chưa về nhà? Trong nhà có khoẻ không?" Hạ Lân liếc nhìn cô.
"Khá tốt." Chung Tình cười khổ. Cô đã không còn nhà để về.
Hai người nhất thời không nói chuyện. Hạ Lân nhấp một ngụm rượu, Chung Tình nhìn chất lỏng có màu sắc xinh đẹp tiếp tục ngây ra.
Hạ Lân: "Thật ra tôi cũng chưa muốn kết hôn sớm như vậy, chủ yếu do trong nhà thúc giục."
Chung Tình nghĩ đến Ông Nhiêu rồi lại nhớ đến Hạ tổng, gật gật đầu: "À, cũng tốt."
Miệng cô đắng ngắt, bưng ly rượu uống một hớp lớn.
Hạ Lân tiếp tục: "Nhưng tôi còn không biết cô ấy nghĩ thế nào, chuyện này tôi cũng không thể một mình làm chủ được."
Chung Tình: "Cô ấy còn chưa biết?"
Hạ Lân: "Chắc cũng có dự cảm, dù sao chúng tôi cũng yêu nhau lâu rồi." Trong lòng Chung Tình khó chịu, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Hạ Lân đứt quãng nói với cô rất nhiều, Chung Tình lại gọi hai ly rượu, cái ly thấy đáy, đầu óc cô không rõ, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Hạ Lân thấy mọi chuyện đi theo đúng kế hoạch, nhếch môi lắc lắc Chung Tình: "Em say rồi."
"...Tôi không có say, tôi phải về nhà." Nửa người trên của cô ghé lên bàn, mềm như bông oán giận.
"Được, anh đưa em về nhà." Hạ Lân cười, anh ôm Chung Tình đứng lên rời khỏi quán bar, đi vào cửa đơn gần nhất, lại kéo Chung Tình vào thang máy, trực tiếp ấn số tầng cao nhất.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, rốt cuộc Hạ Lân cũng ôm Chung Tình về nhà của mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");