Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: A Vớ và tuandaica
Biên tập: A Lá
Trận đấu chấm dứt, Tuyết Dạ đại đế không nghi ngờ gì có một phần cảm thấy khảng khái kích động, ủng hộ. Kế tiếp, tổng quyết tái rất nhanh bắt đầu. Lúc đó mới quyết định được đâu là chính thức học viện chiến đấu mạnh nhất của đại lục
Thân là đế vương, Tuyết Đạ đại đế không thể thiên vị cho Thiên Đấu thành. Sau khi diễn thuyết kết thúc, Tuyết Dạ đại đế tuyên bố, Thái tử Tuyết Thanh Hà sẽ thay mặt hắn làm sứ giả Thiên Đấu đế quốc tham gia đại tái bình thẩm công tác. Mười lăm đội của Thiên Đấu đế quốc do hắn tự mình đi cùng, đi đến một tòa thành thị nơi giao giới của hai đại đế quốc tiến hành tổ chức tổng quyết tái. Tổng quyết tái do Võ Hồn điện chủ trì cử hành.
Cho các chiến đội chỉ có ba ngày để điều chỉnh thời gian, ba ngày sau tổng cộng mười lăm chiến đội cùng với các sư phụ được hơn năm trăm Hoàng gia kỵ sĩ binh lính hộ tống. Một chuyến với hơn một ngàn người xuất phát đi thẳng tới địa điểm tổng quyết tái – Võ Hồn thành.
Vốn địa điểm tổng quyết tái không phải bố trí tại Võ Hồn thành, nhưng không biết tại sao Võ Hồn điện lại đột nhiên tiến hành thay đổi. Làm tổng quyết tái lần này được đặt bên trong Võ Hồn điện chủ thành. Chỗ thành thị này cơ hồ đã hoàn toàn thuộc về Võ Hồn điện. Nơi đây là giao giới của hai đại đế quốc, cũng là nơi ít ảnh hưởng nhất bởi quyền lực của hai đại đế quốc. Quan trọng nhất chính là Giáo Hoàng điện, một trong hai tòa đại điện tối cao được Võ Hồn điện sùng bái nhất, được đặt ở đây.
Chỗ ngồi này mới được Giáo hoàng điện cho xây dựng, được xem như là kiến trúc hoành tráng nhất Đấu La đại lục. Mà Võ Hồn thành cũng bởi vì Giáo hoàng điện mới được kiến tạo tại đây, trở thành thánh địa của toàn bộ hồn sư, giống như Võ Hồn điện thiết lập thủ đô riêng của mình vậy.
Từ Thiên Đấu thành xuất phát đi đến Võ Hồn điện mất khoảng hai mươi ngày đường. Thời gian tiến hành tổng quyết tái cũng không dài, bởi vì tất cả đều là thi đấu đào thải trực tiếp. Tổng cộng có hơn ba mươi đội, không quá mười ngày là có thể tìm ra kẻ thắng người bại.
Võ Hồn điện với lần quyết tái này cực kỳ trọng thị. Trong quá trình tấn cấp tái được cử hành, Võ Hồn thành đã đặc biệt cho kiến tạo một lôi đài dành cho đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái tiến hành tổng quyết tái… Đồng thời Võ Hồn điện cũng tuyên bố một pháp lệnh về việc này: Trong lúc đại tái diễn ra, không phải hồn sư thì không được phép đi vào xem trận đấu, cho dù là quý tộc cũng không được phép. Cứ như vậy, theo lệnh này thì tổng quyết tái lần cuối cùng càng tăng thêm vài phần thần bí.
Những người bình dân cũng sẽ không vì pháp lệnh này của Võ Hồn điện mà sinh ra tâm bất mãn. Dù sao với bình dân mà nói hồn sư là tồn tại cao cao tại thượng, Võ Hồn điện là thần điện, thánh điện trong long bọn họ. Giáo hoàng đại nhân tự mình ban hành pháp lệnh ai dám có một câu nói gì cơ chứ?
Một nhóm người với hơn một ngàn người với khí thế to lớn xuất phát đi. Mặc dù các học viện đều tự mình hành động, nhưng dù sao đều là đại biểu của Thiên Đấu đế quốc, hơn nữa so với dự tuyến tái cùng tấn cấp tái thì sự nôn nóng đã giảm đi rất nhiều, nhất là mấy học viện có quan hệ tương đối tốt cùng nhau đi một chỗ.
Sử Lai Khắc học viện vẫn như trước vẫn được chú ý hàng đầu, những học viện thực lực kém một chút cũng không nguyện ý đến gần bọn họ. Mà Tứ nguyên tố học viện có lẽ cũng vì là bại tướng lúc tấn cấp tái nên đã trở nên vô danh đi nhiều. Để cho các đội viên được nghỉ ngơi tốt nhất trong lần tham tái này, Thiên Đấu đế quốc đã làm ra tổng cộng 15 chiếc xe ngựa rất lớn và xa hoa chuyên môn dùng để cho các đội viên tham tái lần này nghỉ ngơi.
Trong những chiếc xe ngựa này thậm chí còn dùng tới một số trụ cột hồn đạo khí khoa kỹ có tác dụng giảm sóc một cách hoàn hảo, ngồi trên đó phi thường vững vàng. Đương nhiên trên toàn Đấu La đại lục, hồn đạo khí khoa kỹ lưu lại từ trước tới nay thì cũng chỉ có lần này là đơn giản hiển lộ ra mà thôi (chả hiểu câu này thêm vào làm quái j hả lão Tam Thiếu – A Lá).
Từ ngày xuất phát tới nay, Sử Lai Khắc học viện thiếu đi mất một người, một người rất trọng yếu – Đại sư. Ngay cả Sử Lai Khắc thất quái cũng không biết Đại sư đi đến địa phương nào. Đại sư, ngay cả Đường Tam cũng không nói. Ngay sau khi tấn cấp tái chấm dứt ngày thứ hai Đại sư lặng lẽ một người rời đi, thậm chí cả Nhị Long cũng không đưa theo, làm cho người phái thuộc hạ đến mời hắn – Tuyết Dạ đại đế cũng cảm thấy thất vọng.
"Tiểu Vũ, mấy ngày nay tính tình của mẹ nuôi ngươi thật không tốt a! Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngồi ở trong xe ngựa Trữ Vinh Vinh ngồi cạnh Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà tính tình của mẹ ta vốn đã không tốt rồi. Thời gian này mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn lần không nên làm nàng tức giận nếu không thì chỉ có tự gây ra xui xẻo cho chính mình thôi."
Một bên là Mã Hồng Tuấn nói: "Phách Vương Long ai dám trêu a. Chính là vẫn còn hét ra lửa a." (cái này mình đổi một chút cho vui – A Vớ)
Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt hắn nhìn một cái: "Ngươi nói nhỏ đi một chút đi, ngươi muốn hại chết chúng ta hay sao chứ? Nếu ta đoán không sai thì Nhị Long sư phụ tính tình gần đây đã không được tốt lắm, phỏng chừng có thể cùng với việc Đại Sư rời đi là có liên quan. Nhưng mà nhìn nàng ta còn không có bộc phát lửa giận ra, hẳn là biết Đại Sư đi đâu chứ, thật là kỳ quái. Tiểu Tam ngươi như thế nào cũng không biết Đại Sư đi địa phương nào chứ?
Đường Tam mỉm cười nói: "Sư phụ muốn làm cái gì ta như thế nào mà biết. Đái lão đại, ngươi tốt nhất là hãy hảo hảo dưỡng thương đi, nếu không tới tổng quyết tái ngươi không được thượng tràng chẳng phải là rất đau khổ sao?"
Đái Mộc Bạch hừ một tiếng, "Mặc dù mới được ba bốn ngày đường, nhưng vết thương trên người ta đều đã khép miệng rồi. Bất luận như thế nào mà nói, lần này thắng Phách Vương Long vũ hồn của Ngọc Thiên Tâm so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn. Được rồi, mọi người cũng không nên lãng phí thời gian nữa. Cái xe ngựa này đúng là tu luyện trên nó đều không có vấn đề gì cả. Hồn lực của mấy người các ngươi đều không sai biệt lắm cũng muốn đột phá. Hãy mau nhanh tu luyện đi, tranh thủ tại lúc trước khi tham gia trận đấu tăng lên một bậc. Như vậy chúng ta có thể có chút nắm chắc chiến thắng hơn."
Đường Tam gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người những người khác, "Đối với chúng ta mà nói chánh thức uy hiếp chính là đến từ đội ngũ do Võ Hồn điện tuyển đến. Chỉ có chiến thắng được bọn họ, chúng ta mới có thể thu được ngôi vị quán quân cuối cùng. Đó là khảo nghiệm lớn nhất đối với Sử Lai Khắc Thất quái chúng ta lúc này."
Nhắc tới đội ngũ kia, sắc mặt mọi người đều đã trầm xuống rất nhiều. Bọn họ đều từ miệng Đường Tam biết được sự cường đại của tương lai đối thủ của mình. Nhất là ba người có thể đạt được Võ Hồn điện Tử lục huân chương, không tới hai lăm tuổi đối thủ đã đột phá tới năm mươi cấp. Mặc dù Sử Lai Khắc Thất Quái trong lúc được Đường Tam cho dùng tiên phẩm dược thảo rồi đều có tiềm lực rất lớn nhưng bây giờ dù sao bọn họ còn chưa có đạt được đẳng cấp đó.
Trong trận đấu phải đối mặt với một chi đối thủ cường đại như vậy, với thực lực hiện tại của bọn họ không thể nghi ngờ là phi thường khó khăn. Nhưng đối thủ của bọn họ đã tồn tại như vậy, bọn họ tuyệt không thể trốn tránh.
Làm thế nào để chiến thắng đối thủ khiến cho mấy ngày này bọn họ vẫn tự hỏi chính mình. Không có Đại sư ở đây, không ai an bài cho bọn họ một chiến thuật nào cả, chỉ có lấy Đường Tam làm trung tâm mà tiến hành diễn luyện.
Đường Tam nhìn mọi người ngưng trọng ánh mắt than nhẹ một tiếng nói: "Ta lo lắng nhất chính là không phải bọn họ có ba gã đã ngoài năm mươi cấp. Nếu bọn họ chỉ là tổ hợp ba gã năm mươi cấp hồn sư cùng với bốn gã hơn bốn mươi cấp hồn sư, chúng ta đây cũng không phải không có cơ hội. Ta có Bát chu mâu cùng song sanh vũ hồn, hẳn là có thể trụ vững một mình. Còn có hai người Đái lão đại cùng Trúc Thanh có hồn vũ dung hợp vũ kỹ hẳn là có thể kiên trì. Chúng ta còn có Vinh Vinh cùng Tiểu Áo phụ trợ vị tất không có thực lực để liều mạng. Ta bây giờ lo lắng nhất chính là bọn họ có hay không hồn cốt riêng cùng vũ hồn dung hợp kỹ năng lực như vậy. Nếu còn có nhân tố này tồn tại mà nói thì chúng ta cơ hồ không có khả năng chiến thắng."
Áo Tư Tạp nói: "Tiểu Tam, ngươi trước không phải nói quá trọng yếu sao, Võ Hồn điện lần này xuất ra phần thưởng cho quán quân lần này là ba khối hồn cốt sao? Nếu đúng là tặng phẩm là hồn cốt, hẳn là để khích lệ Võ Hồn điện học viện đội ngũ lần này tham gia tham tái. Như vậy xem ra khả năng bọn họ sở hữu hồn cốt riêng tính như rất ít xảy ra. Dù sao, hồn cốt cũng không phải là đồ vật có thể tùy ý thấy, Võ Hồn điện có thể xuất ra ba khối hồn cốt đã là bọn họ vung tay rất rộng rãi rồi."
Đường Tam vuốt cằm nói: "Ngươi nói đúng, cho nên chúng ta cần phải tập trung chú ý đến là bọn hắn có thể hay không thi triển vũ hồn dung hợp kỹ. Trong chiến thuật của chúng ta nhất định phải chú ý đến khống chế phương diện này."
Nhàn nhạt ánh quang mang lóe lên trong mắt Đường Tam, Đường Tam trên mặt toát ra một tia lạnh lẽo thần quang, hai tay trước ngực đan vào nhau, trong mắt quang mang mỗi một lần ba động không khí đều rất nhỏ có một chút vặn vẹo. Nhàn nhạt tử kim sắc trạc lệnh Sử Lai Khắc Thất Quái trong đó có sáu ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Nhưng ai cũng không dám làm hắn phân tâm. Mọi người biết Đường Tam dám chắc nghĩ được một cái gì đó.
"Các huynh đệ Sí Hoả học viện, ta có thể đi vào chứ?" Phong Tiếu Thiên đi theo bên cạnh xe ngựa của Sí Hỏa học viện hướng vào bên trong hô.
Ngày đó cùng Đường Tam sau trận đấu, hắn mặc dù bị thương rất nặng nhưng lời nói của Đường Tam không thể nghi ngờ gì là tạo cho hắn vài phần hi vọng. Nếu như không phải hắn cần dưỡng thương thân thể tốt hơn một chút thì hắn đã chạy đến đây tìm người trong mộng của mình rồi.
"Phong huynh, ngươi có chuyện gì không?" Rèm cửa sổ trên xe ngựa khẽ mở, lộ ra khuôn mặt Hỏa Vô Song.
Phong Tiếu Thiên có chút xấu hổ cười nói: "Cũng không có chuyện gì, Hỏa Vũ muội muội có đây không? Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với nàng mà thôi"
Khuôn mặt kiều diễm của Hỏa Vũ từ bên cạnh Hỏa Vô Song lộ ra, "Ngươi có cái gì mà phải xin lỗi ta chứ. Ngươi có làm chuyện gì sai đâu?"
Nhìn thấy Hỏa Vũ, Phong Tiếu Thiên hai mắt đầu tiên là sáng lên, ngay sau đó trên mặt lập tức toát ra vẻ mặt hối lỗi thần sắc, "Hỏa Vũ muội muội, ta xin lỗi ngươi a! Ta không thể hoàn thành lời hẹn với ngươi. Ta lại bị thua bởi Đường Tam, ta…………"
"Không cần phải nói nữa, ngươi cũng không có sai." Hỏa Vũ cắt đứt lời nói của Phong Tiếu Thiên, "Không nghĩ tới rằng Đường Tam vẫn còn có khả năng ẩn dấu thực lực. Hắn thật sự quá mạnh mẽ rồi. Bất quá, hắn nếu là Hạo Thiên Tông truyền nhân, điều này có thể giải thích được nhiều việc. Thua thì là thua đi. Bây giờ ta chỉ có muốn nhìn hắn một chút, xem trong tổng quyết tái, có thể đánh bại các đối thủ khác hay không, đạt được danh hiệu gì."
Nhắc tới Đường Tam, Hỏa Vũ trong mắt toát ra vài phần đặc thù quang thải (ánh sáng – A Vớ), nàng với việc theo đuổi thực lực là vô cùng cố chấp, tuyệt đối không kém so với một số nam hồn sư có thiên phú khác. Sự cường đại của Đường Tam đúng là không nghi ngờ gì với nàng sinh ra lực hấp dẫn rất lớn. Đương nhiên cũng không phải vì cái loại hấp dẫn khác giới. Trong lòng Hỏa Vũ chỉ có suy nghĩ làm thế nào siêu việt hơn Đường Tam, đánh bại Đường Tam. Cho dù ngày đó Đường Tam cứu nàng một mạng, nhưng ý nghĩ này cũng không biết làm cách nào có thể nhạt dần đi.
Phong Tiếu Thiên hỏi dò: "Hỏa Vũ muội muội, sự việc của chúng ta lúc trước …"
Hỏa Vũ nhíu mày hỏi lại: "Chúng ta lúc trước có chuyện gì?"
"Ách……, này. Ta muốn nói, chuyện chúng ta gặp nhau thì như thế nào?"
Đột nhiên con mắt của Hỏa Vũ sáng ngời, nhìn ánh mắt Phong Tiếu Thiên biến hóa vài phần, "Ngươi lên xe."
"A?" Phong Tiếu Thiên vốn đã chuẩn bị rất tốt khả năng bị cự tuyệt, nhìn Hỏa Vũ tâm tình đột nhiên biến hóa lên nhưng lại làm cho hắn quá mừng rỡ vượt quá kỳ vọng, lập tức chạy theo nhảy lên xe ngựa.
Khi hắn thấy trong xe ngựa sinh ra cười thật lớn (tiếu sanh sanh – A Vớ), ngồi ở tận cùng bên trong thì trống ngực của Hỏa Vũ không thể lấn át nhảy dựng lên (sướng quá – A Vớ).
Hỏa Vũ hướng tới Hỏa Vô Song nói: "Ca, ngươi cùng mọi người xuống xe trước đi. Ta có một vài chuyện muốn nói cùng Phong Tiếu Thiên."
Hỏa Vô Song nhìn muội muội, ánh mắt lộ ra vài tia nghi vấn.
Hỏa Vũ lại hướng về hắn nháy mắt một cái.
Khi Phong Tiếu Thiên nghe Hỏa Vũ nói muốn một mình nói chuyện với hắn một lúc, trống ngực của hắn lập tức không ngừng đập nhanh hơn. Hắn vốn luôn luôn có tính khôi hài, không ngờ ở tại đây, trong không gian kín mít chỉ có mình và Hỏa Vũ đối diện, thì ngược lại trở lên cứng đờ. Hai tay hắn xoa vào nhau không biết nên phải hỏi như thế nào cho tốt nữa.
"Phong đại ca, ta biết ngươi từ trước đến nay vẫn rất thích ta, đối đãi với ta đều rất tốt." Hỏa Vũ mở miệng là đã nói ra những lời này.
Phong Tiếu Thiên ngốc trệ nhìn nàng, thì thào nói: "Ngươi sẽ không định nói một câu, Phong đại ca, ngươi là người tốt, nhưng chúng ta không thích hợp với nhau đấy chứ. Nếu thực sự muốn làm người tốt, vậy ngươi không cần phải nói nữa. Ta sợ không chịu được đả kích này."
Nhìn Phong Tiếu Thiên bộ dáng vô cùng ngốc ngốc hồi hộp, Hỏa Vũ không nhịn được liền bật ra một tiếng cười, "Được rồi, cho ngươi ba phần nể mặt, ngươi còn muốn chiếm tiện nghi như thế nào nữa. Ta không có ý đó."
Phong Tiếu Thiên kinh ngạc vui vẻ nói: "Vậy nói như vậy tức là ngươi đồng ý cùng gặp gỡ với ta chứ?"
"Phi. Ngươi đúng là háo sắc. Ta gọi ngươi đến là muốn cùng ngươi thương lượng một sự kiện." Hỏa Vũ không một tia tức giận nói. (cu cậu mừng hụt – A Vớ)
Phong Tiếu Thiên cười hắc hắc. Bộ dáng lúc nãy lại lộ lộ ra, "Đâu có a!Cái gì cũng được, ngươi nói đi."
Hỏa Vũ trâm thầm nói: "Phong đại ca, ngươi cảm giác tổng quyết tái với chúng ta mà nói còn có ý nghĩa không chứ?"
Phong Tiếu Thiên sửng sốt một chút "Ngươi có ý tứ gì chứ?"
Hỏa Vũ nói: "Ngươi cho rằng chúng ta có thể chiến thắng Sử Lai Khắc Thất Quái hay sao chứ? Hoặc là hai học viện hạt giống thuộc về hai đại đế quốc cùng với học viện biến thái của Võ Hồn điện?"
Phong Tiếu Thiên cười khô khan một tiếng "Muốn ta nói thật sao? Sợ rằng rất khó."
Hỏa Vũ hừ một tiếng "Không phải là rất khó mà là căn bản là không có khả năng. Sử Lai Khắc học viện khả năng ẩn tàng là rất sâu xa. Ta nghĩ ngươi cũng đã chú ý tới rồi. Trong dự tuyển tái vừa rồi, bọn họ căn bản không phải xuất chiến đầy đủ. Rồi đến tấn cấp tái, số lượng bốn mươi cấp hồn sư gia tăng lên đến bốn gã. Hơn nữa tăng thêm cái tên mập mạp thực lực là rất cường hãn. Hỏa phượng hoàng vũ hồn chính là tối cao nhất vũ hồn đó."
Phong Tiếu Thiên thở dài một tiếng "Khi bại dưới tay Đường Tam, ta đã không còn quá suy nghĩ về vấn đề này nữa rồi. Cho dù là đoàn chiến chúng ta cũng không thể chiến thắng Sử lai Khắc học viện. Chỉnh thể thực lực của bọn họ là quá mạnh mẽ rồi, hơn nữa Đường Tam trong dự tuyển tái tái biểu hiện ra năng lực khống chế cùng với bọn họ ăn ý phối hợp, căn bản sẽ không cho chúng ta một cơ hội gì. Tổng quyết tái với ta mà nói có thể chỉ là một cơ hội lịch lãm thôi."
Hỏa Vũ cố gắng lại lắc đầu: "Không. Cái này không phải là nhất định. Chúng ta hoàn toàn có cơ hội. Đây là lý do vì sao ta gọi ngươi tới đây thương lượng. Ta nghĩ là nên để cho Sí Hỏa học viện bỏ qua tư cách tham gia tổng quyết tái lần này đi."
"A? Tại sao?" Phong Tiếu Thiên chấn động, "Các ngươi có thể tiến vào tổng quyết tái, cũng đã nỗ lực và cố gắng nhiều, bỏ qua như vậy sao?"
Hỏa Vũ lạnh nhạt nói: " Đương nhiên không phải tùy tiện bỏ qua như vậy. Ta muốn Sí Hỏa học viện cùng Thần Phong học viện của các ngươi kết thành liên minh. Chúng ta cộng tác tạo thành một chi chiến đội tham gia tổng quyết tái sắp tới."
Nghe xong Hỏa Vũ nói, Phong Tiếu Thiên trong lòng lúc này một tia hi vọng ban đầu hoàn toàn biến mất, chau mày, "Cái này dường như không thích hợp lắm. Chúng ta phân biệt là đại biểu từng loại nguyên tố. Trước tiên không nói đến việc hợp thành một thể làm đại biểu cho học viện nào tham gia, chỉ e rằng rất khó qua cửa của ban tổ chức đại tái."
Hỏa Vũ lạnh nhạt cười nói: "Cái này ngươi không phải lo lắng vấn đề gì. Ta chỉ là hỏi ngươi có nguyện ý hay không thôi?"
Phong Tiếu Thiên không chút do dự gật đầu, "Đương nhiên nguyện ý. Nếu chúng ta hai chiến đội thật sự có thể dung làm một thể mà nói, thì chúng ta có thể tạo thành một chi đội ngũ mà tất cả các đội viên toàn bộ vượt qua bốn mươi cấp, hơn nữa khả năng lựa chọn tổ hợp cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Tuyệt đối có thể cùng các đội mạnh liều mạng rồi."
Hỏa Vũ gật đầu nói: "Đã như vậy thì những việc còn lại giao cho ta làm đi. Phiền toái ngươi trở về thuyết phục đồng đội ngươi cùng sư phụ. Chúng ta Sí Hỏa học viện có thể bỏ qua vinh quang lần này, lấy danh nghĩa của Thần Phong học viện các ngươi xuất chiến. Về phần gia nhập như thế nào, cũng rất đơn gian. Chúng ta tạm thời chuyển sang học tại Thần Phong học viện các ngươi là được. Sí Hỏa học viện bên này ta có thể tác chủ. Viện trưởng là cha ta."
Hỏa Vũ nói truyện mặc dù nói rất bình thản nhưng Phong Tiếu Thiên vẫn có thể cảm nhận được từ giọng địa nàng nghe ra có vài phần cuồng dã. Phải có tâm tưởng khát vọng thắng lợi cỡ nào mới có thể làm ra như thế quyết định.
Hỏa Vũ nhìn Phong Tiếu Thiên nói: "Thời gian diễn luyện chúng ta không có nhiều lắm, chỉ còn hơn mười ngày chuẩn bị trên đường đi. Chuyện này ngươi hãy nhanh cùng thành viên học viện các người thương lượng. Nếu không có vấn đề gì mà nói, thì chúng ta phải bắt đầu luyện tập phối hợp rồi. Nếu ngươi đã có thể sáng tạo ra hồn kỹ thứ nhất thì chúng cũng có thể sang tạo ra hồn kỹ thứ hai." Phong Tiếu Thiên khuôn mặt rạng ngời, "Giống như các ngươi đã sử dụng trong trận đấu trước hay sao? Đoàn đội phối hợp dung hợp kỹ?"
Hỏa Vũ gật đầu, "Mặc dù không phải là chánh thức vũ hồn dung hợp kỹ, nhưng chỉ cần phối hợp cho tốt, thực lực của chúng ta có thể khiến cho mọi người khiếp sợ."
Phong Tiếu Thiên cười khổ nói: "Ta chỉ là lo lắng Ban tổ chức đại tái mang đến phiền toái thôi."
Hỏa Vũ khinh thường hừ một tiếng "Chúng ta chuyển học viện bọn họ cũng quản được sao chứ? Về phần vấn đề danh ngạch ta sẽ giải quyết cho. Thuyết phục Võ Hồn điện cũng không phải khó khăn. Chúng ta có thể hướng tới vị Bạch Kim chủ giáo kia tỏ thái độ, sau khi đại tái lần này chấm dứt có thể gia nhập Võ Hồn điện, bọn họ còn có cái gì có thể ngăn trở?"
Phong Tiếu Thiên đột nhiên trở lên tĩnh lặng, dừng lại ở hai mắt của Hỏa Vũ.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Hỏa Vũ có chút bất mãn nói.
Phong Tiếu Thiên thở dài một tiếng, "Hỏa Vũ ngươi thật sự có khát vọng thắng lợi lắm sao? Để được thắng lợi ngươi biết chính mình cần nỗ lực bao nhiêu không?"
Hỏa Vũ lạnh nhạt nói: "Ta chẳng những khát vọng thắng lợi, vì khát vọng này chính ta đã trở lên tăng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu ngay cả một chút cơ hội cũng không có, ta mất đi niềm tin, sau này tu luyện như thế nào đây? Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nguyện ý hay không nguyện ý cùng ta cùng nhau đi trên con đường này?"
Phong Tiếu Thiên dùng sức gõ nhẹ một cái lên trán "Ta nguyện ý. Bất luận ngươi quyết định như thế nào, ta cũng nguyện ý làm bạn bên cạnh ngươi. Nhưng ta cần thanh minh một chút là ta chỉ có thể đại biểu cho chính mình sau khi đại tái chấm dứt, ta có thể cùng ngươi cùng nhau đồng thời gia nhập Võ Hồn điện, nhưng ta không thể ép những đồng bọn bên cạnh ta gia nhập được."
Hỏa Vũ nhìn Phong Tiếu Thiên, trong mắt đột nhiên có một chút nhận thức hơn. Nàng đương nhiên biết địa vị của Phong Tiếu Thiên trong lòng các đội viên của Thần Phong học viện, lực ảnh hưởng của hắn hoàn toàn có thể làm cho các đồng bọn của hắn gia nhập vào Võ Hồn điện, nhưng hắn lại không có làm như vậy. Hỏa Vũ đột nhiên phát hiện, trên người Phong Tiếu Thiên cũng có nhiều điểm nổi bật mà phảng phất trước kia chính mình không có chú ý đến. Mặc dù thực lực của hắn không thể so sánh bằng Đường Tam, nhưng tướng mạo lại anh tuấn hơn so với Đường Tam rất nhiều. Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng không khỏi có chút ngây dại.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Thần Phong học viện cùng Sí Hỏa học viện trong một khoảng thời gian ngắn đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, đương nhiên đối với chiến đội của hắn mà nói, tin tức này được tiến hành bí mật nghiêm khắc. Trước khi tổng quyết tái bắt đầu, bọn họ không thể nào tiết lộ ra.
Sử Lai Khắc học viện, mọi người trong khoảng thời gian này thật sự là rất thích thú. Mỗi ngày Sử Lai Khắc tụ tập trên xe ngựa tiến hành tu luyện. Đái Mộc Bạch bởi vì mới thăng cấp không lâu cùng Phất Lan Đức bọn họ cùng nhau xử lý những vấn đề bên ngoài. Đối với bọn họ mà nói, sự phối hợp không cần diễn luyện quá nhiều, trọng yếu nhất lúc này là tiến hành tăng lên hồn lực mà thôi
Trải qua nhiều như vậy chiến đấu, bọn họ chính là những thiên tài thiếu niên nam nữ của môn phái, ngoại trừ thực chiến kinh nghiệm ra, hồn lực cũng đều có tiến bộ rất dài. Vài ngày luyện tập bọn họ đã đạt tới bình cảnh trước sau gì cũng có đột phá. Ngoại trừ Tiểu Vũ vẫn giữ ở bình cảnh cấp ba chín hồn lực, những người khác đều đột phá một bậc.
Trước mắt, cấp bậc của Sử lai Khắc Thất Quái phân biệt là: Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch bốn mươi năm cấp, Đại Hương Tràng Thúc Thúc Áo Tư Tạp bốn mươi hai cấp, Đường Tam bốn ba cấp, Mã Hồng Tuấn bốn hai cấp, Tiểu Vũ ba chín cấp, Trữ Vinh Vinh bốn hai cấp, Chu Trúc Thanh bốn hai cấp.
Chỉ nhìn vào cấp bậc, có lẽ cũng sẽ không làm cho người ta kinh ngạc quá nhiều, nhưng nếu kết hợp với độ tuổi của bọn họ bây giờ thì lại đủ để làm chấn động bất cứ cường giả nào của giới hồn sư.
Người nhỏ tuổi nhất là Chu Trúc Thanh lúc này mới mười bốn tuổi, lớn nhất là Đái Mộc Bạch cũng chỉ mới có mười bảy tuổi. Áo Tư Tạp mới mười sáu tuổi. Đường Tam là một thiên tài không hơn không kém, tuổi cũng không đến mười lăm tuổi.
Đây là một đội ngũ trẻ tuổi đến mức nào a! Bọn họ hoàn toàn có năng lực tham gia một toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái lần tới. Năm năm nữa, bọn họ sẽ đạt trình độ biến thái đến như thế nào cơ chứ? Cái này đến ngay cả Đại sư cũng không thể phán đoán. Bởi vì những đứa nhỏ này đều là những người am hiểu sáng tạo lên những kỳ tích.
Dọc đường đi vô cùng an tĩnh. Thời gian mười ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh, đường đến Võ Hồn thành cũng đã đi được một nửa.
Đội ngũ hộ vệ gồm năm trăm hoàng gia kị sĩ đoàn có thể so sánh với hoàng thân quốc thích, đi đến bất kì thành thị nào cũng được tiến hành hình thức đón tiếp tốt nhất, trên đường lại càng không gặp phải phiền toái gì.
Hôm này là ngày thứ mười một. Trong mấy người Sử Lai Khắc thất quái chỉ có một mình Tiểu Vũ vẫn đang bảo trì tu luyện. Khoảng cách đến ngày đột phá bốn mươi cấp đã rất gần. Những người khác đều không muốn quấy rầy, đem toàn bộ xe ngựa nhường cho một mình nàng.
Hiện tại, tất cả mọi người đều hi vọng Tiểu Vũ trước ngày chung kết tái có thể đạt tới bốn mươi cấp, sau đó nhanh chóng tìm kiếm một hồn hoàn thích hợp. Chỉ cần Tiểu Vũ bước chân vào bốn mươi cấp, thực lực của Sử Lai Khắc thất quái lại thêm một lần nữa đề thăng.
"Đái lão đại, ngươi nhìn những kỵ sĩ này làm gì? Chẳng lẽ sau này muốn trở thành một gã chiến sĩ sao?" Mã Hồng Tuấn tò mò hướng đến Đái Mộc Bạch hỏi.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc tại thăng cấp tái, lúc này Sử Lai Khắc học viện được an bài ở vị trí trung tâm đội ngũ đi đến Võ Hồn thành.
Đái Mộc Bạch nói:" Hồn sư chúng ta là chiến sĩ tốt nhất, còn có gì mà phải hâm mộ. Ta chỉ là quan sát bọn họ mà thôi. Hoàng gia kỵ sĩ đoàn không hổ là vương bài của Thiên Đấu đế quốc, chẳng những quân dung chỉnh tề mà tính kỉ luật cũng vô cùng tốt, một điểm kiêu căng cũng không có, điều này thật đúng là khó mà có được. Kỵ sĩ mặc dù chỉ là loại quý tộc thấp nhất, nhưng xuất thân từ hoàng gia kỵ sĩ đoàn, địa vị của bọn họ tại Thiên Đấu đế quốc lại tương đối bất phàm. Đội quân này dọc đường kỉ luật nghiêm mình, hẳn là đã trải qua huấn luyện rất nhiều."
Mã Hồng Tuấn nói:" Được rồi, ngươi nói cứ như mình là một chuyên gia quân sự vậy, ta không muốn nghe chuyện đó đâu. Còn đến mười ngày a! Đái lão đại, chúng ta đi dạo chơi trong đội ngũ đi. Mặc dù số lượng nữ hồn sư tham gia thi đấu không nhiều lắm, nhưng đại bộ phận đều là cực phẩm. Nhất là Thiên Thủy học viện, lại càng là cực phẩm trong cực phẩm, đừng nói với ta rằng ngươi không có hứng thú nha!"
Đái Mộc Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái:" Ngậm cái miệng thối của ngươi lại. Lão tử là người đứng đắn, không bao giờ làm những chuyện này."
Mã Hồng Tuấn quay đầu nhìn qua Chu Trúc Thanh cách bọn hắn không xa, chợt hiểu ra:" Hiểu rồi, hiểu rồi. Ngươi là người đứng đắn. Lần sau ta nhất định sẽ nhỏ giọng hơn."
"Có tin ta bóp cổ chết ngươi hay không?" Đái Mộc Bạch đã cảm giác được rõ ràng có hai đạo hàn quang đang rơi trên lưng mình. Quan hệ của hắn cùng Chu Trúc Thanh trong mấy ngày nay đã có thay đổi đến long trời lở đất, làm Đái Mộc Bạch tràn ngập hưng phấn. Nhưng hắn vẫn còn nhớ kĩ những lời Chu Trúc Thanh nói với hắn trước kia trong doanh địa. Hắn biết, Chu Trúc Thanh tuyệt đối nói được là làm được, nhất thời sống lưng không khỏi lạnh buốt.
Đang lúc Đái Mộc Bạch chuẩn bị đến giải thích với Chu Trúc Thanh vài câu, đột nhiên, một cỗ hơi thở âm lãnh từ xa xa truyền đến.
Đội ngũ bọn họ phần lớn đi trên đường cái, chỉ có một số địa phương mới phải đi qua những con đường nhỏ, mà đia phương này đúng là một nơi như vậy. Hai bên là hai sườn núi cao, từ nơi này xuyên qua nghe nói có thể tiết kiệm được mấy chục dặm lộ trình. Hơn nữa con đường nhỏ ở giữa tuy hơi quanh co nhưng cũng tương đối bằng phẳng. Xe ngựa đi qua tuyệt đối không có vấn đề gì.
Hơi thở âm lãnh từ hai bên sườn núi truyền đến, cảm giác được tất nhiên không chỉ có một mình Đái Mộc Bạch. Đại đội trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn hét lớn một tiếng:" Mọi người cảnh giác, có tình huống khác thường."
Đám kỵ sĩ đoàn hộ vệ hồn sư liền lập tức giơ trường thương trong tay mình lên. Mà những đội viên tham gia thi đấu của các học viện lại tương đối thoải mái. Nhiều hồn sư thiên tài ở đây như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Mặc dù từ số lượng mà nói, số học viện đệ tử ít hơn nhiều so với số hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Nhưng xét về thực lực bản thân lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Càng huống chi, trong số các sư phụ mang đệ tử đi thi đấu lại không thiếu cường giả, hơn bảy mươi cấp cũng có hơn mười vị. Một đội ngũ như vậy, đủ để đối mặt với quân đoàn một vạn quân.
Đúng lúc này, vô số lạc thạch từ hai bên sườn rơi xuống như mưa. Những tảng đá rơi xuống chẳng những phi thường đột ngột mà còn vô cùng chỉnh tề, hướng tới phía dưới bay đến.
Tình huống trước mắt đối với đoàn đội rõ ràng vô cùng bất lợi. Vị đại đội trưởng kia liền lập tức ra lệnh, đám lạc thạch này được giao cho năm trăm thành viên của hoàng gia kỵ sĩ đoàn.
Sau đó, chỉnh thể tố chất của hoàng gia kỵ sĩ đoàn đã được biểu hiện. Mặc dù bọn họ cũng không đều là hồn sư, nhưng thực lực lại phi thường cường hãn.
Gò núi hai bên cũng không cao lắm nên lực lượng của lạc thạch rơi xuống cũng không phải là không thể chống đỡ. Bọn kỵ sĩ của hoàng gia kỵ sĩ đoàn đều lui lại phía sau vài bước, chỉ để lại một cái thông đạo nhỏ một vài người có thể đồng thời đi qua. Thương kỵ sĩ trong tay giơ lên, sẵn sàng nghênh đón lạc thạch.
Thương múa như bay, bọn họ sử dụng trường thương trong tay mình không ngừng đem những khối lạc thạch rơi xuống đánh qua một bên. Trường thương của năm trăm kỵ sĩ tạo thành một đạo phòng tuyến sắt thép, cho dù địa hình bất lợi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có một hòn đá nào có thể lọt qua.
Chứng kiến một màn này, Mã Hồng Tuấn lúc trước còn không cho rằng những lời của Đái Mộc Bạch là đúng cũng phải rung động. Đám sư phụ của mười lăm học viện chỉ huy đệ tử của mình theo thông đạo nhỏ rời ra ngoài sườn núi. Để đẩy nhanh tốc độ, bọn họ bỏ lại xe ngựa, tất cả đệ tử đều đi bộ ra ngoài. Chỉ cần ra thoát khỏi địa hình bất lợi này, sẽ không còn điều gì đáng sợ nữa.
Hiện tại mỗi một người đều rất muôn biết, đám người có dũng khí tập kích hoàng gia kỵ sĩ đoàn này đến tột cùng là ai? Nơi này là địa bàn của Thiên Đấu đế quốc, chẳng lẽ là thổ phỉ sao? Chẳng lẽ bọn chúng không có mắt sao?
Việc tu luyện của Tiểu Vũ không thể không ngừng lại. Sử Lai Khắc thất quái cùng bốn gã đội viên thay thế theo sát Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức rất nhanh rời đi.
Liễu Nhị Long vốn định xông lên sườn núi giết chóc một phen, lại bị Phất Lan Đức ngăn cản.
"Phất lão đại, ngươi ngăn cản ta làm gì. Đám thổ phỉ không có mắt này, để ta giết chết hết bọn chúng." Liễu Nhị Long bất mãn nói.
Phất Lan Đức nghiêm mặt nói:" Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Chẳng lẽ ngươi không thấy kì quái sao? Thiên Đấu đế quốc mặc dù cũng có một ít nhóm đạo tặc, nhưng tin tức của bọn chúng cũng rất linh thông. Đội ngũ chúng ta mà chúng cũng dám tập kích, chứng tỏ điều gì? Xem lạc thạch trên núi, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, không phải là vô tình mà làm. Mặc kệ bọn chúng muốn gì, việc của hai ta là phải bảo vệ tốt cho bọn nhỏ. Tiểu Cương không có ở đây, chúng ta không thể phát ra lực chiến đấu tốt nhất, bảo vệ bọn nhỏ mới là trọng yếu nhất."
Nghe Phất Lan Đức nói, Liễu Nhị Long mặc dù không cho là đúng, nhưng cũng không có phản bác.
Hoàng gia kỵ sĩ đoàn dần dần ngăn cản không được, một ít lạc thạch cực lớn đã lọt qua được màn chắn, đập vào đội ngũ.
Ngay lúc này, đám hồn sư biểu lộ ra thực lực của mình. Tinh anh của các đại cao cấp hồn sư học viện không biểu lộ ra chút bối rối nào, tự thân phóng xuất ra võ hồn của mình, đem phụ trợ hệ hồn sư ở bên trong, cường công hệ cùng phòng ngự hệ ở bên ngoài. Những hòn đá bay tới sẽ lập tức bị đánh nát, thậm chí không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ rời đi.
Mắt thấy các đệ tử đã rút gần hết ra khỏi thông đạo, đám kỵ sĩ liền bắt đầu lùi dần ra phía ngoài.
Đang lúc này, không biết từ địa phương nào vang lên một tiếng cười lớn. Từ hai bên sườn, đột nhiên xuất hiện hơn một ngàn hắc y nhân, tốc độ vô cùng kinh người vọt lại đây. Khi đó, hoàng gia kỵ sĩ đoàn đang còn trong quá trình lùi lại. Mười lăm hồn sư học viện cũng chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.
Quang mang huyễn lệ bắt đầu xuất hiện trên người đám hồn sư. Võ hồn phóng thích, hồn hoàn lóe sáng. Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Mặc dù giữa các học viện không hình thành phối hợp gì đáng nói, nhưng tự bản thân mỗi học viện đều đã tự tạo ra một tiểu đội nhỏ. Sự xuất hiện của địch nhân ngược lại lại kích phát huyết tính của bọn họ. Không lùi mà tiến, dù đám hắc y nhân này là ai, bọn họ cũng nhanh chóng lao đến chỗ địch nhân.
Nhưng là, tình huống bất ngờ ngoài ý muốn đã xảy ra. Khi bọn họ tưởng rằng có thể dễ dàng đánh bại được đối phương, lại bị đối thủ cho một bổng vào đầu.
Mười lăm học viện có tổng cộng khoảng hai trăm người. Số lượng đạo phỉ trên núi đổ xuống ước chừng khoảng một ngàn năm trăm người. Tại thời điểm song phương tiếp xúc, đám đạo phỉ không ngờ thể hiện ra năng lực phối hợp kinh người. Thường thường cứ có khoảng ba đến bốn người vây công một người. Thủ đoạn công kích ngắn gọn đơn giản nhưng nhất thời khiến đám hồn sư ứng phó không được. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của bọn họ vẫn còn quá ít. Trận đại chiến quy mô thế này lại càng là lần đầu tiên.
Hồn kĩ huyễn lệ dần dần xuất hiện. Nhưng đám hắc y nhân này lại cực kì giảo hoạt. Bằng vào tốc độ linh hoạt, một hay hai cấp hồn kĩ khó có thể làm khó dễ được bọn chúng. Hơn nữa trong đám hắc y nhân cũng có hồn sư tồn tại, ít nhất hơn ba mươi người trên năm mươi cấp hồn sư. Một khi có hồn kĩ cường đại xuất hiện, mấy người này sẽ ra tay ứng phó. Số hồn sư này chia đều ra mỗi học viện có khoảng hai gã tọa trận. Cứ như vậy, chiến thuật quần lang của đám đạo phỉ này phát huy ra tác dụng tương đối lớn. Tràng diện hoàn toàn rơi vào cảnh giao tranh không ngừng.
Khi hồn sư đối thủ xuất hiện, làm Phất Lan Đức càng khẳng định suy đoán của mình. Đây là một cuộc tập kích có tổ chức. Ba mươi người trên năm mươi cấp hồn sư. Con số này không phải bất kì thế lực nào cũng có được. Trên thế giới hồn sư mới có bao nhiêu? Tổng số cũng không vượt quá mười vạn. Trên năm mươi cấp hồn sư lại càng không vượt quá năm nghìn người. Năm nghìn người nghe qua rất nhiều, nhưng nếu phân phối trên cả đại lục lại ít đến thảm thương. Một đám đạo phỉ cũng có khả năng tổ chức một đợt công kích, nhưng chuyện có được nhiều hồn sư cấp cao như thế này, cơ hồ là không thể tưởng tượng.
Năm mươi cấp có ý nghĩa gì? Không chỉ là danh hiệu hồn vương, mà quan trọng chính là có thể đạt được cái vạn năm hồn hoàn thứ nhất.
"Tiết kiệm hồn lực, tận lực phòng thủ." Phất Lan Đức lập tức ra mệnh lệnh như vậy.