Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe đại sư nói, Nana liền rất kinh ngạc, đếm cá là cái loại gì huấn luyện?
Nhận thấy cô khó hiểu, đại sư quay lại chỉ vào trong hồ nước nói với cô:
"Ngươi ở đây xem Trúc Thanh nha đầu bắt cá, đếm xem nó bắt được bao nhiêu con, bắt trượt bao nhiêu con. Hôm nay bắt không đủ 50 con, các ngươi đừng hòng trở về ăn cơm."
"Đại sư, đây là bài học kiểu gì chứ, bảo em ngây ngốc ở chỗ này, tinh thần lực của em yếu, em làm sao tập trung đếm hết được!"
"Ngươi cũng biết tinh thần lực yếu, còn nghi ngờ phương pháp dạy học của ta? Không được dùng vũ hồn, không cần biết ngươi làm cách gì, ta sẽ bảo Trúc Thanh chú ý ngươi, đừng mơ để nó giúp ngươi gạt ta. Còn nữa, huấn luyện của ngươi là nửa tháng, nửa tháng sau sẽ đổi cách huấn luyện, trong thời gian này không chú ý nâng cao tinh thần lực... Ngươi đừng nghĩ chuyện tốt nghiệp."
Đại sư rời đi rồi, Nana buồn bực ngồi phịch xuống xị mặt, vẽ vẽ mấy vòng trên đất, thấy có người thảm y như mình, Trúc Thanh là ôm bụng cười. Từ khi tới Sử Lai Khắc, ở chung với mọi người cô đã hòa đồng vui vẻ hơn chứ không còn lạnh lùng cứng nhắc như trước.
Đi tới bên Nana, Trúc Thanh cũng ngồi xuống nhẹ nhàng nói với cô:
"Bát muội, yên tâm đi, ta lần đầu xuống nước chắc chắn không thể bơi nhanh, ngươi cố gắng nhìn thật kĩ là được, đếm tới đâu thì gạch thêm một cái xuống đất, không phải nhớ rồi hả!"
Đúng nha! Nana bừng tỉnh, chỉ là đơn giản như vậy mà nhất thời không nghĩ ra, nhưng để nhìn được dưới nước cho rõ ràng thì cũng khó chứ, huống hồ dưới nước đâu phải là cá đứng yên cho mà đếm, hồ này nhiều cá như vậy lại bị Trúc Thanh rượt thì chắc chắn hỗn loạn. Nana cười khổ đáp:
"Cảm ơn Trúc Thanh, ta sẽ cố gắng."
Không phải nói chứ Trúc Thanh trong bộ áo mèo ở dưới nước quả thực rất kém, đừng nói là bắt, cho dù là bơi cũng không thể. Chới với lăn lộn dưới nước, Trúc Thanh khiến Nana bật cười, ngày đầu tiên huấn luyện đối với Nana rất nhẹ nhàng, không cần làm gì cả nhưng giờ đây cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác.
"Trúc Thanh, hình như đại sư nói không bắt đủ 50 con thì không được về ăn cơm." Tổng kết kết quả quan sát Trúc Thanh hôm nay là: 0 - 0.
"Ừm, xin lỗi ngươi, ta quả thật không quen."
"Nói gì vậy chứ, ta đâu có trách ngươi."
Hai người nằm xuống bên hồ ngửa mặt lên trời ngắm trăng.
"Trúc Thanh, vì sao ngươi lại tới Sử Lai Khắc?"
Thoáng suy nghĩ gì đó nhưng Trúc Thanh chỉ đáp:
"Vì ta muốn trở nên mạnh hơn. Ngươi đâu?"
"Ta? Ta là bất đắc dĩ, nhưng ta rất vui." Nana mỉm cười.
Đói quá, quả ngày chưa được ăn! Ý! Thế mà lại có thể quên. Nghĩ rồi Nana bật dậy, thấy thế Trúc Thanh cũng ngồi lên:
"Có chuyện gì vậy?"
"Trúc Thanh, ta có cái này!"
"Đây là gì?" Nhìn thứ tròn tròn màu xanh lục Nana cầm trên tay, Trúc Thanh nghi ngờ hỏi.
"Cái này gọi là đan dược, mau ăn, mỗi người hai viên là đủ, có thể ăn thay cơm đấy, ngươi hẳn cũng đói đi."
Trúc Thanh nhận lấy hai viên đan dược từ Nana, bỏ vào trong miệng, lập tức đan dược phát huy tác dụng khiến cô bất ngờ.
"Thế nào, có phải như ta nói, no bụng lại khỏe khoắn!? Cái này gọi Thiện Linh đan, một viên có thể bù cơm một ngày, nhưng chúng ta là hồn sư, phải dùng hai viên mới đủ."
"Cái này là ngươi làm?"
"Phải, cũng không phải. Đây là bí mật của ta, giữ giùm ta nhé!"
"Được." Trúc Thanh cũng không nhiều lời.
Xong xuôi, hai người đứng dậy trở về phòng thì thấy Tiểu Vũ và Vinh Vinh đã ở trong đó. (Nana và Trúc Thanh ở chung một phòng)
"Tiểu Vũ, Vinh Vinh. Các ngươi đây là!"
"Thất muội, bát muội, các ngươi về rồi. Ta và Vinh Vinh cả ngày không thấy hai người về, sợ các ngươi đói nên lén đem chút đồ ăn qua đây." Nói chuyện là Tiểu Vũ.
Nana và Trúc Thanh nhìn nhau cười:
"Bọn ta đã ăn qua, nhưng đồ ăn cũng không thể bỏ phí. Nào, tiểu muội cùng các tỷ tỷ cùng ăn."
Nana cầm lấy bọc thức ăn từ Tiểu Vũ để lên giường của cô, thế rồi bốn nữ ngồi cùng nhau ăn thêm một bữa khuya vui vẻ.