Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Căn phòng của Hề Kỷ Hằng không thay đổi gì so với lần trước cô đến đây. Giản Tư cởi áo khoác, ngồi xuống sofa, đưa mắt quan sát xung quanh. Hề Kỷ Hằng rót nước cho cô, “Cô muốn làm mọi chuyện đến mức nào đây?” Lúc ngồi xuống cạnh Giản Tư, anh cất tiếng hỏi, nụ cười ấm áp biến mất khỏi khóe miệng gợi cảm vội vàng như lúc nó xuất hiện.
“Đến mức không thể cứu vãn được.” Cô cười ha hả, ánh mắt trong veo. Lúc này cô mặc một chiếc áo rất mỏng, cổ áo hình vuông hơi rộng, Hề Kỷ Hằng bất giác liếc mắt về phía nếp gấp khêu gợi. Có một vết đỏ rất mờ ám dưới xương quai xanh nửa kín nửa hở, anh đột nhiên ngừng thở, tim đập loạn nhịp.
“Cô tin Thành Hạo sẽ bằng lòng tha thứ cho cô đến thế sao?” Anh cố tỏ vẻ vô tư lự như thường ngày, lạnh lùng áp sát cô, dồn cô ở giữa anh và lưng sofa, tư thế vô cùng khiêu khích.
Anh nghĩ Giản Tư sẽ đỏ mặt, sẽ né tránh, thậm chí đẩy mạnh anh ra, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô cười ngọt ngào, vòng tay qua cổ anh, rồi vô cùng tự nhiên đón nhận anh. Đây là khung cảnh chỉ có trong giấc mơ. Cơ thể Giản Tư mềm mại thơm tho, mỗi đường cong dính sát vào người anh đều nóng bỏng hấp dẫn, là thử thách cam go với sức nhẫn nại của anh. Nhưng… trái tim anh chợt trở nên băng giá trong khi dục vọng ngày càng lên cao. Sự dày vò này làm anh bản thân không biết phải làm sao, chỉ đành đờ đẫn ôm Giản Tư.
“Ừm.” Cô thẳng thắn nheo mắt cười, hàng mi hơi cọ lên mặt anh, cảm giác hơi nhột nhột nhưng rất thích thú, cánh tay anh khẽ run rẩy. “Bây giờ là lúc anh ta yêu tôi nhất, chúng ta có thể xả láng một phen.” Dưới hàng mi đen dày, đôi mắt gợn sóng ánh lên một tia đau khổ mà ngay cả chính bản thân Giản Tư cũng không hề hay biết. Bây giờ Hề Thành Hạo rất yêu cô, nhưng sẽ có ngày… tình yêu của anh ta nhạt dần, thậm chí tan biến mãi mãi, lúc đó cô sẽ không có cơ hội làm tổn thương anh ta nữa.
Giản Tư thật sự không chút bận tâm đến anh! Nếu không cô đã chẳng thể thản nhiên và cũng không thể nhắc tới người đàn ông sắp bị cô phản bội với biểu cảm vô tâm lạnh lùng thế này! Hề Kỷ Hằng cay cú bế xốc Giản Tư lên, cười điên cuồng, tiến về phía phòng ngủ, anh lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi nhất định sẽ làm theo ý cô?”
Giản Tư dựa vào lòng anh: “Bởi vì tất cả mọi thứ đều là món hời có lợi cho anh.”
“Món hời?!” Anh vứt cô lên giường, cởi bỏ âu phục, giây phút này anh rất hận cô, hận vô cùng.
Cô nằm im trên giường: “Không phải anh ghét Chương Duệ sao, từ hôm nay trở đi cô ta sẽ không làm phiền anh nữa. Anh đã có cái cớ sắc bén nhất để cự tuyệt cô ta. Bác gái anh sẽ cảm kích rơi lệ trước việc anh làm…” Anh đè lên người Giản Tư, cô khẽ rên một tiếng bởi sức nặng của anh, lời phân tích bị cắt ngang. Cô cũng chẳng định nói tiếp, không phải Kỷ Hằng đã luôn muốn được lên giường với cô sao? Anh hỏi cô câu đó chẳng qua là muốn tỏ ra có đạo đức hơn một chút mà thôi.
Anh thô bạo đẩy áo cô lên trước ngực, rồi nhanh chóng cởi ảo lót của Giản Tư… Dấu vết ân ái lúc sáng với Hề Thành Hạo chọc thẳng vào tròng mắt đang giằng co giữa hai cảm xúc cực đoan: dục vọng và tê tái. Hề Kỷ Hằng lặng lẽ chiêm ngưỡng cơ thể nõn nà mê hồn của Giản Tư. Ánh mắt cô hơi thất thần, không rõ cảm xúc, không nhìn vào điểm nào nhất định. Đôi mắt cô khiến anh nghĩ tới một cụm từ đã bị gán ghép cho ý nghĩa thô tục “Làm hoa cho người ta hái”. Có lẽ dùng cụm từ này để hình dung Giản Tư là một sự sỉ nhục nhưng vào giây phút này, cô khiến anh có cảm nhận mãnh liệt thế đó. Nếu như anh là Hề Thành Hạo, có một người vợ xinh đẹp thế này nằm bên dưới thì… đúng là có phải vứt bỏ mọi thứ cũng đáng.
Vứt bỏ mọi thứ… Hề Kỷ Hằng cắn răng nghiến lợi, đột nhiên rời khỏi người cô, toàn thân run rẩy. Anh ngồi trên thành giường, quay lưng về phía Giản Tư, lặng thinh như đá. Anh có thể giống như Hề Thành Hạo, vì cô mà chống lại bố mẹ, vứt bỏ quyền thừa kế trong lòng bàn tay, vứt bỏ trách nhiệm… Nhưng, dù thế nào anh cũng không thể vứt bỏ tình nghĩa anh em. Đến thời khắc then chốt, anh mới biết Hề Thành Hạo có vị trí như thế nào trong lòng mình. Anh đối với thành công của anh ấy, ôm hận vì anh ấy đã cướp mất người anh yêu, anh cứ tưởng đã đủ lý do để dung túng sự xấu xa của mình! Nhưng… thì ra vẫn không được.
Giản Tư nằm thư thái sau lưng anh, khẽ mỉm cười.
Không ngờ cảm giác nắm giữ thế cục, chơi đùa khống chế người khác lại thú vị đến vậy. Cô bắt đầu thấy đồng cảm với sự hiếu thắng của đôi vợ chồng già Hề gia rồi. Lúc Hề Kỷ Hằng đè lên cô, hoi thở nóng hổi phả lên chỗ nhạy cảm sau vành tai cô, không phải Giản Tư không thấy sợ. Lúc bàn tay anh tháo áo lót, thậm chí cô muốn đẩy bật anh ra… nhưng cô tin rằng, vào thời khắc quyết định, anh sẽ lùi bước. Bởi vì cô đã nhận ra từ lâu rằng, kế hoạch của Hề Kỷ Hằng nhằm mục đích làm sao để cô rời xa Hề Thành Hạo. Nếu anh chỉ muốn có được thân xác của cô… thì anh đã có vô số cơ hội rồi. Chính vì nhận ra được điểm mấu chốt này, nên cô mới cảm thấy mình có khả năng khống chế anh, để anh “Tự động tự phát” làm theo kế hoạch của mình. Nỗi bi thương khi yêu điên cuồng đã hiện rõ trong anh, Giản Tư thấy mà thương xót.
Giản Tư nhìn tấm lưng đau đớn khôn xiết của Hề Kỷ Hằng, thầm thở dài trong lòng, trong các cuộc đấu… người nào nhiều tình cảm hơn chắc chắn sẽ thất bại.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thô bạo, chuông cửa cũng không ngừng reo lên.
Nụ cười của Giản Tư càng ngọt hơn, thậm chí có phần đắc ý, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.” Hề Kỷ Hằng quay đầu tức tối lườm cô một cái, chẳng những cô không chỉnh sửa lại y phục mà còn lột phăng áo lót ra, làn áo mỏng manh làm nổi bật những đường cong mĩ miều, nhũ hoa hồng xinh thấp thoáng vô cùng khêu gợi.
“Thủ đoạn của cô càng ngày càng tinh vi.” Hề Kỷ Hằng cười nhạt, đứng dậy, cố ý để thắt lưng buông lửng, quần hơi trễ xuống, áo sơ mi xộc xệch hờ ngực, nhìn anh trông rất quyến rũ. Giản Tư nhìn anh cười ha hả, chỉ sợ tiểu mĩ nhân Chương Duệ nhìn thấy bộ dạng này của anh thì quên luôn mục tiêu ban đầu là bắt đôi “Gian phu dâm phụ” mà lao thẳng vào anh trong cơn thèm khát.
Hề Kỷ Hằng sầm mặt ra mở cửa, Giản Tư biết anh giận vì cái gì. Nhưng nếu nhìn sắc mặt lúc này của anh, Chương Duệ chắc hẳn sẽ nghĩ anh đang bực tức vì bị quấy rầy “Chuyện tế nhị”. Anh thật là một người cộng tác ăn ý. Giản Tư thích thú thầm nghĩ. Rồi để tăng thêm kịch tính, cô vén chăn chui vào, nằm im chờ đợi.
Quả nhiên Chương Duệ đã phát điên ngay khoảnh khắc cửa mở ra, Hề Kỷ Hằng chưa đến nỗi không màng đến sĩ diện. Anh không muốn cô ta đứng ngoài hàng lang chửi khóc ầm ĩ, lập tức kéo cô ta vào nhà, định đóng chặt cửa lại, nhưng Chương Duệ cương quyết cưỡng lại. Hề Kỷ Hằng càng thêm khinh thường, phản xạ vô điều kiện nhằm thu hút người xem này đã bộc lộ những thứ hèn hạ ngấm trong xương tủy Chương Duệ. Anh cười nhạt nhìn Chương Duệ điên cuồng chửi rủa. Giản Tư nói đúng, sau khi phá hỏng cuộc hôn nhân của Hề Thành Hạo, bác gái cũng không thể vừa mắt với cô con dâu này đâu.
Giây phút nhìn thấy Hề Kỷ Hằng áo quần xộc xệch, sự phẫn nộ và uất ức của Chương Duệ đã lên đến đỉnh điểm, cô ta điên cuồng lao vào phòng ngủ, Hề Kỷ Hằng lạnh lùng quan sát, cố tình để cô ta nhìn thấy Giản Tư trên giường, rồi mới giật cô ta lại, kéo ra ngoài phòng khách.
Chương Duệ bật khóc dữ dội. Cô ta ngồi dưới đất nghẹn ngào kể về mối tình say đắm dành cho anh. Hề Kỷ Hằng cúi nhìn cô ta, từ thái độ bình thản như không của mình, anh chợt lĩnh ngộ sâu sắc về chính mối tình cuồng si mình dành cho Giản Tư. Đôi mắt anh dần tối lại, thì ra đem lòng yêu say đắm một người không yêu mình lại nực cười và bi thương như vậy. Bản thân đau khổ tột cùng chỉ đổi lại sự lạnh nhạt tê dại của đối phương, cũng như anh đang đối xử với Chương Duệ lúc này.
“Cô về đi.” Đột nhiên anh thấy hơi thương Chương Duệ, giơ tay kéo cô ta dậy, thở dài nói.
Thái độ của anh đã gieo vào trái tim tuyệt vọng của Chương Duệ một tia hi vọng, có phải anh cũng có chút cảm tình với mình? “Kỷ Hằng! Anh yêu cô ta, nhưng cô ta có yêu anh không?! Nếu cô ta thực sự yêu anh, thì không nên kéo anh vào những chuyện này! Bây giờ anh là một người như thế nào chứ?” Chương Duệ không dám chọc điên anh, nên năm chữ “Tên gian phụ đáng thương” đành ngậm chặt trong miệng.
Giản Tư rời khỏi giường, tự nhiên như ở nhà mình, cô đứng cạnh cửa đưa mắt nhìn Chương Duệ đang khóc lóc thê thảm: “Sau này đừng đeo bám anh ấy nữa, cô không có tư cách để khuyên bảo anh ấy. Trong mối quan hệ của tôi và anh ấy, không phải cô cũng là người thứ ba vô liêm sỉ sao?” Giản Tư cất lời lạnh lùng.
“Cô…” Chương Duệ tức giận, toàn thân run rẩy; “Con tiện nhân!” Đột nhiên cô bật cười độc ác: “Cuối cùng ta đã cho anh ấy nhìn thấy bộ mặt thật của mi! Thành Hạo! Thành Hạo! Anh có nhìn thấy không?”
Lúc cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều ngừng thở. Hề Kỷ Hằng và Giản Tư không ngờ rằng Hề Thành Hạo vốn đang ở thành phố lân cận lại xuất hiện tại đây. Sắc mặt Hề Thành Hạo rất khó coi, ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua hai người quần áo xộc xệch. Chương Duệ ngừng thở chờ đợi phản ứng của Hề Thành Hạo.
Giản Tư không giải thích, mà khẽ thở dài. Sự hoảng loạn trong tim cô theo tiếng thở dài bay đi mất. Cô vốn định để cho Chương Duệ khóc lóc chửi bới trước mặt Hề Thành Hạo sau khi rời khỏi ngôi nhà này, không ngờ anh ta lại đích thân đến xem màn kịch này, mặc dù bất ngờ, nhưng có sao nào? Màn kịch sẽ càng trở nên đau đớn hơn, không phải sao? Bất giác trong lòng cô dấy lên cơn khoái cảm độc ác.
“Chương Duệ, em về trước đi.” Hề Thành Hạo không nói nhiều, lạnh lùng yêu cầu Chương Duệ đi về, rõ ràng không muốn xử lý chuyện gia đình trước mặt người lạ.
Quyết định của anh làm Chương Duệ tức tối ấm ức: “Không! Em không đi! Anh có nhìn thấy bộ dạng đê tiện của cô ta không? Đây chính là người vợ tuyệt vời mà anh hằng trân trọng, cam chịu bao mất mát hi sinh đó!” Hề Thành Hạo không nói nữa, gần như thô bạo đẩy Chương Duệ ra ngoài, rồi khóa cửa lại. Có lẽ do bị tổn thương lòng tự trọng, cũng có lẽ do ý thức được sự bi ai của mình, cô ta không cố gõ cửa.
Ba người trong phòng chìm vào im lặng.
“Tại sao? Tư Tư, tại sao cả anh, em cũng muốn trả thù?” Hề Thành Hạo cắn chặt môi.
Giản Tư cười nhạt, càng tỏ ra lạnh lùng hơn: “Bởi vì anh biết rõ Chương Duệ là người được mẹ anh phái đến để dụ dỗ anh nhưng vẫn để cho cô ta tiếp cận anh, vẫn cho cô ta và mẹ anh cơ hội làm nhục tôi.”