Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Diễn tức giận.
Sau khi về nhà, Lâm Diễn đẩy Cố Duệ Vân ra ban công, Cố Duệ Vân chỉ có thể nhìn Lâm Diễn qua lớp kính cửa sổ sát đất. Hắn cứ tưởng về nhà sẽ được ăn một bữa thịt, không ngờ vợ lại giam hắn lại.
“Vợ, vợ.” Cố Duệ Vân gõ cộc cộc, Lâm Diễn bên kia đang cau mày cầm dụng cụ truyền tin, không để ý bên này.
Đáy lòng Cố Duệ Vân thấp thỏm, sinh ra cảm giác sắp bị dạy dỗ khi vừa làm sai, tuyến thể của hắn không còn sưng đỏ như lúc ở ngoài hoặc cũng có thể vì hắn đã phát ti3t một lần, tin tức tố không tùy tiện trào dâng lung tung nữa, lý trí cũng quay về mấy phần.
“Vợ…” Cố Duệ Vân chưa từng từ bỏ ý định gọi Lâm Diễn, nhưng đối phương chỉ đổi tư thế đưa lưng về phía hắn.
Nhìn qua quần áo Lâm Diễn chẳng có gì thay đổi, thực chất bên trong đã bị Cố Duệ Vân làm bẩn hết cả, thậm chí qu@n lót rách nát cũng chỉ đắp tạm lên người. Gọi điện cho bác sĩ phụ trách của Cố Duệ Vân xong, Lâm Diễn không hề nhìn bên kia lấy nửa cái mà quay người về phòng thay quần áo.
Chỉnh trang đơn giản, Lâm Diễn đổi sang bộ quần áo sạch sẽ khác rồi bước ra. Cậu phát hiện trong phòng khách có tiếng khóc nức nở, nương theo âm thanh, Cố Duệ Vân đang làm bộ tội nghiệp nhìn cậu chằm chằm.
“Vợ, sao em nhốt ta ở đây…” Đôi mắt đào hoa ướt nhẹp của Cố Duệ Vân rơi lệ lã chã, khác hẳn người vừa ở tiệm hoành thánh.
Người bắt nạt là hắn, người uất ức cũng là hắn.
Lâm Diễn xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn màu đỏ đã tan bớt trên da thịt đối phương, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu nâng mắt đối diện với Alpha, đôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn Lâm Diễn ngũ vị tạp trần.
Mất trí nhớ cộng thêm kì mẫn cảm quá có sức mê hoặc, chỉ liếc một cái thôi Lâm Diễn thiếu chút nữa không nhịn được thả người ra.
Nhưng… Lâm Diễn không dám, cậu sợ bọn họ lại tiếp tục phát sinh chuyện gì khác người nữa.
Lâm Diễn nén giọng, cầm giấy bút ghi chép sơ qua triệu chứng thất thường của Cố Duệ Vân, đề phòng bác sĩ cần tham khảo. Nét bút vừa dứt, Cố Duệ Vân lại u oán gõ cửa, “Vợ…”
“Ta làm sai gì kia chứ…”
Đôi mắt Cố Duệ Vân ướt át không cam lòng, âm thanh cũng nặng nề.
“Vì khi nãy ta cọ chân em đau sao, ta không cố ý mà vợ…” Alpha tiếp tục nói.
“Chẳng qua ta rất khó chịu, ta không khống chế được, chân vợ rất mềm mại, ta không thể dừng lại,...” Cố Duệ Vân lảm nhảm một hồi, nước mắt ngăn cản tầm nhìn khiến hắn không thấy thấy sắc mặt ngày càng đen của Lâm Diễn.
Cuối cùng, Lâm Diễn cũng buông giấy bút đi tới, đuôi mắt Cố Duệ Vân lập tức nóng lên, cho rằng vợ chuẩn bị thả hắn ra nhưng chẳng qua, Lâm Diễn chỉ đặt tay lên môi làm động tác im lặng, sau đó kéo xoẹt rèm lại.
“...” Cố Duệ Vân cứng người hai giây, đáng thương cô cùng.
Cái đuôi của chó nhỏ rủ xuống, vợ không để ý tới hắn, nền trời trong thế giới của hắn bèn sập,
Bác sĩ xách cặp xuất hiện, vừa tới cửa tin tức tố nồng nặc của Alpha đã xộc thẳng lên não, anh còn chưa đứng vững đã lập tức chạy lùi ra ngoài, đeo đồ bảo hộ miệng mũi cẩn thận mới bước vào lần nữa.
“Thầy Tiểu Lâm, cậu nói ngài ấy mất khống chế, hiện giờ ngài ấy ở đâu?” Bác sĩ đặt rương thuốc xuống.
Lâm Diễn cười gượng rồi kéo rèm cửa sổ ra, Cố Duệ Vân đang rũ đầu ỉu xìu đứng đó, thân thể còn phập phồng với biên độ nhỏ, dường như cố nén thút thít.
Bác sĩ trố mắt nhìn Cố Duệ Vân, sau đó nghiêng đầu hỏi Lâm Diễn, “Alpha trong kỳ mẫn cảm rất ưu tư nhạy cảm, cậu bắt nạt ngài ấy à?”
Lâm Diễn mấp máy môi, không biết giải thích từ đâu.
“Được rồi… Nghe lời cậu kể, cậu cũng không sai. Vốn dĩ Alpha có thể ra cửa trước thời hạn uống thuốc ức chế nếu đeo thiết bị hỗ trợ ngăn gặm c ắn, tin tức tố thông thường của Omega không thể ảnh hưởng tới ngài ấy nhiều như này. Ai mà ngờ được, tin tức tố của ngài ấy lại kéo đến tận ba Omega, đây mới là nguyên nhân mất khống chế thật sự. Alpha trong kỳ mẫn cảm không thể chịu nổi quá nhiều tin tức tố vây quanh.”
Bác sĩ nhìn tờ giấy ghi chú của Lâm Diễn, trên đó viết triệu chứng tuyến thể sưng to và cả người đỏ lên, “Đây là biểu hiện ph@t tình, thuốc bôi ngoài không hiệu quả bằng thuốc ức chế, bôi lên cần nửa giờ mới hấp thu hoàn toàn, sau đó tuyến thể sẽ thôi nóng ran và sưng đỏ.”
“Còn nữa, ngài ấy không tấn công cậu đấy chứ?” Bác sĩ hỏi Lâm Diễn.
Lâm Diễn mở to mắt, sau đó cúi đầu thấp giọng, “Không có.”
“Không có thì tốt, hai ngày nay triệu chứng của kỳ mẫn cảm sẽ rõ ràng hơn, thầy Tiểu Lâm, vì an toàn của bản thân tôi khuyên cậu không nên gỡ thiết bị hỗ trợ ngăn gặm c ắn của ngày ấy xuống, tôi sẽ cung cấp dịch dinh dưỡng riêng biệt. Mỗi bữa một túi là duy trì được năng lượng khỏe mạnh.”
“Dịch dinh dưỡng?” Lâm Diễn từng nghe qua thứ này, tuy cậu chưa thử bao giờ nhưng trực giác Lâm Diễn nói rằng, có lẽ Cố Duệ Vân sẽ không thích lắm.
“Đúng vậy. Kỳ mẫn cảm chắc còn kéo dài khoảng ba ngày nữa. Trong ba ngày này phiền thầy Tiểu Lâm giám sát ngài ấy uống thuốc đủ liều, nếu có bất kì biểu hiện dị thường nào liên lạc ngay với tôi.” Bác sĩ thở dài, đột nhiên cảm thấy Lâm Diễn là Beta cũng không tệ. Nếu Alpha hoặc Omega kề cạnh Cố Duệ Vân cả ngày, khó tránh khỏi áp chế từ tin tức tố, suy nhược thần kinh.
Bác sĩ khịt mũi, cả người thầy Tiểu Lâm ướt đẫm tin tức tố của Cố Duệ Vân rồi, ai không biết còn tưởng cậu đã bị đánh dấu.
Xế chiều bác sĩ mới rời đi, hai người đều chưa ăn trưa nên Lâm Diễn vào bếp làm một đ ĩa cơm cà ri đơn giản, lúc ra ngoài Cố Duệ Vân đang ngồi yên lặng trước bàn, chờ vợ cho ăn.
Vậy mà vợ hắn chỉ bưng lên một phần cơm. chẳng nhẽ muốn ăn chung sao? Không thành vấn đề, hắn có thể ăn ít hơn chút, nhường vợ ăn nhiều hơn chút. Ngoài ra, lúc ăn cơm có thể tháo rọ mõm xuống, có thể hôn vợ, vợ cũng không tức giận.
Giây tiếp theo, Lâm Diễn lấy dịch dinh dưỡng từ tủ ra, nhìn chẳng khác nào sữa bò cô đọng lại, cũng chẳng có mùi hương gì. Cậu cắm ống hút vào đưa cho Cố Duệ Vân, “Đây, ngài uống cái này.”
Cố Duệ Vân sửng sốt, thế giới nội tâm lại ầm ầm sụp đổ.