Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: A Fê
Biên tập: A Nèo - A Lá
Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh Đường Tam, chân nhẹ nhàng khua nhẹ, hai tay buông thõng ngồi xuống trên lan cangỗ,khuôn mặt nhỏ nhắn,dưới ánh trăng êm dịu càng bộc lộ vẻ xinh đẹp.
Nửa năm trôi qua, tu luyện dưới cường độ cao, lại ăn đầy đủ dinh dưỡng, khiến cho Sử Lai Khắc Thất Quái đang ở thời kỳ phát triển có nhiều biến hóa. Đường Tam chiều cao bây giờ đã thoáng vượt qua Tiểu Vũ, đạt tới gần một thước tám, Tiểu Vũ cũng là người cao nhất trong ba nữ tử, đạt tới một thước bảy lăm. Mà bây giờ Đường Tam bất quá vừa mới qua tuổi 14, Tiểu Vũ còn một khoảng chênh lệch nữa mới đủ 14 tuổi.
Bờ vai Đường Tam so với trước kia rộng lớn hơn một chút, cả người nhìn qua vẫn bình thường như trước, ánh mắt thu liễm nhiều, nếu bảy người Sử Lai Khắc Thất Quái đi cùng một chỗ mà nói, hắn tuyệt đối là một người ít gây chú ý nhất.
Đái Mộc Bạch thường xuyên giễu cợt hắn, thường nói người ít gây chú ý nhất mới là người nguy hiểm nhất.
Về sau, tốc độ tăng trưởng chiều cao của Tiểu Vũ cũng đã trở nên dần chậm lại, từ hai tháng trước đã không còn tăng lên nữa, mái tóc vẫn như trước dài đến chân, không biết có phải hay không đã bị lây bệnh của Trữ Vinh Vinh, da tay của nàng càng ngày trở nên thêm nhẵn nhụi, mà một vài bộ phận đặc biệt của nữ tử cũng đã bắt đầu phát triển.
Hấp dẫn người ta nhất, vẫn như trước là đôi chân dài của nàng vẫn rất tròn trịa, thẳng tắp, không thể tìm được chút tì vết nào. Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh cũng là rất đẹp, nhưng các nàng cũng đều cực kỳ hâm mộ đôi chân của Tiểu Vũ. Ba cô gái, mỗi người thân mình đều có đặc điểm riêng, nếu nói trước kia vốn Tiểu Vũ tại phương diện sắc đẹp còn kém một chút so với Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh, nhưng sau nửa năm này, nàng càng ngày lại càng thêm xinh đẹp,chẳng những đuổi kịp hai người, thậm chí còn có chút xinh đẹp hơn. Nhưng bởi vì những người khác mỗi ngày đều cùng ở một chỗ cho nên không ai chú ý đến sự thay đổi chậm chạp đó mà thôi.
"Tiểu vũ, không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta xuất phát rồi. " Đường Tam dùng bả vai huých nhẹ lên người Tiểu Vũ nói.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, cầm Tương tư đoạn trường hồng trên đùi mình nhẹ nhàng quét ngang một vòng, nhìn lưu quang trên cánh hoa tản ra, đưa đến bên miệng khẽ hôn một chút, chỉ có nàng mới có thể cảm giác được hương hoa nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Ca. Ta không có đạt tới bốn mươi cấp, huynh có phải rất thất vọng? "
Đường Tam mỉm cười. "Làm sao có thể cơ chứ? Tốc độ tu luyện của muội so với ta tưởng tượng còn nhanh hơn nhiều. Nếu mọi người không phải đều ăn tiên phẩm dược thảo, chỉ sợ tốc độ tu luyện của muội còn vượt qua cả ta ấy chứ, càng không cần so với những người khác. Tiểu Vũ, tu luyện là tuần tự mà lên, không thể quá gấp gáp. Nếu không sẽ gặp chuyện chẳng lành, vạn nhất muội bởi vì gấp gáp quá mà tẩu hỏa nhập ma, như thế không phải phiền toái rất lớn sao. Muội nhất định phải ghi nhớ lời ca ca nói, ngàn vạn lần không thể gấp. Chúng ta bây giờ tổng thể thực lực đã rất mạnh, muội không cần phải suy nghĩ nhiều, không bao lâu nữa, muội cũng sẽ tiến vào bốn mươi cấp. Nhưng ta có thể khẳng định, nếu muội ăn Tương tư đoạn trường hồng, vậy hồn lực của muội nhất định sẽ hùng hậu hơn mọi người rất nhiều, sẽ đạt tới trình độ cực mạnh so với tất cả chúng ta. "
Tiểu vũ hì hì cười, nhảy lên, nói: "Yên tâm đi, dù sao muội cũng sẽ không là gánh nặng của mọi người đâu. Ca, huynh lần này chuẩn bị liệp sát những đầu hồn thú gì? "
Đường Tam: "Cái nào cũng tốt. Mặc dù đã có vài loại lựa chọn, nhưng cụ thể tình huống còn muốn xem vận khí của chúng ta nữa. Gặp phải hồn thú thích hợp với ai, thì sẽ tiến hành liệp sát. Chúng ta mấy người vũ hồn cũng không cùng loại. Luôn luôn có loại thích hợp. "
Tiểu Vũ gật đầu, nói: "Hy vọng vận khí của chúng ta sẽ cao. Ca, huynh có thể hay không chải đầu giúp ta? Tóc của ta có chút hơi rối. "
Đường Tam sửng sốt một chút, "Chải đầu? " loại yêu cầu như vậy là lần đầu tiên Tiểu Vũ đưa ra với hắn. "Nhưng bây giờ muội trở về ngủ, tóc sẽ lại rối thôi mà? "
Tiểu vũ hướng Đường Tam le lưỡi, " Huynh sao ngốc vậy?, sau khi trở về muội sẽ tu luyện tới sáng ngày mai thì không được sao? "
Vừa nói, Tiểu Vũ từ trong túi của mình lấy ra một chiếc lược đưa cho Đường Tam.
Đó là một cây lược gỗ. Nhìn qua rất bình thường, nhưng chất gỗ lại phi thường tốt, cây lược màu tím thập phần nhẵn nhụi. Cầm trên tay cảm thấy nhẹ nhàng nhưng lại cứng cỏi, một tia hương gỗ dịu dàng tản mát ra ngoài.
Nếu không phải Đường Tam có Tử cực ma đồng, có thể thấy rõ ngay cả vật rất nhỏ trong đêm đen, hắn cũng sẽ tưởng rằng cái lược này là màu đen.
Cũng đang bởi vì là Tử cực ma đồng lúc này cũng vô pháp từ phía ngoài tìm được chút tỳ vết nào, hắn mới kinh ngạc như thế.
"Chiếc lược này chất liệu tốt thật đấy! " Đường Tam nhịn không được nói.
Tiểu Vũ gật đầu, trong mắt tựa hồ có nhiều thêm một chút gì đó, "Đây là của mẹ muội cho muội, là đích thân mẹ làm,dùng gỗ của cây Hương Tử Đàn ( loại Hương Tử Đàn có mùi thơm dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái khi ngửi vào) làm nguyên liệu điêu khắc mà thành. Mặc dù không phải là trang sức gì, nhưng đây cũng là di vật cuối cùng mà mẹ lưu lại cho muội. "
Đường Tam chưa bao giờ nghe Tiểu Vũ nhắc qua tới người nhà, lúc này đột nhiên nghe được nàng nhắc tới mẫu thân của mình, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Tiểu Vũ thì, từ đôi mắt động lòng người của nàng, rõ ràng thấy được một chút trong suốt.
Tiểu Vũ đưa tay lên mái tóc của mình, hai mắt thủy chung vẫn nhìn lên người Đường Tam, tay trái nắm nhẹ búi tóc, tay phải nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc, tóc dài đen nhánh từ năm ngón tay của nàng từ từ tản ra, trông như một thác nước màu đen từ từ trôi xuống.
Ánh trăng dịu nhẹ bao trùm, mắt thấy mái tóc dài trước người Tiểu Vũ yên lặng phiêu tán, ánh mắt Đường Tam không khỏi có chút ngây dại, lúc này Tiểu Vũ thật sự quá xinh đẹp, ánh trăng êm dịu tựa hồ đã trở thành vì nàng mà tỏa sáng, chỉ có nàng, mới là trung tâm của bức họa.
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam thật sâu, theo sự tản ra của mái tóc mà từ từ xoay người, đến khi mái tóc đã mở ra hết, đầu của nàng chỉ hơi chút lắc nhẹ, mái tóc đen dài mềm mại dĩ nhiên đã đem thân thể của nàng hoàn toàn che phủ.
Đuôi tóc đen nhánh vẫn có một đoạn quét trên mặt đất, ít nhất có một thước khẽ chạm lên nền gỗ, lúc này Tiểu Vũ phảng phất đã cùng bóng đêm hòa thành một thể, từ hướng Đường Tam nhìn tới, chỉ có thể nhìn thấy một phiến màu đen động lòng người.
Bởi vì nàng búi tóc trong thời gian quá dài cho nên khi tóc dài tản ra,tạo thành những gợn sóng tóc nhỏ, theo sự chuyển động của thân thể Tiểu Vũ mà nhẹ nhàng lay động. "Tiểu Vũ, muội thật sự đẹp quá. " Đường Tam nhịn không được thốt lên.
Tiểu Vũ quay lưng về phía Đường Tam, nhưng nước mắt cũng đã nhẹ nhàng chảy xuống, bởi vì, nàng nhớ tới mẫu thân mình.
"Ca, giúp ta chải đầu. " thanh âm Tiểu Vũ rất nhẹ, mang theo một chút run rẩy, một chút sợ hãi cùng chờ mong, lẳng lặng chờ đợi.
Đường Tam lúc này mới tỉnh ngộ, nhẹ nhàng chậm rãi tiến lên, phảng phất sợ kinh động tới thác nước màu đen tuyền đang chảy dưới ánh trăng kia, nhẹ nhàng tới sau lưng Tiểu Vũ.
Tay trái cẩn thận nắm từng lọn tóc đen dài mềm mại, tay phải cầm cây lược gỗ Tử Đàn nhẹ nhàng hạ xuống, nhẹ nhàng đến nỗi khiến người ta nghĩ hắn sợ sẽ làm đứt mất một sợi tóc trong số dòng thác tóc đẹp đẽ động lòng người kia xuống.
Mùi thơm ngát nhàn nhạt từ không gian truyền đến, mùi hương này Đường Tam cảm thấy rất quen thuộc, cũng không phải là mùi phấn sáp mà phụ nữ hay dùng, bởi vì Đường Tam biết, Tiểu Vũ cho tới bây giờ cũng không dùng những thứ này. Càng không thể là do Tương tư đoạn trường hồng phát ra mùi thơm, bởi vì đó chỉ có mình Tiểu Vũ mới có thể ngửi thấy được.
Lúc này, đây là một bức họa như thế nào?
Một tuyệt sắc mỹ nữ lặng yên đứng trước mộc ốc, chung quanh có rừng cây u tĩnh, ánh trăng đang ngượng ngùng từ trên bầu trời chiếu xuống, trong tay cô gái đang cầm một đóa hoa nở rộ động lòng người, đứng sau lưng nàng là một thiếu niên ngốc nghếch, đang dùng chiếc lược màu tím, nhẹ nhàng chải bộ tóc vừa dài vừa mềm mại của nàng.
Đường Tam ngây dại, tay chỉ biết không ngừng chải tóc theo bản năng. Tiểu Vũ đã ngây dại, trong ánh mắt của nàng hiện ra từng tia bi thương. "Chiếc lược này đẹp quá, sao nó lại thơm như vậy nhỉ? " thanh âm vui vẻ quanh quẩn tại núi rừng.
"Nha đầu ngốc, đây là mẹ dùng gỗ Tử đàn làm ra, nếu như con thích nó vậy mẹ sẽ đem chiếc lược này tặng cho con. Tương lai, nếu con thật sự có thể gặp được nam nhân mà mình thích, vậy, hãy bắt hắn dùng chiếc lược này chải đầu giúp cho con. Tóc của người con gái, trong cả cuộc đời, chỉ có một nam nhân mới có thể giúp nàng chải đầu, mẫu thân chúc phúc cho con. Hy vọng có một ngày, con có thể tìm được nam nhân chải tóc cho mình.
" Con tìm được rồi. " Mang theo nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Khi nam nhân sau lưng đang chải bộ tóc dài mượt, thì ánh mắt của nàng hướng lên vầng trăng đang tỏa sáng, mặt trăng sáng tỏ kia, tựa hồ như khuôn mặt mẫu thân đang tươi cười.
Tóc dài nhẹ nhàng lay động, nhu quang lưu chuyển, giờ khắc này, thời gian phảng phất đã đọng lại, bất luận là Đường Tam hay Tiểu Vũ, cũng không nguyện ý phá hư giờ phút yên lặng này.
Sáng sớm, tại đại môn Sử Lai Khắc học viện.
Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực, Đại Sư đứng ở trước cửa học viện, nhìn bảy đứa nhỏ trước mắt với tinh thần hưng phấn, trong lòng ai cũng đều tràn ngập kiêu hãnh.
Bốn mươi cấp, hồn sư bình thường đều tại trên dưới ba mươi tuổi mới có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng đó lại là hồn sư phải có thiên phú rất cao.
Nhưng mấy đứa nhỏ trước mắt này, đứa lớn nhất bất quá mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất còn không tới mười bốn tuổi, nhưng bọn chúng cũng đã đạt tới cấp bậc cao như vậy.
Không nghi ngờ là có một vài kỳ tích xuất hiện, nhưng quan trọng hơn chính là thiên phú đám tiểu quái vật này thật là kinh người.
Mà bọn họ chính là những người đào tạo, đám người Phất Lan Đức như thế nào lại không cảm thấy kiêu hãnh kia chứ?
Trữ Vinh Vinh huých nhẹ lên lưng Tiểu Vũ, thấp giọng nói: "Tiểu Vũ, tóc của ngươi như thế nào có chút vặn vẹo như vậy? "
Tiểu Vũ mặt cười đỏ lên, ánh mắt không tự giác nhìn sang người bên cạnh là Đường Tam, Đường Tam thính lực mặc dù không bằng nhãn lực, nhưng cũng không hề kém, Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ ngay cạnh bên người hắn, lời của nàng Đường Tam tự nhiên cũng nghe thấy, lúc này với vẻ mặt xấu hổ cũng đang nhìn Tiểu Vũ, ánh mắt hai người tại không trung tiếp xúc một chút,cũng không vội vàng mà rời ánh mắt đi chỗ khác.