Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bạo!”
Hỏa diễm cuồng bạo một cách khổng lồ hơn ngàn trượng trên không trung tràn ra xung quanh khiến cho mọi thứ chung quanh Minh U cốc trở thành hỏa khu. Một số ma thú thực lực thấp lúc này đều bị hỏa thiêu đến bốc hơi.
Diệt Thế Hỏa Liên uy lực lại khủng bố đến vậy. Toàn bộ ma thú tại Minh U cốc đều hoảng sợ rú lên, bỏ chạy tứ tán vì sợ hỏa diễm quỷ dị này đụng phải.
Sóng xung kích hủy diệt và nóng đến đáng sợ từ hỏa diễm điên cuồng khiến cho Tiêu Viêm là người thi triển ra cũng bất ngờ, hắn không ngờ nó lại khủng bố đến như vậy.
Dung hợp dị hỏa là đấu kỹ năm xưa Tiêu Viêm dùng để đối phó với cường giả Thiên Xà phủ - Bát Dực Hắc Xà Hoàng trên biển Băng Hoàng. Càng ngày, thực lực Tiêu Viêm càng đề thăng cùng với số lượng dị hỏa ngày càng nhiều khiến cho uy lực từ đấu kỹ dung hợp dị hỏa này cũng càng mạnh hơn gấp mấy lần.
Lúc trước, dung hợp dị hỏa chỉ có thể uy hiếp một số Đấu Hoàng, Đấu Tông cường giả thì hiện tại, nó đã có thể uy hiếp được Đấu Đế cường giả rồi.
“Diệt Thế Hỏa Liên được xưng là diệt thế thì hiển nhiên dùng nó để đánh chết Đấu Đế còn chưa đủ, trừ phi ta có thể hoàn toàn dung hợp 23 loại dị hỏa, tạo ra Phần Thiên Liên Hỏa thì mới có thể một kích đánh chết Tiêu Ứng được. Thân thể phòng ngự của Viễn cổ thiên giao dù gì cũng không phải mạnh mẽ như bình thường, hơn nữa thực lực Tiêu Ứng cũng đã đạt đến Nhất tinh hậu kỳ đỉnh phong Đấu Đế rồi. Một kích này của ta ước chừng có thể khiến nó trọng thương thôi.” Nhìn đoàn hỏa diễm lập lè trước mặt, Tiêu Viêm thầm nghĩ.
"Ngang! Híz-khà-zzz ngang…"
Đang lúc Tiêu Viêm suy nghĩ thì hỏa diễm cuồng bạo chợt run lên rồi nhanh chóng tán đi. Một đầu giao long màu nâu lớn hơn trăm trượng từ trong hỏa diễm hiện ra, nó chính là Tiêu Ứng.
“Quả nhiên không có chết!” Nghe tiếng long ngâm, Tiêu Viêm khẽ chau mày. Mình đoán không sai, muốn dùng một kích Diệt Thế Hỏa Liên để đánh chết hắn thì không được, Đấu Đế cường giả quả nhiên khủng bố.
Tiếng long ngâm vang vọng trong hư không, chợt dị hỏa từ trong thân thể Tiêu Ứng bị đẩy ra. Giờ phút này, Tiêu Ứng có thể nói là chật vật đến cực điểm. Gương mặt nó như máu, chảy rất nhiều, từng khối long lân rơi xuống hơn phân nữa, khắp nơi đều bị dị hỏa thiêu đốt đến cháy khét. Không chỉ vậy, miệng vết thương còn rất sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng. Tất cả cũng đủ biết hắn còn có thể sống sót được đợt công kích của Diệt Thế Hỏa Liên này phải trả cái giá đắt thế nào.
“Khục khục khục!” Tiêu Ứng ho lên sặc sụa, miệng chạy máu tươi lần nữa.
“Giao ra đan phương! Nói ra phương pháp phục sinh linh hồn chủng, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu ngươi dám qua loa hoặc gạt ta thì hôm nay ta tất biến ngươi trành tro.” Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Viêm vang lên bên tai Tiêu Ứng.
Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, Tiêu Ứng ít nhiều có chút sợ hãi. Bất quá hắn cố gượng nói: “Hừ, giao ra đan phương sao? Ha ha, ngươi cho rằng có khả năng đó sao?”
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta sẽ giết ngươi rồi chậm rãi tìm kiếm vậy!” Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Viêm một lần nữa vang lên.
“Ha ha, giết ta sao? Ngươi dám hả?” Nghe thấy Tiêu Viêm nói thế, nguyên bản hắn đang sợ hãi lập tức chuyển thành càn quấy, bất cần.
“Ha ha, không dám giết ngươi á? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chê cười, trên đời này còn chưa có thứ gì có thể khiến cho Viêm Kiêu ta không dám giết. Ngươi đã dám nói vậy thì ta sẽ giết ngươi cho xem!” Giọng nói vừa vang lên thì Tiêu Viêm khẽ phất tay, mười loại dị hỏa trong tay Tiểu Y nhanh chóng ngưng tụ ra Diệt Thế Hỏa Liên một lần nữa.
Hai mắt Tiêu Ứng co rụt lại, nhìn thấy Diệt Thế Hỏa Liên chuẩn bị phóng tới, không nhịn được kêu lên: “Ngừng, ngừng... dừng lại. Ta cho ngươi đan phương, phương pháp phục sinh linh hồn chủng ta cũng nói cho ngươi biết!”
Diệt Thế Hỏa Liên còn cách Tiêu Ứng chưa đầy một mét liền chậm rãi tiêu tán.
Nhìn thấy hỏa liên khủng bố kia tiêu tán, Tiêu Ứng mới thở dài một hơi, nội tâm cũng dần buông lỏng.
“Nói đi, ngươi tốt nhất là không nên lừa gạt. Nếu không…”
“Biết rồi, biết rồi!”
“Nói!”
“Linh hồn chủng hoàn toàn có thể phục sinh, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Nói mau!”
“Nhưng cần có những thứ rất khó có được!”
“Cần tài liệu gì?”
“Đầu tiên là một thân thể Đấu Đế cường giả, tiếp theo là phải có Thất Thải Dưỡng Hồn Đản. Thất Thải Dưỡng Hòn Đản này có thể khiến cho linh hồn chủng thoải mái nương trú, để cho hắn bùng phát sinh cơ, loại vật này ở trên đại lục cũng rất hiếm. Theo ta được biết thì Thất Thải Dưỡng Hồn Đản có một đóa ở Dược vực. Nơi đó có siêu cấp cao thủ Đấu Tổ thủ hộ, muốn có nó quả thực người si nói mộng. Về loại cuối cùng chính là cần Phục Linh Đan. Tên như ý nghĩa, nó dùng để khôi phục lnih hồn rất nhanh. Nhưng mà loại đan dược này cần phải có Thánh cấp Luyện dược sư mới có thể luyện chế được. Muốn luyện chế ra nó còn khó hơn so với việc có Thất Thải Dưỡng Hồn Đản, cho nên…”
Tiêu Viêm nghe vậy thì lâm vào trầm tư. Lúc này Tiêu Ứng không biết từ đâu lấy ra một cái ngọn giản màu xanh, đánh vỡ đi khiến Tiêu Viêm bừng tỉnh.
“Ngươi đã làm gì?”
“Ha ha, Viêm Kiêu, Tiêu Ứng ta đường đường là thành viên Hoàng tộc của Viễn cổ thiên giao nhất tộc, bình thường muốn gì được đấy chứ nào phải bị ngươi đánh đến trọng thương như hôm nay. Mới rồi ta vừa truyền tin tức vào ngọc giản, cường giả trong tộc của ta đang trên trường đến đây. Lúc đó ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Ngươi muốn chết!”
Dứt lời, Tiêu Viêm đấm ra một quyền nện lên người Tiêu Ứng.
“Phốc!” Tiêu Ứng phun ra một ngụm máu.
“Đem đan phương giao ra đây!”
“Ha ha, vọng tưởng!”
Lại một quyền nữa đánh lên thân Tiêu Ứng.
“Bành! Bành! Bành!”
Máu tươi từ miệng Tiêu Ứng không ngừng tuôn ra.
Đột nhiên, một đạo khí thế ngập trời xuất hiện ở bên ngoài Minh U cốc vạn dặm.
“Dừng tay!” Một giọng nói từ xa truyền đến.
“Cạc cạc, Viêm Kiêu, Hắc Thành trưởng lão đến rồi. Hắn chính là Tứ tinh Đấu Đế đấy, hôm nay ngươi chết chắc!” Tiêu Ứng không một chút để ý những cú đấm của Tiêu Viêm, cất tiếng cười to.