Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bị Chu Diên ôm ra khỏi thang máy, tim Dật Ninh đập như trống dồn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ban nãy còn có thể tự bước đi, nhưng sau đó thậm chí cảm thấy chân mềm nhũn, gần như dựa vào Chu Diên giúp đi ra.
Hành động vừa rồi của cậu bị Chu Diên phát hiện, tuy Chu Diên cũng không vạch trần , hơn nữa còn giúp cậu đem thanh chuỷ thủ đá vào gầm ghế, nhưng trong lòng Dật Ninh vẫn khẩn trương đến phát run, đầu óc có chút mơ màng.
Ra khỏi đại sảnh, không khí lạnh giá bên ngoài ập vào mặt, Dật Ninh rùng mình, cảm giác nhịp tim giống như ngừng một nhịp.
Đột nhiên bị cái lạnh kích thích làm cho Dật Ninh từ nỗi sợ hãi khẩn trương có chút tỉnh táo lại, gương mắt nhìn người cao lớn bên cạnh- Chu Diên.
Ánh mắt Chu Diên chăm chú nhìn về phía trước, cũng không chú ý đến cậu, khuôn mặt không lộ biểu tình, ánh mắt xa xôi, Dật Ninh cũng không thể qua nét mặt của hắn mà đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Không nhìn thấy vẻ chán ghét của hắn khiến Dật Ninh thả lỏng trong một khắc, bất quá, lại vì thái độ khó hiểu của Chu Diên mà cảm thấy thấp thỏm không yên.
Đi đến một bãi đỗ xe ngoài trời, Dật Ninh khẩn trương đến nỗi đi không nổi, dừng bước, thanh âm có chút run rẩy, ” Chu, Chu Diên , tôi….tôi…”
Chu Diên nhìn về phía ánh mắt hoảng loạn né tránh của Dật Ninh, đưa tay chụp bờ vai cậu, kiên quyết nói, ” Có chuyện gì trở về nói sau, đi trước đã!”
Dật Ninh cũng không có chủ kiến gì, chỉ có thể nghe theo hắn.
Chu Diên nắm chặt tay cậu, đưa cậu đến bên cạnh một chiếc xe máy, Dật Ninh sững sờ nhìn hắn khó hiểu.
Dật Ninh toàn thân mặc đồ nữ, trang phục mong manh, không khí lạnh buổi sáng làm cho cậu rét đến rụt cả cổ, cái mũi vì hít khí lạnh mà đỏ bừng, môi son sớm bị tên khốn Giang Triết gặm sạch, nên lúc này vì giá rét mà có chút tím tái.
Chu Diên nhìn xe máy, cau mày, rồi đem chính chiếc áo khoác dầy trên người cởi ra, khoác lên người Dật Ninh, ” Đem áo mặc vào trước đi.”
Dật Ninh hoang mang nhìn Chu Diên, Chu Diên nhìn bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác của cậu, vậy mà còn dám đi giết người, rõ ràng mỗi lần nấu ăn ngay cả cá sống gà sống còn không dám mua.
Chu Diên thở dài than thầm trong lòng, đem áo của mình mặc vào một tay cho Dật Ninh, còn lại để Dật Ninh tự mặc, giống như đối đãi với một đứa trẻ đang bị sợ hãi, Chu Diên vẫn còn ôm trên vai cậu, ở trên vầng trán đổ mồ hôi lạnh của cậu hôn một cái, trấn an nói, ” Đừng nghĩ gì cả, đi về trước được không?”
Chu Diên nhìn nhìn, chỉ còn một cái mũ, cuối cùng vẫn để chính mình đội, bảo Dật Ninh ngồi phía sau hắn, nhìn Dật Ninh một chút, vẫn cảm thấy có gì không ổn, mãi lúc sau mới phát giác, liền đem bộ tóc giả trên đầu Dật Ninh bỏ xuống đưa cho cậu cầm.
Đem tay Dật Ninh vòng qua thắt lưng mình, còn dặn dò nói: ” Ôm sát, tựa vào trên lưng tôi, có thể che được chút gió.”
Dật Ninh lúc đầu theo dặn dò của Chu Diên nhưng chỉ hơi ôm hắn tựa vào người hắn, đến khi xe khởi động lao vút đi, từng cơn gió mạnh thổi tới, lúc này cậu không thể không đem cả người dựa lên, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Chu Diên.
Tình hình giao thông lúc này tốt hơn rất nhiều, Chu Diên phóng liền một mạch, rất nhanh đã đến một toà cao ốc, dừng xe lại, bảo Dật Ninh xuống xe, hai chân Dật Ninh lúc này đã lạnh đến tê dại, lỗ tai bị gió bạt đến không còn cảm giác, ngay cả giọng nói của Chu Diên cứ ong ong bên tai nghe không rõ.
Cuối cùng xuống xe, Dật Ninh đi giày cao gót lên gần như đứng không vững, vẫn là Chu Diên dựng xe đến đỡ lấy cậu.
Dật Ninh nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi này không phải khu nhà trọ của mình, lúc nhìn về phía chu diên, Chu Diên mới giải thích ” Chỗ tôi gần hơn, nên mang cậu đến đây. Đi lên đi!”
Nếu là trước đây, Dật Ninh chắc chắn sẽ không theo Chu Diên vào nhà hắn, nhưng lúc này lại không chút suy nghĩ đã bị hắn dẫn đi, nơi đây có hệ thống nhận diện dấu vân tay, Chu Diên đi tới ấn lên, cánh cửa kính tự động mở ra.
Vào cửa, bên trong ấm áp hơn, Dật Ninh thở dài một hơi.
Đi vào thang máy, bên trong cũng không có người khác, chỉ có cậu cùng Chu Diên, Dật Ninh lúc này mới có chút lo lắng không yên.
Dù sao, chuyện vừa nãy cùng Chu Diên, nhìn thế nào, Chu Diên đối xử với cậu rất giống tình nhân.
Dật Ninh cúi đầu, không dám nhìn Chu Diên, trong thang máy im ắng làm cho không khí có vẻ ngại ngùng.
Chu Diên ngược lại không để ý đến bộ dáng đà điểu của Dật Ninh, tiến lên đưa tay ôm lấy lỗ tai Dật Ninh, đem hai lỗ tai lạnh đến đỏ bừng ủ ấm.
Dật Ninh lại càng cúi gằm mặt, nhưng không cự tuyệt hành vi thân mật của Chu Diên, một lúc sau mới ấp úng, ” Chu… Chu Diên… cảm ơn anh!”
“Ừ!” Chu Diên chỉ đáp đáp lại một từ cụt lủn, cũng không nghe ra trong giọng nói của hắn tâm tư gì, Dật Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Diên cũng đang nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Chu Diên ít đi sự lãnh đạm lúc bình thường, mang theo chút thân thiết cùng ấm áp, Dật Ninh cuống quýt lại muốn cúi đầu.
Chu Diên đã đưa một tay đỡ sau gáy cậu, một tay nâng cằm cậu, hai mắt mang theo mê hoặc cùng cướp đoạt nhìn chằm chằm vào mắt cậu, đôi môi bao phủ lấy môi cậu.
Dật Ninh trong nháy mắt muốn chạy trốn, cuối cùng chính là nhắm lại hai mắt.
Nụ hôn say mê của Chu Diên mang theo hương vị tươi mát của nước súc miệng, còn có vị thuốc nhàn nhạt, nhưng không khiến cho Dật Ninh cảm thấy chán ghét, trước đây chưa từng có kinh nghiệm hôn môi, ngay cả khi hôn Giang Triết chỉ khiến cho Dật Ninh vất vả lắm mới nhịn được cảm giác ghê tởm đến buồn nôn, lúc này đây cậu lại thuận theo tự nhiên ôm lấy lưng Chu Diên, hai mắt nhắm chặt chỉ còn bóng tối, tiếng tim đập ập đến trên não, còn có nhiệt độ ấm áp trên người Chu Diên.
Dật Ninh đi giày cào gót, nên chỉ hơi ngẩng đầu cũng có thể làm cho hai người dễ dàng hôn môi.
Dật Ninh không có kinh nghiệm, nhưng cũng không đến nỗi cứng đờ trúc trắc.
Chu Diên buông Dật Ninh ra, Dật Ninh vẫn như cũ nhắm chặt mắt không dám mở ra, tựa vào trên vai hắn mà thở hổn hển.
Thang máy đã đến, bàn tay của Chu Diên vẫn đặt trên nút đóng thang máy.
Nhìn khuôn mặt Dật Ninh đỏ bừng như ráng chiều, hai mắt khép hờ, lông mi run rẩy không ngừng, đôi môi khẽ hé mở để thở dốc…. Chu Diên tựa như thấy được cả sự thay đổi trong cơ thể hắn, nhịp tim đập không giống quy luật ban đầu, trong đầu trống rỗng, hắn lại ở trên gương mặt Dật Ninh hôn một cái, mới vỗ vỗ lưng Dật Ninh ” Ra thôi.”
Dật Ninh mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền vẫn còn ướt át, mang theo chút ngượng ngùng cùng yếu đuối.
Bị đôi mắt như vậy nhìn, Chu Diên trong khoảng khắc dừng chân, đem Dật Ninh đặt trên vách thang máy, cúi người xuống hôn lên môi cậu, Dật Ninh ” Ư….” một tiếng muốn phản kháng, rốt cuộc thanh âm sau cùng đều bị Chu Diên nuốt vào trong bụng, Dật Ninh mở to mắt nhìn ánh mắt gần trong gang tấc của Chu Diên, Chu Diên cái gì cũng không nói, nhưng Dật Ninh lại cảm thấy ánh mắt của hắn đã cho cậu mọi đáp án, cậu nhìn thấy trong mắt Chu Diên có tình yêu, cậu ngừng giãy dụa, nước mắt từ trong trong đáy mắt tuôn ra, từ ngày hôm qua, cậu sợ hãi như vậy, tuyệt vọng như vậy, cậu không muốn rời bỏ thế giới này, nhưng cậu không có cách nào để sống sót, giây phút này đây lại khiến cho cậu có một thứ hy vọng.
Dật Ninh đột nhiên bật khóc, làm cho Chu Diên cuống cả tay chân, sau đó buông cậu ra, có chút buồn phiền hối hận nói: ” Cậu không thích thì nói ra, khóc làm cái gì.”
Dật Ninh chỉ lắc đầu, cắn môi không nói lời nào.
Thang máy đã tới đến tận tầng hai mươi mấy, người muốn vào thang máy thấy hai người bên trong một khóc một đang an ủi, rõ ràng là tình nhân đang giải quyết chuyện riêng.
Vốn đã gần bước vào một chân, lại lùi lại, quay sang Chu Diên xin lỗi cười nói, ” Hai người cứ tiếp tục, tôi sang thang bên cạnh cũng được.”
Chu Diên quét mắt nhìn hắn một cái, đóng cửa thang máy, ấn xuống tầng của mình.
Dật Ninh bị Chu Diên dẫn vào phòng, nước mắt lúc này mới ngừng lại.
Trong nhà Chu Diên gồm ba phòng hai sảnh, coi như là rộng rãi, bình thường hắn cũng không về ở, luôn phóng túng bên ngoài, có khi về thì về nhà chính của Chu gia, bên này cũng ít tới.
Trong phòng không mở điều hoà, nên so với trong thang máy lạnh hơn một ít.
Chu Diên dìu Dật Ninh ngồi xuống sofa, lúc này mới bật điều hoà, đem chút nước lại đây.
Trong phòng vốn có người định kỳ dọn dẹp nên cũng không lộn xộn, nhưng vẫn có chút vắng vẻ do không có người ở thường xuyên, trong phòng cũng bày trí rất ít đồ đạc, nhìn qua cũng không giống một gia đình, có cảm giác rất tịch mịch.
“Có muốn rửa mặt không?Chu Diên sau khi làm xong mọi thứ, mới đi đến bên Dật Ninh lúc này đã ngưng khóc hỏi.