Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôn lễ kết thúc, hai người ở lại trên đảo hưởng tuần trăng mật, tính tư mật của hòn đảo này rất mạnh, khoảng cách giữa các biệt thự cũng rất xa, hơn nữa còn có cả bờ cát tư nhân. Hai người hầu như không ra khỏi cửa, buổi tối không ngừng làm tình, si mê thăm dò thân thể của nhau, ban ngày ngủ đến khi tỉnh mới thôi.
Tuần trăng mật kết thúc, Hạ Lân vẫn còn lưu luyến, trên máy bay còn làm nũng với Chung Tình: "Bà xã ơi, mỗi năm chúng ta đều đi tuần trăng mật được không?"
Chung Tình ôm mặt anh hôn vài cái, tất cả đều nghe theo ý anh.
Nếu nói đăng kí là được pháp luật thừa nhận, như vậy tổ chức hôn lễ chính là nhận tán thành từ các mối quan hệ xã giao.
Hiện tại trong giới ai cũng biết Hạ Lân kết hôn, bà xã chính là mối tình đầu.
Phương Vũ Mông không tham gia hôn lễ, trước đó Hạ Lân có thông báo rằng sẽ không mời cô ta, hơn nữa cũng giải thích nguyên nhân.
Phương Vũ Mông: "Hiểu rồi, cuối cùng vẫn là bổn mỹ nữ đây khoan dung." Cô ta đủ thông minh, chỉ nhìn một cái đã hiểu, rất nhanh đã nhận ra những lần anh dịu dàng với mình chỉ để làm người phụ nữ khác ghen.
Trẻ con, cô ta khịt mũi coi thường Hạ Lân.
Nhưng lướt xem vòng bạn bè của anh, đâu đâu cũng là ảnh của vợ anh cùng với những lời thổ lộ sến sẩm, Phương Vũ Mông không thể không thừa nhận, cô ta rất hâm mộ.
Chung Tình chuyển thành nhân viên chính thức đúng vào ngày 1-5, vốn dĩ Hạ Lân định cùng cô đi du lịch, nhưng đột nhiên Chung Tình lại nhận được điện thoại từ Tiểu Hải Đảo, nói nhà cô trên núi Lục Sơn phải dỡ bỏ, mời cô về làm thủ tục.
"Ai gọi vậy?" Hạ Lân thấy sắc mặt Chung Tình khẽ đổi thì buông máy chơi game, ôm chầm lấy Chung Tình rồi hôn lên môi cô.
"Tiểu Hải Đảo, nói ngôi nhà cũ của em vào quy hoạch, khả năng phải phá dỡ."
Hạ Lân gật đầu: "Đúng thật, trên đỉnh núi có mỗi nhà em nên rất nguy hiểm. Với lại thời tiết kém cáp treo không vận hành nên không tiện chút nào." Tay anh bao lấy đầu vai, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai cô.
Chung Tình tâm phiền ý loạn gật đầu.
Chuyến đi du lịch bị huỷ bỏ, Chung Tình và Hạ Lân về thành phố Lam Hải trước, sau đó lại đến bến tàu ngồi thuyền về Tiểu Hải Đảo.
Hai người một trước một sau lên thuyền, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đột nhiên Hạ Lân mở miệng: "Em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Chung Tình quay lại nhìn anh, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt cô, để lại một vệt sáng xinh đẹp: "Nhớ rõ."
Hạ Lân nhướng mày: "Thật sự nhớ rõ?"
Anh vừa hỏi như vậy, đột nhiên Chung Tình có chút không tự tin. Hạ Lân nhân cơ hội mà hôn lên má cô một cái.
Thuyền đi không bao lâu đã đến bến tàu của Tiểu Hải Đảo, Hạ Lân nắm tay cô cùng nhau lên bờ.
Thời tiết tháng 5 mát mẻ, nơi nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt. Bọn họ ngồi xe ngắm cảnh đến thẳng trạm xe cáp, nhân viên ở đó đã được đổi mới, không còn những cô chú mà Chung Tình quen thuộc.
Bọn họ giống như du khách bình thường, ngồi cáp treo lên đỉnh núi, trạm trên đó có một tấm bảng ghi du khách xin dừng lại, thấy hai người còn muốn đi lên, nhân viên công tác mở miệng ngăn lại:
"Chào anh, bên trên là nhà tôi." Chung Tình lấy sổ hộ khẩu cho đối phương xem. Nhân viên gật đầu, tránh đường cho hai người đi.
Chung Tình mang theo Hạ Lân đi về phía trước.
Hạ Lân cười nói: "Chúng ta giống như mấy đôi học sinh cấp ba đang yêu đương vụng trộm vậy."
Chung Tình trừng mắt liếc anh: "Anh lại nghĩ vớ vẩn gì thế?" Hạ Lân chỉ cười không nói.
Rất nhanh hai người đã đi đến trước nhà cũ, Chung Tình lấy chìa khoá mở cửa, cửa mở ra rồi đóng lại.
Không khí trên núi tươi mát, lúc cô đi đồ vật trong nhà đều phủ vải, bởi vậy trừ bỏ bụi bẩn trên sàn nhà thì mọi thứ còn tính sạch sẽ.
Chung Tình đi về phòng ngủ của mình, từ dưới giường lôi ra một cái hộp, lấy từ bên trong ra giấy tờ chứng nhận sở hữu đất đai
Những thứ cần lấy đều đã lấy, cô muốn gọi Hạ Lân đi về, nhưng anh lại ôm chầm lấy cô.
Anh ôm rất chặt, nói trắng ra là không đứng đắn: "Tình Tình, em biết không, từ hồi cấp ba anh đã muốn ở trong phòng của em chơi em rồi."
Mặt Chung Tình đỏ ửng, vô cớ nhớ tới đêm đó, anh như nổi điên chạy đến nhà cô, cùng cô ở chỗ này làm tình
Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ cô: "Làm một lần được không em? Một lần thôi mà."
Vành tai Chung Tình phiếm hồng: "Anh có bao giờ giữ lời đâu... "
"Lần này anh giữ lời mà, được không?"
Anh đẩy eo, cố ý để côn th*t chọc vào người cô. Gương mặt Chung Tình vùi vào trước ngực anh, giọng nói khó chịu: "Anh hứa rồi đấy..."
Hạ Lân kích động đè cô lên tường, ngồi xổm xuống chui đầu váo váy cô, kéo quần leggings cùng quần lót xuống, đầu lưỡi liếm lên thịt hạch, trước tiên làm cô ướt nhẹp, sau đó lại dùng ngón tay làm cô cao trào một lần.
Xong xuôi anh dịu dàng bế cô lên, để côn th*t cắm vào hoa huy*t ướt át.
Anh làm vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, Chung Tình bị làm đến mất hồn mất vía, phảng phất như quay lại thời học sinh, bọn họ như đang nếm thử trái cấm.
Cô chạm vào mái tóc ngắn của anh, hôn lên đỉnh đầu anh.
đầu v* bị anh ngậm trong miệng đùa bỡn, Chung Tình nhẹ giọng rên rỉ.
Tinh d*ch bắn vào t* cung, một cơn gió ẩm ướt thổi vào phòng ngủ, đột nhiên Chung Tình buồn nôn, đẩy Hạ Lân ra, gần như ngã xuống từ trên người anh.
"Bà xã, em sao vậy?" Hạ Lân hoảng loạn đỡ lấy cô.
"Em không sao, chính là...muốn nôn." Chung Tình lắc đầu, ý bảo anh không cần lo.
Hạ Lân sửng sốt trong chớp mắt, tuy anh cẩu thả nhưng cũng ý thức được hai người lâu rồi không dùng biện pháp phòng tranh
"Bà xã, em, có phải em mang thai không?" Anh vui đến nỗi lắp bắp, không dám tin tưởng mà nhìn cô.
Chung Tình cũng ngây ra, đúng là tháng này dì cả còn chưa có thấy.
Hạ Lân không dám xằng bậy thêm, sửa sang lại váy áo cho cô, vuốt lại mái tóc hơi rối cho Chung Tình: "Không làm nưa, lát nữa quay về kiểm tra."
Chung Tình gật đầu
Hạ Lân hôn môi cô, trong mắt như có ngôi sao đang toả sáng: "Bà xã, em thật tốt, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Chung Tình cười đáp lại.
Gió thổi qua, cây trên núi sàn sạt rung động, nơi xa là bầu trời xanh thẳm cùng mặt biển trải rộng. Mà bọn họ ở trên đảo cùng với tình nhân, làm chuyện vui sướng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");