Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người đã đăng kí kết hôn vào ngày lành tháng tốt, chính thức trở thành vợ chồng.
Cùng ngày Chung Tình mặc một chiếc váy trắng bó sát, lúc làm tình Hạ Lân kích động hơn so với bình thường, ở huyền quan xốc làn váy lên, đầu chui vào, đem cô liếm đến ẩm ướt.
Chung Tình dựa lưng vào tường, bị động thừa nhận anh liếm láp, hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng. Hạ Lân cắm một ngón tay vào, ở điểm mẫn cảm liên tục cọ xát. Rất nhanh hai chân Chung Tình đã run lên, mật dịch dính đầy trên mặt trên cổ anh.
Anh chui ra, quay người cô lại, kéo quần lót xuống, lại phóng xuất côn th*t hung mãnh ra ngoài. Quy đ*u dán vào tiểu huy*t ướt át không ngừng cọ lên cọ xuống, trong miệng Chung Tình phát ra tiếng rên thoải mái.
“Bà xã, ông xã muốn hung hăng chơi em!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, động tác cắm vào không hề hàm hồ, gậy th*t phá vỡ vách trong chật hẹp, thẳng đến khi chạm vào cung khẩu.
“A…” Chung Tình thở nhẹ một tiếng. Người đàn ông giống như phát điên mà không ngừng va chạm, đôi tay sờ lên ngực cô, dùng móng tay tra tấn đầu v*.
Thân thể vừa mới cao trào mẫn cảm vô cùng, lại lần nữa bị anh đưa lên đỉnh núi.
Tinh d*ch bắn vào trong cô vừa nhiều vừa đặc, bạch trọc chảy từ hoa huy*t ra, thậm chí còn chảy xuống sàn nhà.
“Thích ông xã chơi em như vậy sao?” Hạ Lân dán sát đến, côn th*t cắm vào càng sâu, quy đ*u thậm chí muốn đâm qua cung khẩu, cắm thẳng vào trong t* cung.
“Thích, thích ông xã…” Chung Tình hé miệng thở dốc, khoái cảm đợt này cao hơn đợt trước, cô mở rộng thân thể với anh, không hề giữ lại gì mà trao hết cho Hạ Lân.
Hạ Lân bóp chặt eo cô, vừa thao vừa đẩy người đi về phía trước, Chung Tình lung lay đi đến gần sofa, Hạ Lân để cô ngồi trên người mình, ôm cô tiếp tục thao thêm lần nữa.
Lần này anh bắn rất lâu, bụng nhỏ của Chung Tình cũng bắt đầu phồng lên.
“Có phải bà xã đang mang thai không?” Hạ Lân ấn bụng cô trêu đùa. Chung Tình vô ý thức lắc đầu: “Không có…”
Hạ Lân kích thích vòng eo: “Là ông xã không tốt, ông xã còn chưa đủ nỗ lực.” Một tay anh siết chặt eo nhỏ, nảy sinh ác độc mà điên cuồng va chạm.
Hai chân Chung Tình run lên, ngón chân cuộn tròn, sướng đến nỗi rên rỉ: “A, ông xã, chậm một chút…”
Cô mềm mại thuận theo lại đổi lấy mưa rền gió dữ.
Lần này Hạ Lân để cô ở mép giường, làm cô quỳ bò chịu thao, tư thế nguyên thuỷ nhất khiến huyết khí người đàn ông dâng lên, côn th*t vừa thô vừa cứng, anh bóp chặt eo cô, va chạm không ngừng.
Chân tâm Chung Tình phun ra mật dịch, làm ướt khăn trải giường.
Trận mây mưa này giằng có đến gần sáng, lúc kết thúc cả hai người ngã vào nhau.
Hạ Lân khôi phục thể lực trước, ôm lấy Chung Tình, để cô ghé vào lòng mình, cảm thán: “Vừa rồi sướng quá.”
Thậm chí sức để mở mắt Chung Tình cũng không có, chỉ có thể dựa vào người anh để đi vào giấc mơ ngọt ngào.
Hạ Lân nghĩ, cầu hôn có thể bí mật, đăng kí có chính phủ làm chứng, nhưng hôn lễ nhất định phải long trọng
Chung Tình vội vàng làm quen với công việc, đối với kế hoạch tổ chức hôn lễ mà Hạ Lân gửi tới thì cũng quyết định vội vàng. Người đàn ông chán nản, ở trên giường ép cô phải quyết định.
“Ưm…ở…ở trên đảo đi…” Cô bị anh làm cho cả người nhũn ra, hình ảnh duy nhất xuất hiện trong đầu chính là ánh mặt trời, bờ cát và sóng biển.
Người đàn ông rốt cuộc vừa lòng mà buông tha cô, hôn lên môi cô, mỹ mãn đi mà đi chuẩn bị hôn lễ.
Hôn lễ quyết định tổ chức vào đầu tháng 2, địa điểm là một hòn đảo tư nhân ở Nam bán cầu. Vừa lúc vào kì nghỉ Tết âm lịch, nhân viên phòng nhân sự tri kỉ hỏi cô có muốn xin nghỉ phép 10 ngày để tổ chức hôn lễ hay không. Chung Tình vẫn còn trong thời gian thử việc, vốn dĩ không định xin nghỉ phép, nhưng cô lại muốn Hạ Lân vui vẻ, sau khi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá thời gian thử việc thì mới vào hệ thống gửi đơn xin nghỉ phép.
Trước hôm tổ chức hôn lễ hai ngày, hai người bay đến đảo để chuẩn bị. Hạ Lân đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần cô đi qua là được. Chung Tình thử váy cưới, rất vừa người. Nơi tổ chức hôn lễ chọn gần rừng mưa, thảm đỏ trải lên cát, lấy hoa tươi màu trắng để trang trí, trời xanh mây trắng chính là bối cảnh đẹp nhất. Trước đó hai người đã xem qua mẫu thiết kế, cảm thấy rất vừa lòng.
Trước đêm cưới hai người không tách ra, vẫn ngủ chung trên một chiếc giường. Trong lòng Chung Tình rất bình tĩnh, cô đã nhận định muốn sống chung quãng đời còn lại với Hạ Lân, ngày mai chỉ là mồi hồi nghi thức.
Nhưng giây phút bước đi trên thảm đỏ, cô vẫn không nhịn được mà muốn khóc.
Hạ Lân dắt tay cô, kích động nói: “Chung Tình, anh chỉ từng yêu mỗi em, anh yêu em, tương lai cũng vẫn sẽ yêu em.”
Chung Tình khóc lóc gật đầu, lại lo lắng nhoà lớp trang điểm nên đành phải nén lại.
Hạ Lân đứng đối diện xoa bóp tay cô, dỗ dành: “Không khóc, bà xã không khóc.”
Chung Tình nín khóc mỉm cười, nếu nói chuyện gì khiến cô rơi lệ, có lẽ là do cô cảm thấy quá hạnh phúc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");