Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
  3. Chương 52: Năm mới
Trước /52 Sau

Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 52: Năm mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trần Gia Dư rõ ràng đã coi Phương Thịnh Kiệt là người nhà, thế nhưng anh lại chưa coi anh ấy là người nhà

Tuy ngày 30 tháng 12 không đúng hôm Giao thừa nhưng Phương Hạo vẫn chuẩn bị rất nghiêm túc. Anh tham khảo lịch trình đi Nhật Bản được Trần Gia Dư đánh dấu trên lịch làm việc. Hai ngày sau năm mới là anh ấy đã đi rồi. Giai đoạn này vừa đúng đợt cao điểm du lịch Tết, cũng là thời gian bận rộn nhất trong năm của kiểm soát viên không lưu và phi công, ước chừng trong một, hai tháng tháng này sẽ rất khó để có thời gian ở bên nhau hẳn hoi. Vậy nên hôm nay là cơ hội hiếm hoi hai người có thể thoải mái ăn mừng và ở riêng với nhau.

Sáng ngày 30 Phương Hạo không phải đi làm, anh bèn dọn dẹp nhà cửa rồi đi dạo cửa hàng nội thất, mua về một tấm thảm mới cho phòng khách. Trên đường mua thảm anh còn chấm được mấy chiếc đèn nho nhỏ hình ngọn nến nên mua cùng luôn, dự định sẽ làm một bữa tối dưới ánh nến. Lần này, anh nói với Trần Gia Dư rằng anh sẽ tự mình đi chọn mua, không cần anh ấy đặt rau quả tươi tới nhà anh nữa. Tuy rằng như vậy bớt việc hơn nhưng cũng đắt hơn kha khá, lúc rảnh thì Phương Hạo vẫn tự đi mua.

Chỉ thị của Trần Gia Dư rất đơn giản, làm cơm rồi làm tình. Mà quả thực thì một cái thỏa mãn vị giác, một cái thỏa mãn cơ thể và tâm hồn, chuyện vui vẻ nhất trần đời cũng chỉ đơn giản vậy thôi.

Phương Hạo không định để Trần Gia Dư nấu nướng một mình. Từ tối hôm trước anh đã ướp chút thịt bò, đổi đĩa trong đầu đĩa than sang đĩa nhạc Jazz rất có cảm giác mà anh thích nhất.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Phương Hạo đi tắm rửa rồi ngồi ở sofa chờ tiếng động lấy chìa khóa mở cửa của Trần Gia Dư. Hiện tại anh ấy đã có chìa khóa cũng như mật khẩu, không cần gọi Phương Hạo mở cửa giúp mình nữa.

Chờ từ sáu giờ tới sáu rưỡi, bên phía Trần Gia Dư vẫn không có động tĩnh gì, Phương Hạo cảm thấy là lạ. Cho dù Trần Gia Dư đã có chìa khóa nhưng bình thường anh ấy cũng sẽ báo với anh một tiếng lúc bắt đầu lên đường. Gần tới bảy giờ, Phương Hạo mới nhận được tin nhắn Wechat của Trần Gia Dư: Mẹ anh có chút chuyện, anh phải tới bệnh viện một chuyến, có lẽ sẽ muộn một chút.

Tim Phương Hạo chùng xuống. Anh lo lắng tình hình bên phía Trần Gia Dư, lập tức nói với anh ấy: Vâng, không cần gấp đâu anh. Khi nào anh qua thì báo em một tiếng.

Qua tầm nửa tiếng, Trần Gia Dư vẫn chưa trả lời, Phương Hạo càng cảm thấy không chắc chắn, nhắn thêm một tin: Nghiêm trọng không anh? Sau đó vẫn không thấy hồi âm.

Trần Gia Dư cũng là vào lúc chuẩn bị ra khỏi nhà để tới nhà Phương Hạo thì nhận được điện thoại của Trần Chính kêu qua nhà. Tào Tuệ có hơi khó thở. Tuy bà chỉ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng Trần Gia Dư không dám chậm trễ, lập tức gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện. Khi ấy anh bảo với Phương Hạo là “tới muộn một chút” nhưng đây cũng chỉ là kế hoãn binh. Anh đương nhiên vẫn hy vọng có thể đến được dù muộn tới mức nào nhưng trong tiềm thức anh đã biết có lẽ lần này mình phải lỡ hẹn rồi. Quả nhiên, đợi thu xếp ổn thỏa xong tất cả thì cũng đã hơn tám giờ. Bệnh tình ngược lại không quá nghiêm trọng, quan sát một đêm hẳn là sẽ ổn, thế nhưng đã giờ này rồi, anh không thể bỏ bố mẹ mình lại bệnh viện một mình được.

Trần Chính vẫn luôn ở bên cạnh nên Trần Gia Dư không tiện gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn đơn giản nói câu xin lỗi, báo rằng tối nay có lẽ không qua được. Phương Hạo ở đầu bên kia điện thoại vẫn thấy không yên lòng, hỏi: “Gọi điện được không?”

Trần Gia Dư lại xin lỗi: “Anh vẫn đang ở ngoài, có lẽ không tiện cho lắm. Xin lỗi em.” Sau đó anh bảo: “Sau sẽ bù cho em.”

Phương Hạo thở dài. Ngay từ đầu người muốn trải qua ngày lễ này cũng không phải anh, mà là Trần Gia Dư. Nếu hỏi riêng anh thì mỗi ngày đều có thể là ngày lễ, cứ lặng lẽ ở bên nhau qua ngày là đã rất mỹ mãn rồi. Thế nhưng tình hình bên phía Trần Gia Dư cũng không phải Phương Hạo không biết. Anh nghĩ hay là anh nấu cơm rồi thuận theo bên Trần Gia Dư, tới nhà anh ấy dùng bữa. Không cần bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, không cần mấy thứ hình thức, chỉ một buổi tối bình thường là được rồi. Ăn chút thức ăn ngon, nói vài lời ấm áp, những điều đó hơn hẳn mọi thứ vàng bạc.

Nghĩ tới đây, Phương Hạo bắt đầu gõ chữ: Nếu không anh đừng đi đi đâu, em mang đồ qua nhà anh.

Chờ tầm năm phút, Trần Gia Dư mới trả lời: Hôm nay anh chưa chắc mấy giờ sẽ về. Em ăn trước đi.

Phương Hạo có chút thất vọng nhưng anh cũng cảm thấy vào thời điểm này mà anh không thấu hiểu hay trách móc đối phương thì thật quá ấu trĩ. Chuyện này cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của Trần Gia Dư.

Lúc đầu khi đồng ý quen anh ấy, bản thân anh đã nên suy nghĩ về vấn đề thời gian ở bên nhau trong khoảng thời gian này, nếu có bất kỳ sự hoài nghi hay không chắc chắn nào thì lúc đó cũng nên nhắc tới. Lúc ấy anh đã nhất thời xúc động nhận lời Trần Gia Dư mà không nhắc tới chuyện này, bây giờ khi nó thật sự trở thành vấn đề thì lại không tiện nhắc tới nữa. Nếu nhắc tới lại có cảm giác anh không suy nghĩ cho đối phương. Bọn họ hiện tại đã là người yêu mà người yêu với nhau thì sẽ có những kỳ vọng và yêu cầu nhất định. Thế nhưng hai người họ trước giờ chưa từng nói chuyện với nhau về vấn đề này, cũng không tìm được thời điểm phù hợp để nói.

Cuối cùng, Phương Hạo chỉ đành đặt điện thoại xuống, sau đó đứng dậy khỏi sofa, đem tắt hết dãy đèn hình nến nho nhỏ kia.

Sáng hôm sau, Trần Gia Dư gọi cho Phương Hạo trước.

Sau khi cuộc gọi kết nối, Phương Hạo lại là người lên tiếng hỏi trước: “Hôm qua… tình hình thế nào rồi ạ?”

“Hầy. Mẹ anh bảo cảm thấy có chút khó thở nên anh đưa bà vào viện. Sau cùng kiểm tra không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ kê đơn thuốc rồi hôm nay cho về rồi.” Giọng Trần Gia Dư khàn khàn.

Phương Hạo nghe thấy vậy thì hỏi anh ấy: “Anh thức cả đêm qua à?”

Trần Gia Dư đáp: “Có chợp mắt một lúc ở bệnh viện. Hôm nay anh không bay, không sao đâu, lát ngủ bù.” Sau đó anh lặp lại qua điện thoại: “Hôm qua em chuẩn bị nhiều thứ lắm nhỉ. Thật sự xin lỗi em.”

Nếu tối qua khi phải thu dọn chỗ thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, trong lòng Phương Hạo vẫn còn chút thất vọng, thì giờ đây nghe thấy giọng nói của Trần Gia Dư qua điện thoại, những cảm xúc còn dư lại đó cũng đã tan biến.

“Anh đừng nói thế. Anh nói vậy làm em thấy khó chịu trong lòng.” Phương Hạo một tay cầm điện thoại, một tay lấy bột cà phê và tay cầm pha cà phê ra. Trần Gia Dư không ở đây nhưng dấu tích anh để lại vẫn còn đó. Mỗi buổi sáng một ly cà phê, mỗi buổi tối một cú điện thoại, cũng coi như là sự bầu bạn đạt chuẩn rồi.

“Trước tiên chăm sóc dì cho thật tốt, sau đó chăm sóc tốt bản thân mình, cuối cùng khi nào rảnh thì có thể tới chăm sóc em. Ha ha.” Phương Hạo tỏ ra rộng lượng, còn nói câu bông đùa, hi vọng mình có thể khiến tâm trạng Trần Gia Dư vui hơn một chút.

Thế nhưng Phương Hạo càng rộng lượng thì Trần Gia Dư lại càng cảm thấy áy náy. Anh im lặng một lúc rất lâu.

Phương Hạo bèn hỏi: “Sao vậy anh?” Thật ra Phương Hạo sợ nhất là những lúc Trần Gia Dư kiệm lời, còn sợ hơn cả những lúc nói nhiều hay cãi vã. Anh sợ nhất việc anh ấy giấu kín mọi điều trong lòng.

Tuy đã mười giờ sáng nhưng với Trần Gia Dư đã không ngủ cả đêm thì buổi sáng mù sương chẳng khác gì đêm khuya kéo dài. Anh trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: “… Muốn gặp em quá.” Có lẽ trong tiềm thức anh hy vọng rằng Phương Hạo sẽ nói ra mấy lời kiểu “Em cũng nhớ anh” nhưng anh lại ngại hỏi thẳng.

Phương Hạo rất khó xử: “Anh biết… Em… sắp phải qua nhà mẹ em rồi mà.”

Trần Gia Dư thở dài rồi điều chỉnh cảm xúc, bảo: “Không sao, chỉ là anh nhớ em thôi. Em dùng bữa với mẹ em cùng bạn trai bà ấy nhỉ?”

“Vâng.” Phương Hạo đáp.

Trong điện thoại lại trở nên im ắng. Thật ra Trần Gia Dư từng nghĩ tới khả năng liệu mình có được mời tham gia bữa tiệc đêm Giao thừa ở nhà Phương Hạo hay không. Từ lần gặp Phiền Nhã Lan tại tiệc sinh nhật của Phương Hạo, cộng thêm những gì về sau nghe Phương Hạo kể, Trần Gia Dư biết Phiền Nhã Lan là người rất cởi mở, bạn trai của bà là người Mỹ gốc Hoa hẳn cũng sẽ không để ý. Song, chuyện kiểu này phải chờ đối phương đề cập trước. Yêu đương chưa đầy một tháng, bản thân đã ở đây lên kế hoạch “Anh còn chưa gặp người nhà em” thì cũng quá vượt giới hạn rồi. Phương Hạo từ đầu chí cuối lại không hề nhắc tới chuyện này, Trần Gia Dư cảm thấy không vững tâm.

Sau cùng, Trần Gia Dư nhớ ra Phương Hạo sắp phải lái xe ra ngoài, bèn nhắn nhủ đơn giản rằng tranh thủ thời gian trước khi đi Nhật Bản để gặp nhau. Sau đó, hai người cúp máy.

Phương Hạo ngược lại nhớ ra một chuyện. Anh lấy điện thoại ra, mở app giao hàng hỏa tốc cùng thành phố trong ngày, gõ tên cửa hàng hoa lần trước anh đã mua bó ly Tresor tặng mẹ Trần Gia Dư. Lần này Phương Hạo chọn một bó hướng dương, vẫn màu cam vàng tươi đẹp ấy, phối cũng vài bông hoa nhỏ màu xanh lá nhạt, điểm xuyết chút hoa baby. Lần này, chỗ người nhận đề tên Trần Gia Dư, trên thiệp viết dòng chữ: “Lần này tặng anh. Năm mới vui vẻ.”

Anh chọn địa chỉ nhà Trần Gia Dư rồi chọn giao hàng.

Vấn đề gặp phụ huynh cũng không phải chỉ mình Trần Gia Dư nghĩ tới. Sau khi xác định quan hệ cùng Trần Gia Dư, việc đầu tiên Phương Hạo làm là báo cho Phiền Nhã Lan và Phương Thịnh Kiệt. Sau đợt đó, Phiền Nhã Lan không ít lần kêu Phương Hạo “Khi nào dẫn qua cho mẹ coi thử”. Phương Hạo luôn mượn cớ “Hôm bữa tiệc rõ ràng mẹ gặp rồi mà” để cho qua chuyện, thậm chí còn nói đùa rằng “Mẹ muốn xem tình hình của anh ấy thì có thể theo dõi Weibo của anh ấy.”

Bữa cơm Giao thừa hôm nay, khi Phiền Nhã Lan biết chuyện tối hôm trước Phương Hạo và Trần Gia Dư không ăn mừng năm mới cùng nhau thì đã hỏi Phương Hạo: “Con gọi Tiểu Trần cùng tới đi?”

“Nhà anh ấy nhiều việc lắm, thôi mẹ ạ.” Phương Hạo đã trả lời bà như vậy.

Bữa cơm hôm nay ngoài Phiền Nhã Lan và Lý Hạ cùng hai người chị em tốt của bà thì chỉ có Phương Hạo là một thân một mình. Nếu gọi Trần Gia Dư tới thì vừa hay góp thành đôi, càng thêm náo nhiệt. Cũng không phải Phương Hạo không muốn cho người nhà gặp Trần Gia Dư, mà là anh cảm thấy vẫn chưa tới lúc. Trước đây, anh có hai lần dẫn Lộ Gia Vĩ tham gia buổi tụ họp gia đình cùng dịp lễ Tết, thế nhưng Phiền Nhã Lan luôn không thật sự thích Lộ Gia Vĩ, bảo rằng tính cách gã có phần quá lạnh nhạt, lòng dạ thâm sâu không thể nhìn thấu. Phiền Nhã Lan từng là giáo viên, có cách nhìn nhận của riêng mình. Lúc hai người còn ở bên nhau, Phương Hạo không thích nghe bà nói mấy lời đó. Về sau hai người họ chia tay, anh luôn chờ một câu “Mẹ sớm biết mà” của Phiền Nhã Lan nhưng lại chẳng thấy đâu. Phiền Nhã Lãn thật ra không nhắc tên gã, sợ nhắc tới sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Hạo. Trải qua một lần khổ sở đó, Phương Hạo càng có ý giữ kín đối với Phiền Nhã Lan. Anh cũng không phải nói rằng sẽ vĩnh viễn không đưa Trần Gia Dư ra mắt nhưng hiện tại khẳng định là còn quá sớm.

Đến giữa buổi tiệc, Phương Thịnh Kiệt gọi điện tới, từ phương xa chúc cả nhà năm mới vui vẻ. Lúc ống kính chuyển tới chỗ Trần Gia Dư, cậu cố ý hỏi: “Phương Hạo, anh Gia Dư của em đâu?”

Phương Hạo đã bị Phiền Nhã Lan hỏi riêng, lúc này đây lại bị hỏi một lần nữa trước mặt mọi người thì có hơi xấu hổ, đáp: “Anh ấy ở nhà anh ấy. À đúng rồi, anh ấy nhờ anh chuyển lời chúc mừng năm mới tới em đấy.”

Câu sau đương nhiên là anh thêm vào thay Trần Gia Dư. Mà Trần Gia Dư quả thật cũng muốn rủ Phương Thịnh Kiệt đi ăn một bữa nên nói vậy cũng không sai.

Không ngờ, Phương Thịnh Kiệt lại nói trước: “Không cần chuyển lời đâu, anh ấy gửi tin nhắn Wechat chúc riêng em rồi.”

Phương Hạo nghe tới đây thì không khỏi cảm thán Trần Gia Dư thật sự là suy nghĩ chu toàn ở tất cả mọi mặt, đồng thời trong lòng anh cũng có chút hổ thẹn. Có lẽ hôm nay anh nên mới Trần Gia Dư tới tham dự bữa tiệc Giao thừa cùng gia đình mình. Trần Gia Dư rõ ràng đã coi Phương Thịnh Kiệt là người nhà, năm mới không quên gửi lời chúc phúc riêng, thế nhưng anh lại chưa coi Trần Gia Dư là người nhà. Hơn nữa, Trần Gia Dư trước giờ luôn là “con nhà người ta”. Phương Hạo thật sự không nghĩ được có ai, bao gồm các bậc phụ huynh, sẽ không thích Trần Gia Dư.

Phương Thịnh Kiệt cũng chúc mừng năm mới mấy dì và Lý Hạ. Chị em tốt của Phiền Nhã Lan hâm mộ, nói: “Thịnh Kiệt người lớn rồi, hiểu chuyện quá đi thôi.”

Phiền Nhã Lan nhìn qua bà ấy, bảo: “Đâu ra.” Sau đó bà nhấc điện thoại lên, bảo muốn nói chuyện riêng với Thịnh Kiệt.

Phiền Nhã Lan tạm thời rời khỏi bàn tiệc, hai người bạn của bà nhân chủ đề này, bắt đầu tám chuyện về con cái của mấy người bạn trong nhóm. Không khí bàn tiệc có phần gượng gạo, Lý Hạ chỉ có thể nói chuyện cùng Phương Hạo. Phương Hạo có thể nhìn ra, tuy tiếng phổ thông của Lý Hạ có phần sứt sẹo nhưng tính cách ấm áp, lịch lãm, rất tôn trọng người khác, đối xử với Phiền Nhã Lan cũng tốt. Phương Hạo tuy không nói gì nhiều với ông nhưng cũng thuận lời chấp nhận sự tồn tại của ông.

Chỉ là hiện tại, Phiền Nhã Lan đang một mình nói chuyện điện thoại với Phương Thịnh Kiệt, Phương Hạo trong lòng thì vẫn luôn nghĩ tới Trần Gia Dư nên có chút không được tập trung, cộng thêm việc tiếp đãi khách khứa, tinh thần anh tới lúc này đã có phần mệt mỏi. Tuy ngày vui năm mới nhưng tâm trạng anh lại hơi sa sút.

Nếu tìm hiểu nguyên nhân sâu xa thì hẳn là vì Phương Hạo thật ra luôn biết rằng Phiền Nhã Lan thiên vị Phương Thịnh Kiệt hơn mình. Đều nói người làm cha làm mẹ chỉ cần là con cái của mình thì đều yêu thương như nhau, nhưng đến lúc thực tế thực hiện thì đâu có thể công bằng công tâm hoàn toàn. Gia đình Phương Hạo cũng là vậy. Tính Phương Hạo lạnh, tính Phương Thịnh Kiệt ấm, tất cả những ai từng gặp hai người thì đều thích Phương Thịnh Kiệt hơn, cũng không chỉ vì cậu nhỏ tuổi hơn.

Phương Hạo nhớ lại hồi mình đi thực tập tại Tứ Xuyên, cũng có trải qua một đêm Giao thừa. Anh và bạn học liên hoan ở bên ngoài, tới 0 giờ thì quên mất gọi điện về nhà. Cuối cùng. ngày 1 tháng 1 Phiền Nhã Lan gọi điện cho anh, hỏi sao năm mới không có tin tức gì.

So với Thịnh Kiệt, Phương Hạo trước giờ luôn độc lập, mạnh mẽ, không cần người khác chăm sóc. Thế nhưng Phương Thịnh Kiệt những lúc mất phương hướng sẽ gọi điện trò chuyện cùng Phiền Nhã Lan, hoặc khi nhớ nhà sẽ bật khóc qua điện thoại. Cậu càng khiến người khác yêu quý hơn.

Nếu chỉ bàn riêng về chuyện này thì Phương Hạo cũng không cảm thấy tổn thương, dù sao mẹ anh luôn dành cho anh tình yêu thương và sự ủng hộ không chút giấu diếm giống với Phương Thịnh Kiệt, như vậy là đủ rồi. Thế nhưng vào ngày đặc biệt như hôm nay, Phương Hạo nói với Trần Gia Dư qua điện thoại rằng trước tiên chăm sóc mẹ cho thật tốt, sau đó chăm sóc bản thân anh ấy, cuối cùng mới là anh; ở chỗ Phiền Nhã Lan cũng là mối tình mới chớm nở của bà xếp thứ nhất, Phương Thịnh Kiệt thứ hai, bản thân anh thứ ba, chung quy cũng có chút mất mát.

Note: Không biết mọi người thế nào, bản thân mình rất thích đoạn về gia đình Phương Hạo vì nó gần giống với gia đình mình. Cái cảm giác dù biết bản thân được yêu thương nhưng vẫn cảm nhận thấy rõ sự thiên vị ấy nó cứ luôn ẩn sâu trong lòng, lúc bình thường vẫn có thể kìm nén được nhưng chỉ cần một điều gì đó tác động là sẽ vô cùng tủi thân.

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đam Mỹ] Không Hợp

Copyright © 2022 - MTruyện.net