Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đấu La Đại Lục
  3. Chương 243: Dự tuyển tái đệ nhất tràng, khai chiến: Ca, chải đầu cho em (3)
Trước /517 Sau

Đấu La Đại Lục

Chương 243: Dự tuyển tái đệ nhất tràng, khai chiến: Ca, chải đầu cho em (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người chủ lễ đứng bên cạnh khách quý đài cất cao giọng nói: "Tiếp theo, kính mời Thiên Đấu đế quốc hoàng đế bệ hạ tuyên bố khai mạc đại tái lần này."

Đúng như Đường Tam đoán, ngồi ngay ngắn ở vị trí trung ương trên hàng ghế đầu dành khách quý, mặc trường bào màu vàng, chính là hoàng đế của Thiên Đấu đế quốc đang đứng dậy trong tiếng vỗ tay như sấm dậy bên tai.

Tay phải giơ lên, hướng về phía đông đảo người xem cùng đoàn hồn sư tham gia đại tái phất nhẹ, tiếng vỗ tay nhanh chóng ngừng lại, toàn trường trở nên một mảnh yên tĩnh.

Thanh âm trầm ngưng mà to, rõ ràng thông qua khuyếch âm hồn đạo khí truyền khắp toàn trường: "Ta, Thiên Đấu đế quốc hoàng đế Tuyết Dạ, đại biểu Thiên Đấu đế quốc, cũng đại biểu cho ban tổ chức cuộc đại tái này tuyên bố, phiến đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái chính thức khai mạc."

Tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên như sấm động. Nhưng ở giữa sân, Đường Tam lại đột nhiên phát hiện ra, vị hoàng đế bệ hạ này nét tươi cười trên mặt có chút khiêm cưỡng, tựa hồ bản thân không vì lần đại tái này mà trở nên hưng phấn.

Đợi đến khi tiếng vỗ tay lại lắng xuống, vì hoàng đế bệ hạ này tiếp tục nói: "Tại nơi đây, ta hy vọng, tất cả các hồn sư tham gia đại tái lần này, có thể phát huy ra hết toàn bộ thực lực của mình, thu được thành tích thật tốt. Các ngươi đều là niềm kiêu hãnh của Thiên Đấu đế quốc. Vì sự vinh diệu của đế quốc, các ngươi hãy cho mọi người thấy ánh sáng rực rỡ của mình đi."

Tiếng vỗ tay lần thứ ba vang lên, lúc này đây, trong mắt những hồn sư tham gia đại tái đứng ở giữa sân đều phóng ra quang mang rực lửa. Đối với bọn họ mà nói, lần đại tái này cũng giống như một vũ đài tốt nhất để bọn họ biểu lộ thực lực của mình.

Hoàng đế lại ngồi xuống chỗ của mình, thanh âm người chủ lễ lại vang lên, "Kính mời tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Trữ Phong Trí tiên sinh, đọc diễn văn cho lần đại tái này."

Cùng với lúc Trữ Phong Trí đứng dậy, tiếng vỗ tay lại xuất hiện mà ánh mắt chú ý lại càng nhiều hơn. Là đệ nhất phụ trợ hệ hồn sư trong giới hồn sư, ai mà chẳng hy vọng được xem phong thái của hắn.

Trữ Phong Trí mỉm cười, hai tay ấn vào không khí (kiểu đề nghị trật tự ấy mà), "Thật cao hứng khi được mời làm vị khách quý khai mạc cho lần đại tái này. Thân là tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông, bổn tọa đã từng thấy qua rất nhiều kinh nghiệm phát triển của hồn sư. Là chức nghiệp cao quý nhất đại lục, sự phát triển của mỗi một gã hồn sư đều phải trải qua vô số lần ma luyện. Nhưng điều ta muốn nói chính là bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (thanh bảo kiếm từ rèn mà ra, hoa mai thơm từ lạnh mà đến). Tham gia đại tái lần này, không thể nghi ngờ đều là tinh anh trong lớp trẻ. Theo như lời bệ hạ nói vừa rồi, hy vọng các ngươi có thể làm vẻ vang đế quốc, cũng là làm cho học viện của các ngươi trở nên vẻ vang. Đế quốc cần những nhân tài như các ngươi.Cám ơn."

Nghe lời diễn văn của Trữ Phong Trí, trên mặt Thiên Đấu đế quốc hoàng đế rốt cục đã hiện ra một tia mỉm cười chân thành.

Chủ lễ nói: "Trữ tông chủ.Ngài là phụ trợ hệ hồn sư tối cường đại, ta đại biểu cho đông đảo người xem lần này xin được hỏi ngài. Ngài đối với hai mươi tám đội ngũ tham gia dự Thiên Đấu thành phân khu dự tuyển lần này thì xem trọng đội nào nhất?"

Trữ Phong Trí khuôn mặt vẫn mỉm cười, "Ngoại trừ đội hạt giống là Thiên Đấu hoàng gia học viện ra. Ta lần này trong hai mươi tám đội ngũ tham gia, còn muốn xem một đội khác. Ta nghĩ, bọn họ chẳng những có đủ năng lực thông qua dự tuyển đại tái, còn rất có thể có khả năng thu được thắng lợi cuối cùng của đại tái toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh lần này."

"Nga?"Chủ lễ kinh ngạc nói: "Chẳng biết đội ngũ nào mà có thể lọt vào mắt xanh của trữ tông chủ vậy?"

Trữ Phong Trí cười dài một cách thần bí, nói: "Về phần đội ngũ này thuộc học viện nào, chỉ là ý kiến chủ quan của một mình bổn tọa mà thôi. Tạm thời không thể tiết lộ. Nhưng ta tin rằng. Giải quán quân đại tái này cuối cùng sẽ thuộc về đế quốc!"

Ngồi bên cạnh Tuyết Dạ hoàng đế, Bạch Kim Giáo Chủ hai con mắt vốn vẫn nhắm nghiền vào lúc này đã từ từ mở ra. Đôi mắt của hắn nhìn rất vô hồn, càng không có chút sắc sảo, ánh mắt hướng tới hai mươi tám đội ngũ bên trong sân, tựa hồ đang tìm đội ngũ giống như trong lời nói kia của Trữ Phong Trí vậy.

Lúc này, rất đông người xem đã bắt đầu bàn tán một cách sôi nổi. Bọn họ đều tự mình đoán xem đội ngũ mà Trữ Phong Trí xem trọng là đội nào. Thông minh một chút, tự nhiên hiểu được đội ngũ mà Trữ Phong Trí muốn nói sẽ không phải là đội hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện. Bởi vì thực lực của bọn họ không thể nào so sánh được với một đội một là hạt giống, thì cuối cùng làm sao lại có thể giành được vị trí quán quân đây? Nhưng trong tổng số hai mươi tám đội ngũ tham gia đại tái, cuối cùng chỉ còn có năm đội ngũ xuất hiện, như vậy thì có thể dễ dàng đoán ra.

Trữ Phong Trí lại ngồi về vị trí của mình, chủ lễ mỉm cười nói: "Thật đáng tiếc, khó có thể đoán ra được đội ngũ mà Trữ tông chủ xem trọng từ lời gợi ý vừa rồi. Kính mời điện chủ Vũ Hồn Thánh Điện, Vũ Hồn Điện Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư tiến hành rút thăm vòng dự tuyển đầu tiên. Khi chấm dứt rút thăm thì đội phó của Thiên Đấu hoàng gia học viện cùng với đối thủ của bọn họ trong vòng rút thăm đầu tiên này tiến hành trận đấu. Đây cũng là trận đấu duy nhất trong ngày hôm nay."

Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư chậm rãi đứng lên, dưới sự dẫn đường của thị nữ cung đình đi tới bên cạnh vị chủ lễ, bắt đầu tiến hành rút thăm. Hắn tựa hồ rất không muốn nói chuyện, mỗi khi rút ra một cặp đối thủ đều đưa cho vị chủ lễ tuyên bố.

"Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Thương Huy học viện đối chiến Tử Tinh học viện."

"Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Áo Khắc Lan học viện đối chiến Hỏa Diễm Quang Huy học viện." (hỏa diễm quang huy-ngọn lửa vinh quang à?Kêu thế!)

"Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Thiên Đấu hoàng gia học viện đối trận Sử Lai Khắc học viện."

Kỳ thật nếu đụng độ với các học viện khác, đám người của Sử Lai Khắc học viện cũng đều không quá chú ý, nhưng khi bọn họ nghe được đối thủ của mình trong vòng rút thăm thứ nhất này chính là đội phó của Thiên Đấu hoàng gia học viện, vẻ mặt mọi người không khỏi có chút cổ quái.

Áo Tư Tạp thì thào nói: "Sẽ không xảo hợp như vậy chứ?"

Mã Hồng Tuấn bẻ ngón tay mình, phát ra liên tiếp những tiếng "cốt cách (răng rắc)", "Thật tốt quá. Bọn chúng không phải đã đuổi chúng ta ra hay sao? Lần này phải cho bọn chúng hiểu rõ được cái gì gọi là thực lực."

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch khuôn mặt cười khổ. Có thể đối chiến với Thiên Đấu hoàng gia học viện tất nhiên là mong ước của bọn chúng. Chỉ có điều, mặc một thân đội phục như thế này, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của ngày đầu tiên khai mạc đại tái, thật sự là có chút...

Kinh ngạc không chỉ có đoàn người Sử Lai Khắc học viện. Đông đảo người xem cũng đồng dạng kinh ngạc. Một học viện nào khác có lẽ cũng không có bị chú ý đến nhiều lắm, nhưng Sử Lai Khắc học viện này lại quá mất mặt, làm sao lại không bị chú ý đây?

Đột nhiên, những thanh âm la ó chế giễu vang lên không dứt. Rất nhiều người xem đều hô to hai chữ "tác tệ" (Lừa đảo). Theo bọn họ, đội hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện rõ ràng là hoa cá nguyễn thị tử niết (quả hồng mềm dễ bóp – chọn chỗ mềm mà cắn?). Mà Sử Lai Khắc học viện căn bản không giống một đội ngũ hồn sư, càng như là một đám tiểu sửu (tên hề).

Kết thúc rút thăm, vị Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư kia mục quang quét về phía toàn trường, đạm nhiên nói: "Bổn tọa rút thăm, nghĩa là không có gian lận. Bổn tọa dùng vinh dự của Vũ Hồn Điện mà thề. Đồng thời, bổn tọa ở nơi này xin tuyên bố, những đệ tử tham gia thi đấu của các hồn sư học viện ở đây, phàm là có năng lực tiến đến tối hậu tổng quyết tái giả (vòng chung kết của lần đại tái), Vũ Hồn Điện phá lệ chấp thuận cho họ được trực tiếp gia nhập vào Vũ Hồn Thánh Điện."

Lời vừa nói ra, rất đông người xem không có phản ứng gì, nhưng đoàn hồn sư ở giữa sân lại trở nên một mảnh hoa nhiên (ồn ào).

Vũ Hồn Thánh Điện kia là tồn tại gì? Ngoại trừ có giáo hoàng điện cùng Đấu La Điện thì chính là tồn tại tối cao trong Vũ Hồn Điện. Toàn đại lục cũng chỉ có thủ đô của hai đế quốc là mỗi nơi có một tòa mà thôi. Giáo hoàng điện là nơi giáo hoàng độc hưởng, còn Đấu La Điện kia cũng chỉ là tồn tại mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Cho nên, trên thực tế thì địa vị của Vũ Hồn Thánh Điện chính là tối cao trong Vũ Hồn Điện. Có thể trực tiếp vào Vũ Hồn Thánh Điện, đối với một gã hồn sư mà nói, có thể nói chính là con đường tắt để tăng cường thực lực. Chẳng những có được sự đãi ngộ tốt nhất, sự ganh đua trong tu luyện cũng như vinh diệu của Vũ Hồn Thánh Điện, là hấp dẫn lực cực mạnh đối với những hồn sư bình thường.

Nghe xong vị Bạch Kim Giáo Chủ ấy nói, Tuyết Dạ đại đế sắc mặt rõ ràng trầm hẳn xuống. Trữ Phong Trí ngồi bên cạnh hướng tới vị đế vương này khe khẽ lắc đầu. Tuyết Dạ đại đế sắc mặt mới trở nên hòa hoãn vài phần.

Chi tiết nhỏ nhặt này thì những người xung quanh đi theo họ tự nhiên là đều không nhìn thấy. Đoàn hồn sư bên dưới lại đứng ở khoảng cách rất xa. Nhưng là, điều này lại không thể tránh được Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam, hắn rõ ràng nhìn ra một chút ảo diệu trong đó. Lại kết hợp với việc đã từng được đại sư giảng qua cho mình, Đường Tam hiểu được, mâu thuẫn giữa Vũ Hồn Điện này cùng đế quốc tựa hồ càng ngày càng thêm sâu sắc, sắp tới tình thế không thể hòa hoãn được nữa. Nếu không, vị Bạch Kim Giáo Chủ kia cũng không thể không nể mặt Tuyết Dạ hoàng đế mà chiêu lãm (mời gọi) hồn sư ưu tú.

"Được rồi, vậy bên dưới bắt đầu tiến hành trận đầu của vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, chính là do Thiên Đấu hoàng gia học viện đối trận Sử Lai Khắc học viện. Xin mời các học viện còn lại lui ra khỏi sàn đấu. Xin mời hai học viện tham gia thi đấu trận tới chuẩn bị thật tốt. Nửa canh giờ sau, trận đấu chính thức bắt đầu."

"Tam ca, nhường cho ta xuất tràng đi." Mập mạp không để ý tới những ánh mắt khinh miệt chung quanh một chút nào, ma quyền sát chưởng (kiểu một tay xoa xoa nắm đấm tay còn lại) hướng phía Đường Tam nói.

Đường Tam trừng mắt liếc hắn một cái, "Cứ theo kế hoạch mà làm. Ngươi không được cãi."

Thái Long cười ha hả, vỗ vỗ bả vai mập mạp, "Học đệ, yên tâm đi. Để ca ca ngươi giáo huấn thật tốt mấy tên gia hỏa của Thiên Đấu hoàng gia học viện kia."

Mập mạp khi tức giận và một quả bóng da (bì cầu) trông rất giống nhau. Nếu dùng hai chữ để hình dung ánh mắt hắn vào giờ phút này thì hai chữ "u oán" là thích hợp nhất.

Vì các học viện khác hôm nay cũng không có tiến hành trận đấu nào cho sau khi rời sân đấu, trực tiếp ly khai khu vực nghỉ ngơi, dưới ự dẫn đường của nhân viên công tác đi lên khán đài dành riêng cho tuyển thủ để chuẩn bị theo dõi cuộc chiến. Thiên Đấu hoàng gia học viện bởi vì tượng trưng cho Thiên Đấu đế quốc hoàng gia, đãi ngộ tự nhiên là không giống với những hồn sư học viện bình thường, cũng không nghỉ ngơi ở chỗ này. Trong khu nghỉ ngơi, rất nhanh chỉ còn lại đoàn người Sử Lai Khắc học viện.

Phất Lan Đức, đại sư, Liễu Nhị Long ba người đều chưa tới, hiển nhiên, tràng trận đấu này là giao cho bọn hắn tự mình khống chế.

Đái Mộc Bạch trầm giọng nói: "Tiểu Tam, ngươi tới an bài đi."

Đường Tam cũng không khách khí, gật đầu nói: "Sau khi xuất tràng có, Đái Mộc Bạch, ta, Tiểu Vũ, Kinh Linh, Hoàng Viễn, Giáng Châu, Thái Long. Dựa theo kế hoạch tiến công đầu tiên mà hành động. Lúc trước, chúng ta đã từng nhận sự khuất nhục từ Thiên Đấu hoàng gia học viện. Mặc dù đó là do Tuyết Tinh thân vương gây ra cho chúng ta, nhưng Thiên Đấu hoàng gia học viện là tượng trưng cho hoàng thất. Phất Lan Đức viện trưởng cùng các vị sư phụ bọn họ đều chưa tới, nhưng ta rất rõ ràng ý tứ của bọn họ, nếu chúng ta sau này muốn có cuộc sống tốt đẹp, vậy thì, hôm nay phải hoàn toàn đánh gục đối thủ của chúng ta. Ta nghĩ, đối với chúng ta mà nói thì một phần chung (một tuần trà - một phút thì phải) đã là đủ rồi."

Đái Mộc Bạch vỗ nhẹ đôi hổ chưởng vào nhau, bốn con ngươi tà mâu lóe ra hung quang, "Đúng vậy, chúng ta chỉ cần một phần chung."

Một cỗ sát khí vô hình toát ra từ Đường Tam và Đái Mộc Bạch đứng ở trung tâm đoàn người lặng lẽ tràn ra. Hình ảnh bất lực rời khỏi Thiên Đấu hoàng gia học viện trước mặt Độc Cô Bác, đều vĩnh viễn sẽ không xóa nhòa đi trong tâm trí bọn họ. Mặc dù Đường Tam không nói rõ ra, nhưng mọi người lại đều hiểu được, bọn họ không chỉ là phải chiến thắng cả hai chiến đội của Thiên Đấu hoàng gia học viện ấy, hơn nữa còn là muốn cho bọn chúng không thể thông qua được dự tuyển đại tái lần này.

Thời gian không dài, nhân viên công tác đã đến thúc giục mọi người xuất tràng. Ban tổ chức hiển nhiên là không xem trọng bọn họ, ngay cả nhân viên công tác đến dẫn đường cũng chỉ có một người. Vừa mới đi đến bên ngoài cửa thông đạo, đoàn người Sử Lai Khắc đã nghe được người chủ lễ đang cao giọng tuyên bố tên cùng thuộc tính vũ hồn của mỗi một người trong Thiên Đấu hoàng gia học viện. Một dải kim sắc quang thúc (ánh sáng màu vàng kim) đặc biệt hơi chếch từ một hồn đạo khí (trang bị của hồn sư) trên cao chiếu xuống đại đấu hồn tràng, chiếu theo bước đội hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện đang xuất tràng.

Đội viên của Thiên Đấu hoàng gia trước tiên không cần nói về thực lực, nhưng là ngay hình dáng bên ngoài cũng đã thể hiện rất tốt. Trên ngực bộ đồng phục chiến đội màu vàng kim nhàn nhạt có in hai chữ Thiên Đấu, sau lưng là hình bảy khỏa ngân tinh. Đó là biểu tượng của Thiên Đấu đế quốc. Một nhóm anh tư táp sảng (tạm hiểu là anh tuấn tiêu sái, phong tư ngời ngời), nhìn qua bộ dáng đều là chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Dưới ánh sáng chiếu rọi của hồn đạo khí, mặc dù đang là ban ngày, nhưng bọn hứa tựa hồ cũng phát ra một phiến quang thải chói mắt.Giống như một khỏa tiểu thái dương (mặt trời nhỏ), rất hấp dẫn ánh mắt người xem.

"Mẹ kiếp. Thế này rõ ràng là muốn chúng ta trở thành lá xanh, đến để phụ trợ cho hoa hồng rồi." Hoàng Viễn thanh âm tức giận nói. Vị độc lang hồn sư này thân hình không có gân guốc như Thái Long, nhưng cũng tráng kiện tương đương, cùng Đái Mộc Bạch giống nhau đều là cường công hệ hồn sư. Bởi vì tính tình thẳng thắn hào sảng, rất nhanh đã được Sử Lai Khắc Thất Quái tiếp nhận.

Một bên là Kinh Linh thanh âm chế giễu nói: "Không đúng đâu. Chúng ta không phải là lá xanh, mà là bị trở thành phân trâu. Hoa nhài cắm bãi phân trâu, không phải mới là càng thêm chói mắt hay sao?"( chỗ này mình dịch theo tục ngữ củ mTruyen.net , còn nguyên văn đúng là có ngưu phẩn-phân trâu nhưng hoa thì không phải hoa nhài mà là tiên hoa). Trái ngược với Hoàng Viễn, người này tướng mạo lại có chút bỉ ổi. Thế nhưng lại có vóc người thon dài giống như một mẫn công hệ hồn sư bị nữ tính hóa. Cùng hắn ở một chỗ, ai cũng đều có cảm giác rất không thoải mái. Loại cảm giác âm lãnh này của hắn thực sự giống như bị độc xà nhìn chằm chằm một mình vậy. Cho dù là trong lúc mọi người luận bàn, cho đến bây giờ hắn cũng không để cho mình bị vây vào vị trí bất lợi. Thường thường mỗi lúc liên thủ công kích thì có hắn, lúc bị tấn công tuyệt đối không thấy được thân ảnh của hắn đâu cả. Bị Đái Mộc Bạch, Hoàng Viên cùng Thái Long ba gã nam sinh cương mãnh gọi là túng nam (cái này có thể hiểu là kẻ chuyên xúi giục, xúi bẩy ( kẻ âm hiểm). Cũng may, người này tính cách chỉ là hơi quái dị một chút nhưng thực lực lại không tầm thường.

"Đợi xem, cho họ biết ai mới là phân trâu." Thái Long hung hăng huy động quyền đầu.

Đái Mộc Bạch thanh âm lạnh lùng nói: "Đi thôi. Đến phiên chúng ta xuất trận rồi."

Ánh đèn trên đại đấu hồn tràng biến mất. Đoàn đệ tử tham tái của Sử Lai Khắc học viện trong tiếng hò hét khinh bỉ chậm rãi lên đài.

Trong đại đấu hồn tràng lúc này đã xảy ra biến hóa, trong nửa canh giờ ngắn ngủi, quay lại đã thấy nơi này được chuẩn bị tốt. Lôi đài cao đến mười thước, hình tròn, đường kính chừng hơn ba mươi thước. Diện tích cũng rất rộng lớn. Đương nhiên, đây chỉ là có một tòa lôi đài. Đến ngày mai, khi bắt đầu chính thức triển khai dự tuyển đại tái thì nơi đây được đặt cùng lúc năm tòa lôi đài. Hai mươi tám đội tuyển tiến hành hai mươi bảy trận đấu luân phiên. Mỗi một đội ngũ sẽ phải đối chiến với hai mươi bảy đối thủ. Chiến thắng một đội khác sẽ thu được một tích phân, còn đội thua thì không được tích phân nào. Sau khi tiến hành hai mươi bảy vòng đấu luân chuyển, chọn ra năm chiến đội có tổng số tích phân đứng đầu sẽ tiến nhập tấn cấp tái (tiến vào vòng tranh tài cấp cao). Mà tiến vào tấn cấp tái thì tương đương với việc tiến vào tổng quyết tái (vòng tranh tài chung kết). Một tháng tiến hành tham gia đại tái đối với mỗi một đội ngũ bất kỳ mà nói đều là một sự khảo nghiệm. Liên tiếp tranh tài suốt hai mươi tám ngày, đủ lâu để một đội ngũ sức chịu đựng kém bị suy sụp.

Trong toàn bộ quá trình tiến hành toàn đại lục cao cấp hồn sư đại tái, vòng đấu dự tuyển này chiếm trên một nửa thời gian. Tấn cấp tái cùng tổng quyết tái đều tiến hành tại giao giới của Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc, tại sân thi đấu trước Giáo Hoàng điện. Cuối cùng quán quân sẽ được đích thân giáo hoàng trao giải thưởng. Đó là một sự tôn vinh như thế nào chứ?

Quả nhiên là một sự phân biệt đối xử a, Đường Tam đôi mắt nheo lại, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cùng với Đái Mộc Bạch đồng thời dẫn đầu tổng cộng mười một đội viên của Sử Lai Khắc học viện xếp thành một hàng ở giữa lôi đài, đứng đối diện cùng với đội hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện.

Đội hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện này có tổng cộng mười sáu gã đội viên. Lúc trước, thời gian đoàn người Sử Lai Khắc học viện dừng lại ở Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng rất ngắn, tự nhiên những người trước mặt này không hề nhận ra bọn Đường Tam. Bọn đệ tử xuất thân từ tầng lớp quý tộc này lại mặc trang phục càng không giống với bộ đồng phục chiến đội trên người những đội viên của Sử Lai Khắc học viện. Nếu đây không phải là đang ở trên lôi đài thì có lẽ đã có kẻ cười lớn thành tiếng.

"Thật đúng là một lũ cóc ghẻ. Như vậy mà cũng tham gia hồn sư đại tái à?" Đứng ở hàng đầu của hai đội Thiên Đấu hoàng gia học viện là một gã nam sinh thân hình nhỏ nhắn xinh xắn (kiều tiểu). Tên này da trắng nõn, mái tóc dài cũng rất đẹp, nhìn qua tựa như một nữ hài tử, ngay cả tiếng nói cũng rất dịu dàng(Biến thái quá).

"Đội trưởng, chúng ta như thế nào lại bốc thăm trúng cái loại đối thủ như thế này chứ? Thật sự là cóc rơi lên mu bàn chân, không cắn người cũng ếm (trù ẻo) người. Ngươi xem biểu tượng của học viện bọn chúng kìa, thật sự là hài hước đến chết mất." Một nữ sinh mảnh mai xinh đẹp, bộ ngực nở nang rất hấp dẫn ở bên cạnh đang bịt mũi thấp giọng hỏi gã kiều tiểu nam sinh. Bộ dáng đó, tựa hồ là sợ ngửi phải mùi trên thân những đệ tử của Sử Lai Khắc học viện.

Vị đội trưởng kia gật đầu công nhận, ánh mắt có chút say đắm nhìn về phía Tiểu Vũ, "Chỉ thực là đáng tiếc cho một tiểu mỹ nữ như vậy."

Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, "Một tên âm dương nhân (ái nam ái nữ), một tên câu lan nữ (nữ nhân đứng ở lan can câu khách - chắc là kỹ nữ), chúng ta sao lại phải đối chiến với loại đối thủ như thế chứ?"

"Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai là câu lan nữ?" Nữ đệ tử vóc người bốc lửa kia lập tức nổi giận. Vị nam đệ tử bị gọi là âm dương nhân kia sắc mặt cũng nhất thời trở thành một mảng xanh lét.

Đái Mộc Bạch ha ha cười, "Tiểu Vũ, ngươi thật tài tình. Ta có nghĩ ra sao cũng không ra được từ để hình dung tốt như vậy.Âm dương nhân hợp với câu lan nữ. Quả nhiên là sự kết hợp tuyệt vời a!"

Vị kiều tiểu nam đội trưởng của đội hai Thiên Đấu hoàng gia học viện lạnh lùng nói: "Được, các ngươi được lắm. Trận đấu mặc dù cấm giết đối thủ, nhưng thương tàn cũng khó có thể tránh khỏi. Các ngươi tự mình đã muốn chết, vậy cũng đừng trách chúng ta."

Trận đấu chưa bắt đầu, song phương đã giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng rõ ràng nồng nặc hẳn lên.

Đái Mộc Bạch bị đối phương đoạt mất thai từ (nghĩa là bị cướp mất lời mà chính mình muốn nói với đối phương), rõ ràng đã có chút khó chịu. Lúc này người trọng tài cũng đã đi tới.

"Song phương hành lễ, những người không tham gia chiến đấu lui ra khỏi lôi đài."

Bất luận là Thiên Đấu hoàng gia học viện hay là Sử Lai Khắc học viện, thật sự là miễn cưỡng hướng tới đối phương khom lưng hành lễ mặc dù song phương đều tâm không cam lòng không chịu. Đội viên dư thừa lui ra khỏi lôi đài, chỉ để lại trận đầu của vòng dự tuyển đại tái này đúng bảy người mỗi bên.

Một bên là Sử Lai Khắc học viện, đứng đầu chính là Đái Mộc Bạch, Thái Long, Hoàng Viễn ba người. Đường Tam đứng giữa, hai bên là Tiểu Vũ cùng Kinh Linh.Giáng Châu đứng vị trí cuối cùng.

Một bên Thiên Đấu hoàng gia học viện, ngoại trừ một nam một nữ vừa mở miệng lúc trước, còn lại đều là hạng người vóc dáng cao to tráng kiện. Năm người xếp thành một hàng ngang hệt như một bức tường đứng chắn trước hai người còn lại ở phía sau. Đứng ở phía trung ương, chính là gã kiều tiểu đội trưởng, không cần nghi ngờ, hắn hẳn là khống chế hệ hồn sư trong đội ngũ này. Mà nữ tử vóc người bốc lửa lại đứng ở phía sau cùng.

Trên hàng ghế dành cho khách quý.

Tuyết Dạ đại đế mỉm cười nhìn lôi đài, hướng tới Trữ Phong Trí ở bên cạnh nói: "Trữ tông chủ, trận đấu đầu tiên này xem ra chẳng có chút gì phải lo lắng a!"

Trữ Phong Trí mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư ở bên kia đột nhiên nói: "Trữ tông chủ, ngài có thể nói cho ta biết hay không, đội ngũ được ngài xem trọng trong hai mươi tám đội lúc trước, kẻ tranh đoạt ngôi vị quán quân theo như lời ngài nói đâu?"

Trữ Phong Trí mỉm cười trả lời: "Tát Lạp Tư các hạ, cảm thấy thần bí một chút không tốt hơn hay sao? Ta nghĩ, ngài nhất định cũng ủng hộ một đội nào đó mà."

Tát Lạp Tư bên ngoài cười nhưng bên trong không cười: "Nói như vậy, Trữ tông chủ không muốn tiết lộ a?"

Trữ Phong Trí lạnh nhạt cười, nói: " Đây chính là bí mật của bổn tông, tựa hồ cùng Tát Lạp Tư các hạ không quan hệ."

" Ngươi......" Sắc mặt của Tát Lạp Tư rõ ràng trầm xuống. Ánh mắt cùng Trữ Phong Trí trước mặt Tuyết Dạ đại đế va chạm, ai cũng không có nửa phần né tránh.

Tuyết Dạ đại đế ngồi ở giữa nhíu mày, hòa hoãn nói: "Nhị vị không nên nóng lòng, chờ sau khi lần đại tái này chấm dứt, thì tự nhiên có kết quả. Tát Lạp Tư giáo chủ, trữ tông chủ nói cũng không sai, xem trọng ai chính là chuyện của hắn. Ngươi xem, ta cũng không hỏi cho rõ chuyện này, mặc dù ta cũng rất tò mò."

Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư liếc mắt nhìn Tuyết Dạ đại đế một cái, đạm nhiên nói: "Bệ hạ nói phải. Chúng ta cùng xem trận đấu thôi."

Ngồi ở hàng ghế thứ hai là Tuyết Tinh thân vương hướng phía những người bên cạnh đắc ý nói: "Xem, bệ hạ cùng Trữ tông chủ đều nhìn ra trận đấu này không cần phải suy nghĩ. Đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện mới chính thức là tinh anh. Đây mới chỉ là đội hai thôi. Mục tiêu mà đội chính của chúng ta tham gia đại tái lần này chỉ có một, chính là vị trí quán quân sau cùng."

Thiên Đấu hoàng gia học viện là do hắn chủ quản, có thể lấy được thành tích tốt mà nói, tự nhiên hắn cũng được nở mày nở mặt. Mấy chữ Sử Lai Khắc học viện này, hắn đã sớm quên rồi. Là một vị đế quốc thân vương, chuyện phát sinh tại Thiên Đấu hoàng gia học viện lúc trước đối với hắn mà nói bất quá chỉ là một khúc diễn tấu nho nhỏ mà thôi.

"Ta thấy chưa chắc. Trữ tông chủ chỉ là đồng ý với bệ hạ là trận đấu này không còn gì phải suy nghĩ. Cũng không nói rằng ai là kẻ chiến thắng."

Nghe thấy thanh âm không đồng ý, Tuyết Tinh thân vương nhất thời không nổi giận nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Lời nói này không phải của ai khác, chính là người đứng đầu ba vị giáo ủy của Thiên Đấu hoàng gia học viện, hồn đấu la Mộng Thần Cơ.

Tuyết Tinh thân vương lãnh đạm nói: "Mộng Thần Cơ giáo ủy, ngươi cũng không nên nâng uy phong của người khác lên. Ngài dù sao cũng là người trực tiếp phụ trách học viện."

Hắn và Mộng Thần Cơ luôn luôn đối lập với nhau, chỉ là hai bên ai cũng không lung lay được vị trí của đối phương. Bởi vì việc Sử Lai Khắc học viện lần trước. Mộng Thần Cơ đã đi tìm Tuyết Dạ đại đế yêu cầu giải quyết. Nhưng Tuyết Dạ đại đế công việc đầy mình, bản thân thân thể cũng không khỏe lắm, cũng không quá để ý việc này. Tuyết Tinh thân vương là đệ đệ duy nhất của hắn, đối với bào đệ của mình, hắn đương nhiên là phải tín nhiệm nhiều hơn một chút.

Tuyết Tinh thân vương không nhìn ra đệ tử xuất trận của Sử Lai Khắc học viện ở giữa sân là ai, Mộng Thần Cơ sao lại không nhận ra. Hắn nhìn qua một cái, nhận ngay ra Đường Tam vốn lúc trước đã để lại ấn tượng quá sâu cho hắn. Khi hắn thấy được Sử Lai Khắc học viện cũng không xuất ra đủ Sử Lai Khắc Thất Quái thì trong lòng không khỏi có chút bi ai. Đường đường Thiên Đấu hoàng gia học viện, vậy mà cũng vô pháp khiến cho đối thủ phải toàn lực ứng phó. Nhưng là, hắn còn có biện pháp nào đây? Đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia cơ hồ mỗi người đều có bối cảnh, không phải là hắn muốn chỉnh đốn là có thể chỉnh đốn được.

Có lực lượng sư phụ cường đại cùng điều kiện vật chất hoàn hảo, nhưng lại xuất ra được quá ít đệ tử xuất sắc. Nếu không phải hắn chịu quá nhiều đại ân của hoàng thất, đã sớm không muốn lại tiếp tục đảm nhiệm vị trí giáo ủy này rồi.

"Trận đầu tiên của vòng dự tuyển thứ nhất, chính thức bắt đầu."

Ý của người trọng tài, là trận này tuyên cáo cho việc toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái chính thức bắt đầu.

Cùng đấu hồn có chút giống nhau, đại tái có một phút cho song phương có thời gian xuất ra hồn hoàn của mình.

Đứng lạnh lùng nhìn kỹ đối phương, Đái Mộc Bạch giơ cao hai cánh tay ở trước ngực, hét lớn một tiếng, "Các huynh đệ, xuất vũ hồn. Bạch hồn phụ thể."

Đang lúc song phương đồng thời xuất ra vũ hồn, khi tất cả hồn hoàn hiện ra trước mắt người xem, nhất thời có tiếng kinh ngạc vang lên trong hàng ghế người xem.

Hai vàng hai tím, bốn cái hồn hoàn ở trên người Đái Mộc Bạch thoáng hiện, đứng ở bên cạnh hắn là Thái Long cùng Hoàng Viễn cũng đều tự phóng thích ra ba vũ hồn hai vàng một tím. Ba gã cường công hệ hồn sư bộc phát ra khí tức cường hãn, năm người phía đối diện dĩ nhiên cũng không chút thua kém.

Tiểu Vũ, Kinh Linh cùng với Giáng Châu phía sau, cũng đều tự phóng thích ra ba hồn hoàn hai vàng một tím. Sáu người này hồn hoàn không có chỗ nào không phải là tốt nhất.

Làm người xem giật mình nhất, thậm chí chính là kinh hãi, là Đường Tam đứng ở giữa trận hình của Sử Lai Khắc học viện, hai vàng một tím một đen. Bốn cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trên người hắn.

Màu đen, vốn là màu sắc khó nhìn rõ nhất. Nhưng chỉ cần là người hơi có một chút kiến thức về hồn sư cũng đều hiểu được đó nghĩa là gì.

Không chỉ là quan chúng đài, chính là khách quý đài, lúc này cũng là một mảnh kinh hô. Ai có thể nghĩ đến, ở trận đầu dự tuyển tái này. Bọn họ dĩ nhiên cũng thấy được hồn hoàn vạn năm xuất hiện trong trận đấu trên lôi đài.

Tuyết Tinh thân vương có chút vô pháp không chế tâm tình của mình hô lớn: "Không. Không có khả năng này. Sao lại là hồn hoàn vạn năm."

Mộng Thần Cơ thống khổ nhắm hai mắt lại, "Đây vốn hẳn là vinh quang thuộc về Thiên Đấu học viện. Khó trách, khó trách bọn hắn thậm chí không có phải cho toàn bộ chủ lực xuất trận."

Cho dù là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Trữ Phong Trí bản thân đã cực kỳ xem trọng Sử Lai Khắc học viện khi nhìn thấy hồn hoàn màu đen trên người Đường Tam cũng thất kinh. Đệ tứ hồn hoàn cũng đã đạt tới vạn năm. Thân là tông chủ của một trong ba tông môn đứng đầu thất đại tông môn, hắn làm sao lại không rõ khó khăn trong đó? Đó chính là chênh lệch của năm ngàn năm tu vi hồn thú a!

Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư nguyên bổn đang khép hờ đôi mắt đột nhiên mục quang sáng ngời, nhìn chăm chú trên người Đường Tam, mặc dù hắn không có thất thố như Tuyết Tinh thân vương ở phía sau, nhưng hai tay đặt ở đầu gối bất giác đã nắm chặt.

"Đệ tứ hồn hoàn vạn năm?" Tuyết Dạ đại đế quang mang trong mắt chớp động. Quang thải chói mắt chợt lóe ra từ trong đáy mắt. "Trữ tông chủ, xem ra hẳn đây mới là đội ngũ mà ngươi xem trọng sao?"

Trữ Phong Trí sau khi kinh ngạc ngắn ngủi vẻ mặt đã khôi phục bình thường, mặc dù đệ tứ hồn hoàn vạn năm này của Đường Tam cũng đã làm trong lòng hắn kinh đào hãi lãng (như sóng xô -, nhưng lúc này hắn còn có thể miễn cưỡng bảo trì tâm tính trầm ổn. Lạnh nhạt cười, nói: "Bệ hạ, tiểu nữ cũng ở trong Sử Lai Khắc học viện này, chỉ là tràng trận đấu này không có xuất chiến mà thôi."

"Nga? Nói như vậy, Sử Lai Khắc học viện này là do quý tông bồi dưỡng ra sao?" Tuyết Dạ đại đế mỉm cười nói. Trong mắt rõ ràng tóat ra sắc thái vui mừng, cũng không phải vì hai đội Thiên Đấu hoàng gia học viện gặp phải đối thủ cường đại như vậy mà lo lắng. Mà Bạch Kim Giáo Chủ ngồi bên kia sắc mặt lại càng khó coi hơn. Trữ Phong Trí nói ra nữ nhi ở trong độ ngũ này, rõ ràng là nói cho Vũ Hồn Điện biết không nên có chủ ý chiêu mộ đội ngũ này. Mà Thất Bảo Lưu Ly Tông lại luôn luôn cùng Thiên Đấu hoàng thất giao hảo.

Trữ Phong Trí mỉm cười, nói: "Cũng không thể nói là Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta bồi dưỡng, chỉ là hài tử có được đệ tứ hồn hoàn vạn năm kia cũng là đệ tử của ba tông môn đứng đầu chúng ta mà thôi. Lúc trước, bọn họ nguyên bổn là muốn gia nhập Thiên Đấu hoàng gia học viện, đáng tiếc lại bị Tuyết Tinh thân vương điện hạ đuổi đi. Sau lại mới gia nhập một học viện khác ở Thiên Đấu thành, cũng chính là Sử Lai Khắc học viện đời trước, Lam Phách học viện."

"Cái gì?"Tuyết Dạ đại đế trong lòng cả kinh, miễn cưỡng khắc chế mình không xoay người đi hỏi Tuyết Tinh thân vương, nhưng trong đầu cũng lập tức nhớ lại Mộng Thần Cơ từng hướng đến mình trách cứ, đầu mày nhất thời cau lại.

Sau khi nghe xong những lời này của Trữ Phong Trí, vẻ mặt Tát Lạp Tư mới khôi phục một chút. Trong mắt thậm chí mang theo vài phần nhìn có vẻ hả hê. Cùng so sánh với Sử Lai Khắc học viện một bên, hồn hòan của hai đội Thiên Đấu hoàng gia học viện phải có chỗ thua kém, ngược lại trên phẩm chất cũng không thua kém bao nhiêu, có thể đại biểu Thiên Đấu hoàng gia học viện xuất chiến, những đệ tử đó đều là có được hồn hoàn tốt nhất.Dù sao, bằng vào lực lượng sư phụ cường đại như vậy của Thiên Đấu hoàng gia học viện, còn có thế lực của các quý tộc, cho nên có được hồn hoàn tốt nhất cũng không tính là quá lao lực. Đáng tiếc chính là, lúc này đây bảy người trên đài lại cũng không có nổi một hồn sư bốn mươi cấp. Toàn bộ đều là có ba cái hồn hoàn. Khi ánh mắt bọn hắn rơi vào trên người Đường Tam, khi chứng kiến nội liễm hắc sắc vạn niên hồn hoàn kia, cũng không khỏi co rút con ngươi, có chút thừ người ra.

Nhưng đây là ở trận đấu, tương đương với chiến trường, trên chiến trường mà sững sờ thân mình chính là cực kỳ kiêng kị. Đối thủ ngây ngẩn cả người, đoàn người Sử Lai Khắc sẽ không. Nói về kinh nghiệm thực chiến, đội hai Thiên Đấu hoàng gia học viện trước mắt so ra thậm chí vẫn còn kém đám người Thái Long bên này mới gia nhập sau, lại càng không cần nói đến Sử Lai Khắc Thất Quái.

"Tật (nghĩa là "lên nhanh")----" Đường Tam hét lớn một tiếng. Trong lúc đối thủ vẫn đang ở trạng thái ngây ngốc, bảy người phe Sử Lai Khắc đã phát động công kích.

Đái Mộc Bạch xung trận đầu tiên, toàn thân cơ nhục bành trướng mang theo Thái Long cùng Hoàng Viễn trực tiếp từ mặt trước vọt đến. Tiểu Vũ cùng Kinh Linh cũng đồng thời từ hai mặt bên phóng sang. Giáng Châu sau lưng Đường Tam lúc này trong tay xuất hiện một cây quyền trượng kỳ dị, quyền trượng dưới cán tinh tế, đầu trên thô nặng, những vệt sáng điêu khắc có chút kỳ dị. Lúc này ba cái hồn hoàn trên người nàng chớp động, thuận tay vung lên, đem cắm quyền trượng lên mặt đất ở trước mặt, một vòng vầng sáng màu vàng quất đã lặng yên khuếch tán ra. Đến lúc ba người Đái Mộc Bạch phát khởi công kích, đám đội viên của đội hai Thiên Đấu hoàng gia học viện mới phản ứng lại, tên kiều tiểu nam tử khống chế hệ hồn sư kia tức giận quát: "Làm gì đi chứ, động thủ."

Năm người đứng ở phía trước của đội phó Thiên Đấu hoàng gia học viện tất cả đều là cường công hệ hồn sư, vũ hồn phân biệt là: Sư, hùng, hổ, báo, lang. Lực công kích của cái tổ hợp này hiển nhiên là phi thường cường hãn. Phản ứng mặc dù chậm, nhưng nghe được gã kiều tiểu nam tử hét lên cũng lập tức phản ứng lại, nanh ác hướng tới ba người Đái Mộc Bạch nghênh đón. Bọn họ xem ra, mặc dù vũ hồn của Đái Mộc Bạch có bốn mươi cấp, nhưng bọn họ ở trên nhân số dù sao cũng chiếm ưu thế. Vũ hồn của năm người đều đã đạt ngoài ba mươi lăm cấp, chống lại ba người đối phương cũng không có hại. Chỉ cần trước tiên đánh gục ba người chủ lực của đối phương, như vậy thì thắng lợi sẽ không quá xa vời.

Thiên Đấu hoàng gia học viện để cho năm tên cường công hệ hồn sư đứng ở hàng đầu hiển nhiên là có đạo lý, mục đích chính là đoạn đầu khi song phương vừa mới cương mãnh tiếp xúc lấy được ưu thế trước.

Đáng tiếc, bọn họ đối chiến lại chính là Đái Mộc Bạch, hồn lực đã đạt tới bốn mươi bốn cấp. Còn có Thiên Thủ Tu La Đường Tam có được hồn hoàn vạn năm ở phía sau áp trận.

Tà Mâu Bạch Hổ ngửa mặt lên trời nộ hống một tiếng, ngay sát na trước khi đánh lên đối thủ, không giữ lại cái gì, trực tiếp xuất ra đệ tam hồn hoàn kỹ của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương Biến.

Thái Long càng đơn giản, đồng thời thúc đẩy ba hồn hoàn trên người, thuần lực lượng gia tăng khiến hắn trong nháy mắt biến thành một con tinh tinh bạo lệ.

Đệ tam hồn kỹ của Hoàng Viễn cùng Đái Mộc Bạch có chút giống nhau, chỉ là tăng phúc có kém hơn một chút mà thôi, tên là Thiên Lang Biến. Trong nháy mắt gia tăng năm mươi phần trăm lực công kích cùng tốc độ.

Ba vị cường công hệ hồn sư này của Sử Lai Khắc học viện, vừa mới xông lên đã xuất ra thiên niên hồn kỹ của mình, điều này đúng là không ai nghĩ tới. Dù sao, vừa mới xuất chiến lại sử dụng hồn kỹ tiêu hao lượng lớn hồn lực như thế, một khi đối thủ ngăn trở, như vậy không có lần sau.

Nhưng là, đám đội viên của Sử Lai Khắc học viện phải có lần sau sao? (ý nói đánh một lần là thắng, không cần lần tiếp theo đấy - nổ quá - DG)

Ánh sáng hắc ám di động quanh người Đường Tam, hắn thậm chí không cho tên khống chế hệ hồn sư bên đối phương có cơ hội xuất thủ, vạn niên hồn kỹ Lam Ngân Tù Lung đã phát động.

Không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, hơn một trăm ngọn lam ngân thảo đen nhánh đột nhiên từ dưới mặt đất tuôn ra, hóa thành bảy cái lồng giam kiên cố, đem toàn bộ bảy người Thiên Đấu hoàng gia học viện vây ở trong đó.

Tiếng kinh hô vang vọng khắp toàn trường, một ít đám hồn sư đang xem cuộc chiến hô lớn bốn chữ "quần thể khống chế". Đàn Quần thể khống chế, năng lực uy hiếp lớn nhất của khống chế hệ hồn sư trong một trận đoàn chiến, ở trong trận đầu dự tuyển tái này, xuất hiện.

Quảng cáo
Trước /517 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lão Gia Có Hỉ

Copyright © 2022 - MTruyện.net