Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 21.
Ba ngày trôi qua nhanh, hôm nay là ngày lại mặt, Tần Giao rất nhớ sư phụ ở xa.
Hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Mục Diễm, ngày mai hắn sẽ quay lại việc thượng triều như thường ngày.
"Nhớ sư phụ à?"
Lúc từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Tần Giao đang ngơ ngác nhìn ao cá ngoài nhà, hắn không khỏi có chút buồn cười, liền đi lên xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của nàng.
Tần Giao dùng tay xoa mặt, chỉ có thể bĩu môi phản đối.
"Không phải có câu nói, ngày thứ ba lại mặt sao? Trong lòng ta, sư phụ chính là mẹ, sư phụ ở đâu nhà ta ở đó"
Cuối cùng cũng đợi được Mục Diễm buông tay ra, Tần Giao che đôi má đỏ bừng của mình, chậm rãi nói.
“Sư phụ nàng gởi nó cho nàng.”
Mục Diễm từ trong tay áo lấy ra một phong thư, ở đây các xa Hoàn Nương hơn tám trăm dặm, vậy mà thư được giao đến với thời gian nhanh như vậy.
Để kịp đến ngày hôm nay, người đưa thư đã phải tách ra không đi cùng những người đưa lễ, dọc đường không biết đã làm chet bao nhiêu con ngựa mới có thể đưa thư kịp đến thư phòng.
Tần Giao nhìn dòng chữ quen thuộc trên thư, không thể tin được, nàng vui vẻ mở thư ra đọc trước mặt Mục Diễm mà không có chút nghi ngại nào.
Sư phụ không nói gì nhiều, có lẽ người đã biết chuyện Ninh Viễn giữa đường xảy ra chuyện, liền an ủi nàng một chút. Người còn nói Mục Diễm là người đáng tin cậy và kể lại một số chuyện xưa.
Sau khi đọc thư, Tần Giao mới tin rằng những lời Mục Diễm nói vào ngày đại hôn là sự thật, chính hắn đã cứu nàng lên và giao nàng cho Hoàn Nương.
"Chàng thật sự đã cứu ta?"
Khi Tần Giao tỉnh lại, nàng nhìn thấy Hoàn Nương và mặc định rằng Hoàn Nương đã cứu nàng.
"Đến sư phụ nói mà nàng vẫn không tin sao?"
Mục Diễm không trả lời thẳng mà chỉ cười hỏi.
Khi nghe nàng nóii “Ta tin …”, chỉ khi đó mới khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Những gì trong thư nói gần như đều là sự thật, nhưng thật ra có chút che giấu, đều là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng. Nàng không biết cũng không sao, dù gì nàng cũng đã quên mất rồi, không cần phải nhắc lại chúng nữa.
"Chàng cùng sư phụ quen biết đã lâu sao? Nếu không sao sư phụ luôn nói tốt về chàng?"
“Trước đây chúng ta quả thật là bạn cũ có chút quen biết, đều là chuyện đã cũ, nếu sư phụ nàng đã không muốn nói, ta cũng khó có thể nói."
Là tình bạn có ơn cứu mạng.
Tần Giao nghe xong cũng không hỏi nhiều, nàng cũng không muốn hỏi quá nhiều về chuyện của sư phụ.
"Ngày mai ta thượng triều. Nếu nàng muốn đi đâu, nàng có thể nhờ Thu Đường đưa nàng đến đó, hoặc đợi ta về đi cùng nàng."
"Cứ để Thu Đường đưa ta đi thôi. Chàng bận việc công không cần lo lắng cho ta"
Mục Diễm hiếm khi nghẹn lời, bây giờ nếu nói rằng hắn muốn đi mua sắm với nàng hơn có phải là quá muộn rồi không…
22.
Ngày hôm sau khi nàng thức dậy, Mục Diễm quả thực đã dậy và lên triều buổi sáng.
Tần Giao có chút mơ hồ, nàng không phải nên dậy sớm cùng hắn sao?
Trong thoại bản không phải có nói nữ nhân phải dậy sớm phụng dưỡng công bà (*), phục vụ phu quân sao?
(*) công bà: cha mẹ chồng
Dù bây giờ nàng không cần phụng dưỡng công bà, nhưng cũng phải phục vụ phu quân mình phải không?
"Thu Đường, Vương gia thức dậy khi nào?"
“Hồi Vương phi, Vương gia vào giờ Dần ba khắc đã dậy. Khi Vương gia ra ngoài, có căn dặn đừng đánh thức Vương phi.”
Lúc đó mới tầm hơn ba giờ sáng, nàng lúc đó chắc hẳn đang ngủ say…
Lần sau nàng phải dậy sớm hơn.
"Thu Đường, ngươi đã theo Vương gia đã lâu chưa?"
Nghĩ đến chuyện quan trọng, Tần Giao quay lại nhìn Thu Đường, đôi mắt xuyên thấu của nàng khiến Thu Đường cảm thấy lo lắng...
“Nô tỳ này đã ở trong phủ năm, sáu năm rồi.”
“Đã năm, sáu năm rồi…”
Nữ nhân này đã cống hiến những năm tháng tươi đẹp nhất của mình cho phủ viện này, Tần Giao không khỏi có chút đáng thương nhìn Thu Đường.
"Vương phi, có chuyện gì sao?"
Thu Đường thay quần áo cho Tần Giao xong, dọn bữa ăn ra, có chút lo lắng hỏi.
"Không, không có gì... Ngươi nghĩ gì về Vương gia?"
Thu Đường nghe vậy, sợ đến mức lập tức quỳ xuống cầu xin thương xót: “Vương phi, nô tỳ không có ý gì với Vương gia. Nô tỳ trước chỉ phục vụ ở tiền viện được năm, sáu năm. Vương gia tuyệt đối không cho phép bất cứ nữ nhân nào đến gần hầu hạ người. Trong phủ, các nha hoàn ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng cũng chưa bao giờ tiến vào sân sau. Nô tỳ tuy là nha hoàn nhất đẳng, nhưng cũng chỉ được đi vào sân sau dọn dẹp theo quy định khi Vương gia đi vắng. Trước đây, nô tỳ thậm chí còn hiếm khi gặp hay nhìn thấy Vương gia chứ đừng nói đến việc gần gũi phục vụ người hay có bất kỳ suy nghĩ nào khác”.
Có phải Vương phi đang ghen không? Vương phi đang nghi ngờ nàng ta và Vương gia? Đây có phải là một lời cảnh báo?
Nhưng Vương phi có vẻ không phải là người nhỏ mọn, hỏi như vậy là muốn đề mình thành di nương sao?
Nghĩ đến đây, Thu Đường toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thể vốn đã gần chạm đất lại càng cúi xuống thấp hơn.
"Là vậy sao?"
Tần Giao vẻ mặt có chút thương xót, nhưng vẫn kiên trì hỏi thêm một vấn đề: "Kỳ thực ta nghĩ, ngươi đã hầu hạ Vương gia đã lâu, nên cho ngươi chút địa vị. Nếu ngươi nguyện ý..."
"Vương phi, xin người đừng trêu ta, ta không dám phản bội người, phụ mẫu ta cũng đã sắp xếp hôn nhân cho ta, nên người không cần lo lắng cho ta đâu."
Thu Đường lo lắng và ngay lập tức cắt ngang lời nói của Tần Giao để thể hiện lòng trung thành của mình, bất chấp quy tắc.
Nếu mà để Vương gia biết chuyện này, ngày mai nàng ta có thể sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa.
Nhưng nếu Vương gia biết được suy nghĩ của Vương phi thì chắc ngài sẽ rất tức giận nhỉ?
"Vậy thôi... mau đứng dậy đi, đừng quỳ mãi nữa. Cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì đi."
Nhìn vẻ mặt lo sợ và bất an của Thu Đường, Tần Giao lập tức bỏ đi suy nghĩ, dường như nàng không thể làm người yêu tốt bụng và rộng lượng như thường được nhắc đến trong thoại bản được.
"Vương phi, nô tỳ có lời muốn nói."
Thu Đường suy đoán ý nghĩ của Tần Giao, Vương phi vốn là người tốt bụng, nhưng lại có chút không rõ tâm ý của Vương gia đối với mình.
Thấy Tần Giao gật đầu, Thu Đường mạnh dạn bước tới nhỏ giọng nói: "Vương phi không được nhắc lại chuyện nạp thiếp nữa. Vương gia đối xử với Vương phi khác hẳn bình thường, nếu người làm vậy, e rằng sẽ khiến Vương gia buồn lòng."
"Sao lại thế? Chẳng phải nam nhân đều có tam thê tứ thiếp sao? Chẳng phải họ đều yêu cầu nữ nhân phải rộng lượng, ân cần với phu quân, vâng lời và đức độ sao?"
Tần Giao khó hiểu, lấy thê nạp thiếp là chuyện tốt mà nam nhân nào cũng muốn, Mục Diễm sao có thể tức giận?
"Vương phi người không hiểu, nam nhân bình thường sao có thể so sánh được với Vương gia? Vương gia ngài đã nhiều năm không gần gũi với phụ nữ, có lẽ là vì đều nghĩ đến chuyện hôn ước với Vương phi. Kỳ thật, Vương gia vẫn luôn giữ Vương phi trong lòng ngài ấy, nếu không ngài ấy nhận được tin người bị lừa, làm sao còn nhịn giận, sắp xếp người trong phủ chuẩn bị hôn lễ?”
Thu Đường quan sát vẻ mặt của Tần Giao, thấy nàng thật sự không nghĩ ra, liền mạnh dạn nói rõ sự việc.
“Người và Vương gia mới ở cùng nhau có ba ngày, người có thể không rõ nhiều chuyện, nhưng người hầu bọn nô tỳ thật sự có thể nhìn rất rõ, Vương gia luôn đặt Vương phi lên trên hết. Mong Vương phi hãy quan tâm hơn và nhìn kỹ hơn, cảm nhận nhiều hơn và đừng nói những điều khiến Vương gia buồn lòng nữa ”.
Vương gia là một nam nhân tốt, ngài đã cứu bọn họ khỏi nước sôi lửa bỏng, cho bọn họ một nơi trú ẩn, nơi họ có thể tìm thấy sự bình yên và là nơi họ có thể trở về trong những lúc khó khăn.
Thu Đường không hề có ý ích kỷ, chỉ mong Vương gia có thể giống bọn họ, tìm được bến đỗ bình an cho riêng mình.
Bây giờ Vương của bọn họ đã có Vương phi, ngày đó chắc chắn không còn xa nữa.
Chỉ là Vương phi tựa hồ không biết tâm ý của Vương gia, Vương gia còn chặng đường dài phía trước...
23.
"Nàng đang nói về cái gì vậy?"
Mục Diễm bỗng nhiên xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Giao, Tần Giao cười lắc đầu, không nói gì.
Thu Đường đã bước sang một bên chờ đợi, nhìn thấy Mục Diễm ngồi xuống, liền nhanh chóng chào hỏi, đưa cho hắn một đôi bát đũa.
"Sao nàng vẫn ăn ít thế?"
Nhìn bữa sáng gần như còn nguyên trên bàn, Mục Diễm khẽ cau mày.
“Ta nghĩ sáng nay chàng có thể mới dùng một ít nên ta ăn chậm hơn một chút chờ chàng.”
Không muốn hắn biết nàng vừa nói chuyện gì, Tần Giao vội tìm lý do, bưng bát lên múc cháo cho hắn.
Mục Diễm cầm bát cháo uống cạn, không bình luận gì về lý do khập khiễng của nàng.
Tần Giao dậy muộn, bởi vì vừa nói chuyện với Thu Đường, cũng chưa ăn bao nhiêu, đói đến mức ngực áp vào lưng, lúc này nhìn thấy Mục Diễm ăn uống rất tốt, nàng liền bắt đầu có cảm giác muốn ăn.
Ăn xong, Mục Diễm theo thói quen ăn hết chỗ còn lại, thói quen hành quân nhiều năm về trước khiến hắn khinh thường việc lãng phí đồ ăn.
Mãi đến khi ăn xong hắn mới vào thư phòng xử lý những việc dang dở.
Hắn là người nhiếp chính, do hoàng đế đích thân bổ nhiệm. Khi bắt đầu thành lập triều đại mới, cần phải ổn định khắp nơi, Đoàn Sách An cần dùng uy nghiêm và ảnh hưởng của hắn để trấn áp những quan lại già cứng đầu, chưa kể chiến tranh cũng phải dựa vào hắn, đơn giản liền phong hắn làm nhiếp chính, một người phụ trách văn chương, một người phụ trách quân sự, đồng thời phân chia quản việc triều đình.
Nhưng bây giờ Đoàn Sách An càng ngày càng mạnh mẽ và đa nghi, hắn ta bắt đầu công khai và ngấm ngầm giảm bớt quyền lực, dần dần bắt đầu tiếp cận hắn, bí mật đến thăm vào ngày cưới chính là lời cảnh báo...
Đoàn Sách An dùng cách đó nói với hắn, mỗi cử động của hắn đều không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn ta.
Hiện tại hắn đã dần dần chuyển giao một ít quyền hạn không đáng kể về cho Đoàn Sách An, việc cần xử lý cũng không có nhiều, cơ bản là điều động binh tướng, thăng chức tướng quân.
Chỉ là Đoàn Sách An sáng nay thăng chức cho Ninh Viễn từ Hàn Lâm Viện lên Bộ Hộ, nếu không phải Binh bộ của hắn không có sơ hở, e rằng người này đã bị nhét vào Bộ Binh của hắn.
Sau khi tập hợp được quần thần, Đoàn Sách An bắt đầu cảnh giác với quân quyền trong tay hắn, nhưng lúc này hắn cũng không thể giao ra quân quyền, thứ nhất là để tự bảo vệ, thứ hai là để duy trì cân bằng.
Việc vội vàng giao nộp binh quyền không chỉ khiến Đoàn Sách An càng nghi ngờ mà còn khơi dậy sự bất mãn của các tướng lĩnh, khi đó Đoàn Sách An sợ sẽ càng lo lắng về hắn hơn.
Khi ai đó nghi ngờ ngươi, bất cứ điều gì ngươi làm đều sai.
Cách tốt nhất để đối phó với nó là làm như không làm gì cả, mọi thứ không được quá lộ liễu.
Mục Diễm cất văn kiện đã được phê duyệt, yêu cầu Từ Xuyên đưa vào cung, mặc dù hắn có quyền lực lớn trực tiếp quyết định những chuyện đó, nhưng vẫn có những việc nên giao cho hoàng đế xử lý để thể hiện sự tôn trọng, đúng chứ?
24.
Mục Diễm nghe mật vệ báo cáo có chút tức giận, hắn không biết Tần Giao lại rộng lượng như vậy, thế mà lại muốn nạp thiếp cho hắn.
Nàng làm như thể chẳng khác nào không để hắn trong lòng, chẳng lẽ những việc chuyện trò hàng ngày, yêu đương mỗi đêm chỉ là làm tròn bổn phận làm thê tử đối với phu quân mà thôi? Giống như một thói quen?
Hắn có thể chấp nhận việc trước đây nàng thích Ninh Viễn, cũng có thể chấp nhận việc nàng tạm thời không có hắn trong lòng, nhưng hắn không thể chịu nổi việc nàng mỗi ngày nhìn tình cảm giữa bọn họ với ánh mắt lạnh lùng như người ngoài cuộc.
Trong lòng hắn tức giận, thậm chí Tần Giao phái người hỏi hắn có muốn ra ngoài mua sắm hay không, hắn đều từ chối, vừa nhìn một bức tranh trong thư phòng vừa hờn dỗi.
Bức tranh vẽ một bé gái khoảng năm tuổi, cung điện phía sau lộng lẫy, ăn mặc sang trọng nhưng lại đang chăm chú cầm chiếc khăn tay để băng bó vết thương nhỏ trên tay một thiếu niên đang cầm kiếm, vết thương do cành cây gãy va quẹt gây ra..
Bé gái này giống Tần Giao tới bảy phần, trông bé gái ấy chẳng khác nào một phiên bản thu nhỏ của Tần Giao.
Tuy còn trẻ nhưng nàng ấy đã có thể nhìn thấy vẻ rực rỡ diễm lệ của mình.
Thiếu niên cầm kiếm trong tranh chính là Mục Diễm, đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp Tần Giao.
Lúc đó hắn mới mười lăm tuổi, cha hắn muốn cho hắn làm người kế vị nên đã đưa hắn vào cung để gặp hoàng đế.
Khi đó hoàng tộc không phải là họ Đoàn mà là họ Tiêu, quốc hiệu là Thanh.
Thanh quốc đã tồn tại từ lâu, các hoàng đế của các tiền triều không còn muốn tiến bộ, chỉ thích ham vui, chiêu mộ binh lính từ khắp nơi đến và xây dựng các cung điện, hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của người dân. Khắp nơi đều có chiến tranh, các cuộc khởi nghĩa nổi dậy khắp nơi và các cường quốc biên giới dõi mắt nhìn theo đầy háo hức.
Mặc dù đã sắp hết quyền lực nhưng Thái thượng hoàng - khi đó vẫn là Hoàng đế lúc bấy giờ là một vị vua sáng suốt, dưới áp lực đó, ông đã tuyên bố tái cơ cấu và tiến hành cải cách để tồn tại, đáng tiếc là Thanh quốc rộng lớn đã mục nát đến tận cốt lõi, bề dưới bất tuân, không một chính sách nào có lợi cho dân được thực hiện, chứ đừng nói là đi đến kết quả thực sự.
Các quan viên cảm nhận được sự nguy hiểm đã kết bè phái ủng hộ việc kế vị của thái tử và buộc Thái thượng hoàng phải thoái vị.
Tần Giao là con gái của thái tử, Cửu công chúa của Thanh Quốc, Tiêu Thanh Cửu.
Hắn lớn lên trong quân đội, thương tích là chuyện thường tình, lớn lớn nhỏ nhỏ liên tục xảy ra, chỉ cần còn hơi thở là phải tiếp tục chiến đấu.
"Huynh đang bị thương."
Tiểu Tần Giao nhìn thấy một vệt màu đỏ trên tay hắn và kêu lên.
Hắn đang định nói không có chuyện gì thì tay hắn đã bị giữ lại trước, cô gái nhỏ xinh nâng lên bàn tay nhuốm máu đã giet chet vô số người trên chiến trường, nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Chảy máu, chắc là đau lắm phải không?"
Nàng có chút kỳ lạ, nhưng đối mặt với đôi mắt trong sáng ngây thơ đó, Mục Diễm lại không thể nói một câu “không”.
Ngay cả khi hắn bị thương và cận kề cái chết, cũng không ai hỏi hắn có đau không.
Vào lúc ấy, chút ảo tưởng đã bắt đầu bén rễ trong lòng hắn, hình ảnh trước mặt chính là khung cảnh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong những tháng ngày đang lang thang giữa sự sống và cái chết.
Nàng băng bó vết thương cho hắn bằng một chiếc khăn tay sạch, băng lại cẩn thận và chuyên chú.
Sau đó, cha hắn chet trong trận chiến, hắn liền biết rằng Thanh quốc sẽ không thể thắng trong trận chiến này nên đã liên minh với Đoàn Sách An để lập nên một triều đại mới.
Vào một đêm trước khi hắn chuẩn bị tấn công hoàng cung, hắn lẻn vào cung điện đã đổ nát, nhìn thấy cung nhân chạy tới lui, giet giet chóc chóc, đầy hỗn loạn.
Hắn tìm thấy Tần Giao, y phục đẹp đẽ của nàng đã bị lột sạch, tất cả đồ trang sức đều bị mất, có lẽ đã bị các tôi tớ trong cung trộm mất.
Nàng lặng lẽ nằm trên mặt đất, Mục Diễm tưởng nàng đang buồn bã, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện sau đầu nàng có máu, có lẽ nàng đã bị thương trong lúc giằng co.
Hắn nhanh chóng bế nàng lên, đưa nàng đi gặp đại phu để chắc chắn rằng nàng không sao, đêm đó hắn rời kinh và gửi nàng đến Hoàn Nương, để lại ngọc bội và giao nàng cho Hoàn Nương chăm sóc.
Hắn nghĩ khi ổn định sẽ đưa nàng về lại kinh thành và kết hôn với nàng.
Dù sao thì hắn cũng là người đã lấy mất nhà của nàng nên hắn phải nên cho nàng một mái ấm...
Mục Diễm mở ra một chiếc hộp gỗ, chạm chiếc khăn tay quen thuộc bên trong, nhàn nhã thở dài.
Quên đi, tốt nhất vẫn nên đi cùng, không biết những lão già thành tinh kia có bố trí gián điệp ở kinh thành hay không, nếu bọn họ nhìn thấy Tần Giao nhất định sẽ có ý nghĩ không nên có...
25.
Tần Giao và Thu Đường không đến cửa hàng son môi hay cửa hàng y phục may sẵn mà đến thư quán.
Suy nghĩ đầu tiên của nàng khi có thể ra ngoài là mua một cuốn thoại bản để giet thời gian, trước đây khi ở cùng sư phụ nàng chỉ có thể đọc những tuyển tập thơ, sách lịch sử hoặc sách y học, đọc đến phát chán. Ngày còn ở trên núi, những thoại bản duy nhất nàng có được là một ít quyển thỉnh thoảng nàng lén mang về khi đi huyện mua thuốc cho sư phụ.
Bây giờ nhìn thư quán với đầy màu sắc, Tần Giao trong mắt sáng lên hưng phấn.
"Tần cô nương?"
Tần Giao ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nghe được thanh âm đó, chính là thanh âm của Ninh Viễn.
Nàng không có ý định để ý tới mà chỉ đi về phía cuốn thoại bản ở bên cạnh.
"Giao Nhi, thật sự là nàng."
Một bàn tay nắm lấy cánh tay của Tần Giao, buộc nàng phải quay lại nhìn hắn.
"Giao Nhi..."
Trong mắt Ninh Viễn có sự khao khát sâu sắc, tựa như hắn yêu Tần Canh rất sâu đậm.
"Ninh đại nhân, xin hãy tôn trọng chính mình."
Thu Đường tiến lên chặn Ninh Viễn cho Tần Giao, Tần Giao rút tay lại, lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn.
"Ninh đại nhân nhìn thấy Vương phi nhà chúng ta, nên hành lễ chào và gọi nàng là Vương phi, thay vì gọi thẳng tên như vậy. Ninh đại nhân đã nghiên cứu sách thánh hiền rất chăm chỉ, chắc chắn ngài không đến mức không hiểu những nguyên tắc này chứ."
Thu Đường vẻ mặt lạnh lùng, tên sói này làm sao dám xuất hiện trước mặt Vương phi?
Ra khỏi Vương phủ mới được nửa giờ, Ninh Viễn đã nhận được tin tức? Chắc hẳn hắn đã có gián điệp quanh Vương phủ...
Ninh Viễn cười khổ, chưa đợi Tần Giao nói chuyện, liền bắt đầu bày ra là bài tình cảm của mình.
"Vương phi, ta có thể nói với nàng vài điều được không? Chuyện xảy ra ngày hôm đó ta có lý do riêng của mình. Nếu không, sao ta có thể khiến nàng thất vọng được?"
"Thu Đường, em có thể giúp ta lấy hai cuốn sách y học được không?"
Tần Giao ngăn Thu Đường vẫn còn định nói điều gì đó với hắn, nàng mỉm cười đáp lại đôi mắt lo lắng của nàng ta.
Có một số việc cần phải giải quyết, cũng không phải cứ bảo vệ nàng cả đời được.
"Ninh đại nhân, xin mời nói."
Tần Giao nhìn giá sách trước mặt, trên giá này có một số sách quân sự, Mục Diễm là tướng quân, cho nên những sách quân sự này hẳn là có thể để trong thư phòng hắn.
Đột nhiên lại nghĩ tới Mục Diễm, Tần Giao có chút sửng sốt, có phải nàng bị Thu Đường nói suốt buổi sáng ảnh hưởng đến không?
Tần Giao chỉ là ngây thơ chứ không ngốc nghếch, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Mục Diễm đối xử với nàng rất đặc biệt, và phần lớn những gì Thu Đường nói đều là sự thật.
"Giao Nhi, ban đầu ta không phải có ý định cưới nữ nhi của Tô Tương, là hoàng đế ban cho ta gả cho ta, ta không thể từ chối. Giao Nhi, ta có tình cảm với nàng, nàng biết điều đó mà, nàng có thể tha thứ cho ta được không?"
Ninh Viễn ở đó nói chuyện trìu mến, nhưng Tần Giao lại đang nghĩ đến những gì Thu Đường nói buổi sáng về Mục Diễm, cho nên căn bản nàng không nghe Ninh Viễn nói gì, chỉ gật đầu có lệ.
Ninh Viễn cảm thấy tình huống này thật đáng mừng nhanh chóng tiếp tục trò chuyện về chuyện đã xảy ra trong quá khứ cũng như những kỷ niệm đẹp đẽ giữa hai người.
Tần Giao nghe, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, tựa như đang nghe một câu chuyện, cũng không có cảm động gì, ngược lại cảm thấy ngày xưa mình thật ngu ngốc, nhất định cứ phải làm như vậy, vì một số việc rất nhỏ nhặt lại rời bỏ người sư phụ đối xử thật tốt với mình, đi một chặng đường dài lên kinh thành chỉ để gả cho nam nhân chỉ vừa mới quen được ba tháng.
Người trước mặt nàng nói về tình yêu, nhưng trong mọi việc hắn ta làm lại không hề có dấu vết của tình yêu. Ngược lại Mục Diễm rõ ràng không nói một lời, nhưng tình cảm của hắn có thể thấy được từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Một khi đã so sánh, Tần Giao càng ngày càng cảm thấy Mục Diễm quả thực xứng đáng được bản thân giao phó như sư phụ đã nói, giờ phút này, nàng không khỏi muốn về phủ sớm hơn, dành nhiều thời gian hơn cho hắn.
"Ninh đại nhân, đã muộn rồi, ta không ở đây để cùng ngươi hồi tưởng, cũng không cần nhắc lại quá khứ, những gì đã mất dù có thế nào cũng không thể lấy lại được. Vương gia vẫn đang chờ ta trở về trong phủ, vậy ta xin phép đi trước."
Tần Giao ngắt lời người đang cố trói buộc nàng bằng ký ức, nhặt một cuốn sách quân sự nằm trong góc rồi xoay người rời đi.
Thiếu niên lang nay khác hẳn với những gì ngày xưa nàng từng nhớ, hoặc có lẽ nàng chưa bao giờ nhận ra rõ ràng diện mạo của hắn ta mà thôi …
"Còn nữa, Ninh đại nhân, hiện tại ta đã gả cho Nhiếp chính đương triều. Ninh đại nhân hãy chú ý lễ nghi, sau này gặp lại ta liền nhớ gọi một tiếng Vương phi"
Tần Giao vừa bước hai bước, lại bổ sung một câu.
Nàng bước đến cửa, đưa cuốn sách cho Thu Đường, thanh toán tiền rồi quay người lên xe.
Khi nhìn thấy Mục Diễm ngồi thẳng trên xe ngựa, nàng có chút kinh ngạc, nam nhân này không phải nói bận công vụ nên không tới sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");