Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh không biết mình có thể nói gì, nghe nói thân là con trai độc nhất thường bị mẹ quản lý rất chặt, xem ra là thật. Anh biết mẹ lo lắng cho anh, nhưng căn bản là không cần thiết, anh cũng không phải con nít, anh biết mình đang làm gì.
Con trai không nói lời nào, Trương Ngọc Tuyết đành tự mình nói.” Tối hôm qua sao con không đến buổi gặp mặt? Con làm mẹ thấy thật có lỗi với cô gái kia.”
“ Mẹ, con không phải đã nói là không đi, nói mẹ hủy rồi hay sao?”
“ Mẹ cũng đã nói không hủy mà.” Thái độ của bà rất kiên trì. Bà rất sợ con trai lại gặp phải một nàng dâu Hoa Hồ Điệp thứ hai, Lục gia không thể mất thể diện lần nữa.
“ Mẹ, chuyện của con để con tự giải quyết, có được không?” Anh cũng không muốn vì chuyện này mà xung đột cùng mẹ.
“ Chuyện của con mẹ đều để con tự làm chủ, chỉ có chuyện hôn nhân này con nghe lời mẹ được không? Con là con mẹ, chẳng lẽ mẹ lại đi hại con?” Cưới vợ hay là muốn cưới môn đăng hộ đối.” Mẹ nói với con, mẹ đã đổi thời gian gặp mặt với cô gái kia, chính là bảy giờ tối nay, lần này, con không thể lại làm mẹ mất thể diện, biết không?”
“ Mẹ?”
“ Thừa Diệp, mẹ sẽ cùng cô gái kia chờ con tại phòng ăn, con không đến thì mẹ sẽ không rời đi, con nghe rõ chưa?” Nói xong lời muốn nói, Trương Ngọc Tuyết không đợi con trai trả lời lập tức cúp điện thoại.
Xem ra lần này mẹ nhất định muốn anh đến, cũng tốt, tự mình trực tiếp cự tuyệt, nếu lại không đi thì mẹ anh cũng suốt ngày gọi điện thoại nhắc đi nhắc lại, chỉ cần cự tuyệt mấy lần, anh tin tưởng mẹ anh sẽ phải bỏ qua.
Bảy giờ tối, Lục Thừa Diệp đến phòng ăn, đi theo phục vụ vào phòng mẹ anh đã đặt trước, không ngờ mẹ và cô gái kia đều đã đến, nhìn thấy đối tượng xem mắt, anh rất kinh ngạc.
Đường Bái Gia là cô gái anh quen cũng đã mười năm.
“ Chào, Lục Thừa Diệp, đã lâu không gặp.” Cô rất tự nhiên cùng “ bạn trai cũ” chào hỏi. Cô gái đáng yêu trước mắt này hiện nay đã làm quản lý của một công ty.
Anh ngồi xuống.” Tại sao em lại ở đây?”
“ Em đói rồi, bụng kêu ọt…ọt…ọt… nãy giờ, trước tiên gọi đồ ăn trước được không?” Đường Bái Gia lúc ở đại học đã từng là người mẫu, vóc người rất hoàn mỹ.
“ Được.”
Đang lúc bọn họ chuẩn bị gọi món thì Trương Ngọc Tuyết đứng lên.” Mẹ nghĩ các con có rất nhiều lời phải nói, mẹ không ở đây làm kỳ đà cản mũi hai đứa, hai người trẻ tuổi các con hàn huyên đi, mẹ về trước đây.”
“ Bác gái, bác ăn tối xong rồi đã về!”
“ Không được, bác trai còn đang đợi bác về ăn tối, bác đi trước.”
Trương Ngọc Tuyết vốn tính đợi con trai đến liền rời đi, cô làm mẹ cũng hiểu rõ tính con trai, sau khi kết thúc cuộc gọi chiều nay, bà liền đoán con trai sẽ đến. Mặc kệ anh cảm thấy bà phiền, nghĩ muốn qua loa với bà hoặc muốn trực tiếp cự tuyệt cũng tốt, chỉ cần anh nguyện ý xuất hiện, bà ít nhất cũng coi như thành công bước đầu rồi.
Con trai vẫn nói không muốn xem mắt làm bà rất bực mình. Nếu anh không thích những người phụ nữ khác thì bà tìm người anh từng thích đến xem mắt. Bái Gia là bạn gái trước của con trai, gia thế rất tốt, đủ tư cách làm dâu Lục gia, quan trọng nhất là, con trai sau khi nhìn thấy Bái Gia không tức giận cũng không cự tuyệt, còn ngồi xuống làm bà giống như đã uống được viên thuốc an thần.
Sau khi mẹ rời đi, hai người tiếp tục dùng bữa tối, Lục Thừa Diệp hỏi lần nữa.” Đường Bái Gia, sao em lại xuất hiện ở đây?”
“ Vì bác gái gọi điện cho em, nên em liền đến thôi.” Cô cười cười trả lời.
“ Em biết mẹ anh gọi em đến làm gì không?”
“ Tất nhiên là biết, bác gái gọi em đến xem mắt với anh.”
“ Em đồng ý?”
Cô gật đầu một cái.” Nói thật cho anh biết cũng tốt, em cũng bị người nhà ép đi xem mắt, thật là, mới ba mươi mốt tuổi, sao lại bức em đến độ phiền muốn chết, em nghĩ anh cũng giống như vậy nhỉ!” Từ bác gái, cô biết không ít chuyện về Lục Thừa Diệp.” Chúng ta có thể nói là cùng chung cảnh ngộ, anh nói, chúng ta có nên dứt khoát kết hôn cùng nhau luôn hay không.”
“ Đừng làm bậy.” Lục Thừa Diệp không thèm để ý đến cô, bởi vì anh biết cô đến là để náo loạn.
Anh biết Đường Bái Gia khi học đại học ở Mỹ, cô là học muội của anh, bởi vì cùng đến từ Đài Loan, hơn nữa cá tính cô lại hoạt bát nên hai người rất nhanh quen thuộc. Mặc dù có mấy lần đơn độc hẹn hò nhưng rất nhanh phát hiện đối phương không phải là một nửa của mình, cho nên liền trở thành bạn bè. Chỉ là quan hệ của hai người bị truyền về Đài Loan, trưởng bối hai nhà đều cho rằng hai người đang quen nhau.
Sau khi trở về Đài Loan, hai người bọn họ cũng không liên lạc nữa, chỉ là thỉnh thoảng ở các bữa tiệc lớn hay party bạn bè sẽ gặp mặt. Nhưng sau này Bái Gia cùng bạn tốt Uy Nguyên của anh quen biết. Uy Nguyên là con một gia đình thương nhân nhỏ, dựa vào ánh mắt mà đầu tư tốt kiếm được không ít tiền, bọn họ lui tới nhiều năm, một lần bàn đến hôn nhân, chỉ là hai năm trước lại chia tay, Uy Nguyên cũng rời Đài Loan đi.
“ Bái Gia, em đến đây chẳng lẽ lại muốn hỏi anh Uy Nguyên ở đâu sao?” Nhớ đến lúc Uy Nguyên rời Đài Loan thì Bái Gia gần như ngày nào cũng gọi điện thoại hỏi anh tung tích của Uy Nguyên.
“ Anh nghĩ em là hoa si sao? Bị người ta đá mà còn nhớ người ta, em đã sớm quên anh ta rồi.” Đường Bái Gia không chút cố kỵ hình tượng, há miệng nhanh chóng ăn.
Nếu như cô thật có thể quên, đối với cô sẽ tốt hơn.
“ Nếu quên rồi thì tìm một người đàn ông tốt, nghiêm túc cùng đối phương lui tới.” Đó cũng là hi vọng của Uy Nguyên.
“ Em mới tìm được một người đàn ông tốt rồi, anh thay em hỏi một chút hắn có muốn cùng em lui tới không?” Nhìn vẻ mặt anh cứng ngắc, cô không nhịn được cười to.” Ha ha ha, vẻ mặt anh thật thú vị.”
Anh vốn muốn đến giải quyết phiền phức, nhưng giờ phút này anh cảm giác hình như mình trêu chọc phiền toái rồi.
“ Anh đó, khi ăn không cần vẻ mặt nặng nề như thế được không? Sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của em.” Đường Bái Gia ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ăn thì không ít.” Chẳng qua em muốn nói cùng anh lui tới là nghiêm túc, chúng ta làm “ người yêu giả” đi, ít nhất trong thời gian ngắn không cần ngày ngày bị bắt đi xem mắt là được.”
Bốn giờ rưỡi chiều, Lam Lam xuống xe vào nhà dì Á Vi. Sau khi từ nhà trẻ Thiên Tông về, bé đều đến nhà dì Á Vi chờ mẹ tan việc.
Bé nhìn thấy Hạo Hạo đứng trên cỏ, bà đang ngồi bên cạnh. Bé đi tới, lại phát hiện Hạo Hạo đang khóc.” Hạo Hạo, cậu làm sao vậy, bị dì Á Vi mắng sao?”
“ Không phải.” Hạo Hạo lau nước mắt.
“ Vậy sao cậu khóc?”
“ Nghe nói cha mình muốn cùng người khác kết hôn, về sau có thể sẽ không đến thăm mình nữa, cho nên mình không muốn cha kết hôn.” Đây là mẹ cùng cha nói điện thoại thì cậu nghe lén được.
“ Vậy phải làm sao?” Lam Lam hỏi.
“ Mình muốn đến Đài Bắc tìm cha, xin cha không kết hôn cùng người khác.”