Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo diễn biến của chương trước:
…………….
???: “Hmmmm~ Chào buổi sáng ~ Đào Tỷ~”
Từ này gian rõ ràng có nữ hài tử phong cách cái giường tỉnh lại,
Nữ hài chớp chớp ngập nước mắt to mang theo như tuyết trắng mắt to cùng với ẩn ẩn trong đó thần thánh quang huy phảng phất liếc mắt một cái liền sẽ làm người trầm luân trong đó.
Tinh xảo gương mặt nhòn nhọn cằm, tiểu xảo quỳnh mũi đỏ bừng cái miệng nhỏ, kim sắc tóc dài, cực kỳ khiêu gợi áo ngủ càng làm cho lả lướt thân thể mềm mại kia có thêm một phần yêu mị cúng mị ý.
Nhè nhẹ cùng bộ dạng không phù hợp mị ý, rất khó tưởng tượng đến một cái thoạt nhìn chỉ có 4 tuổi ấu nữ (Loli), cư nhiên có thể đem thuần tịnh thiên chân cùng mị hoặc yêu diễm khí chất hoàn mỹ dung hợp.
Nghe bên tai dụ người sa đọa thiên âm, âm thầm may mắn mình quen với nó cộng thêm do bản thân nàng cũng là nữ nên có phần nào đó kháng cự được âm thanh mê người này.
Song, trong lòng Tiểu Đào không thể không cảm thán Vương Nữ có thế ở độ tuổi này mà đã có thể kiều, có thể mị thành như vậy, thì thật không thể tưởng tượng nổi trong tương lai nàng sẽ càng thêm mê người càng thêm xinh đẹp tới mức nào.
Tiểu Đào: {Mặc dù phần lớn có lẽ sẽ chết hết nếu nhìn vào khuôn mặt của nàng đi!}
Mang theo cực kỳ chắc chắn ý tưởng, Tiểu Đào nghĩ.
Song mặc dù trong đầu đang suy nghĩ lung tung, nhưng đối với Vương Nữ chào hỏi lại không chút nào chậm trễ.
Nhẹ nhàm khom lưng cúi đầu với nàng, Tiểu Đào nói
Tiểu Đào: “Chào buổi sáng…Yên Nhiên Điện Hạ.”
『Nạp Lan Vương Tộc. Trưởng Công Chúa
– Nạp Lan Vương Nữ - Nạp Lan Yên Nhiên』Có Mặt.
……………………………………………
Oanh!!!
Yên Nhiên: { Âm thanh chán ghét này…lại nữa rồi…}
Lắng nghe bên tai tiếng nổ kinh thiên quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa, mang theo không hợp với tuổi tác của mình phiền não, nhỏ tuổi Yên Nhiên phiền chán nghĩ.
Từ từ mở ra đôi mắt nhỏ của mình lộ ra tuyệt mỹ Bạch kim con người.
Vừa mở mắt, nàng lập tức theo bản năng sờ khuôn mặt của mình.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé da trắng mịn màng ngón tay thon dài không tì vết đó chạm vào mặt, lập tức một cảm giác kim loại lạnh lẽo lập tức thông qua bàn tay truyền tới đầu của nàng.
Cảm nhận cái mặt nạ kim loại đặt chế tạo ra cho riêng nàng vẫn còn ở đó đúng nơi của nó nên ở, vốn đang có chút căn thẳng và lo lắng trong lòng Yên Nhiên từ từ thả lỏng.
Xác nhận mặt nạ vẫn còn nguyên, Yên Nhiên không có vội vã quan sát xung quanh, vì đã quan sát rất nhiều lần tới chán nàng đối với nàng mấy thứ đó đã không đáng để nàng chú ý nữa rồi.
Và ‘ở đây’ thứ có thể khiến nàng chú ý và cũng là ngoại lệ duy nhất là những thứ y phục ‘quái lạ’ và ‘kỳ dị’ nhưng không thiếu phần ‘Đẹp’ và ‘mới mẻ’ không ngừng khiến cho nàng đỏ mặt tim rung mà nàng sẽ mặt mỗi lần tới đây.
Tiến vào mắt nàng là một cái lam bạch đan xen váy dài, tuy rằng kiểu dáng khá đơn giản, nhưng thoạt nhìn đặc biệt thoải mái.
Yên Nhiên: { Hmmm.. Xem ra lần này khá là ‘bình thường’ }
Nhìn áo váy dài mà nàng đang mặt này, trong nháy mắt nàng không kìm được mà đi nhớ lại cái bộ y phục được gọi là ‘loli gothic váy ngắn’ mà lần trước nàng tới đây, mang theo không hiểu được thất vọng Yên Nhiên nghĩ.
Song, mặt dù trong tâm trí nàng đáng không ngưng biểu hiện những cảm xúc đa dạng như phiền não, thất vọng, vui hay buồn chán ghét v.v..
Nhưng kỳ lạ là khuôn mặt của nàng lại không có chút nào biến đổi thể hiện lên những cảm xúc đó, hoàn toàn chỉ thể hiện duy mất một khuôn mặt vô cảm thuần túy, đến cả đôi mắt hay lông mày cũng không thể hiện lên một tí gì về cảm xúc của nàng bây giờ.
Cũng chính vì cái khuôn mặt vô cảm có phần lạnh lùng đó của nàng mà bản thân nàng trong vô thức tản ra một loại cự người ngàn dặm lạnh nhạt cảm giác ra bên ngoài.
Cộng thêm đôi con người bạch kim như kim cương tỏa sáng dưới mặt trời đó luôn khiến người ta có cái cảm giác nó có thể nhìn thấu tâm can của họ nếu họ nhìn vào nó quá lâu.
Cùng với đó là một loại thần thánh cao quý khiến cho nàng vốn đã rất lạnh nhạt khí chất có thêm một phần thượng vị giả nhìn xuống người khác.
Khiến cho những ai muốn tới gần nàng đều bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ áp và nặng nề.
Đầu và mắt thì không kìm được trong vô thức hạ thấp mà nhìn xuống mỗi khi họ vô tình mắt chạm mắt với nàng.
Song, bất chấp những điều đó khiến cho nàng ở trong mắt những người bên ngoài đối với nàng ấn tượng là một kẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng lạnh nhạt luôn xem thường người người, không để họ vào mắt.
Nhưng đối với những người quen thuộc nàng thì họ sẽ im lặng bịt miệng khẽ cười mỗi khi họ nhìn vào cái biểu tình vô cảm của nàng mỗi lần nàng đang suy tư cái gì đó.
Thì trong đầu họ đều đồng lòng nhảy lên một từ.
???: { Ahhh~ Đáng yêu quá! } X N.
Kiểu như vậy đó.
Khi hỏi họ là tại sao ư?
Đơn giản thôi..chính là cái chỏm tóc (ahoge) nhôi lên trên đầu của nàng.
Lúc bình thường thì nó đơn thuần chỉ là một cái chỏm tóc phản vật lý nhôi lên đầu của Yên Nhiên mà thôi.
Nhưng …một khi mà Yên Nhiên đang có những tâm trạng như vui vẻ thì nó như thể sống lại và bắt đầu sẽ lắc qua lắc lại một cách phi lý, lúc Yên Nhiên buồn thì nó như cây cỏ héo rũ xuống, lúc Yên Nhiên giận thì uốn lại theo hình zíc zác, lúc Yên Nhiên gặp chuyện gì đó phiền não mà suy tư thì nó sẽ xoay xoay như chong chóng.
Vì đối với một mặt hiếm có đáng yêu cùng với hiếm có phần ‘người’ của Yên Nhiên, những người phát hiện ra điều này đều đồng lòng kết ra một cái ‘luật không thành lời’ với nhau cho dù họ chưa từng gặp nhau.
Đó là …Tuyệt đối không thể để cho Yên Nhiên biết được là cái chỏm tóc (ahoge) của nàng đang làm lộ hết cảm xúc của nàng.
“TUYỆT ĐỐI!!” X N
Hoàn toàn không biết vì bản thân đang phiền não mà cái chỏm tóc (ahoge) trên đầu của mình đang xoay như chong chóng Yên Nhiên.
Nàng im lặng quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm hôm nay ai sẽ là ‘Nhân Vật Chính’.
Yên Nhiên: {Ah! Đây rồi!}
Quan sát một lúc thì nàng lập tức tìm thấy ‘lần này’.. ‘Nhân Vật Chính’.
Tiến vào mắt nàng một nam một nữ thân hình cao lớn đứng đối diện nhau.
Yên Nhiên: {Một lần nữa…điển hình một nam một nữ.}
Đã rất chán nản với một màn nam nữ biểu diễn này sau nhiều lần chứng kiến Yên Nhiên, trong lòng nàng hy vọng lần sau sẽ là nam nam hoặc là nữ nữ.
Yên Nhiên: {Đầu tiên là nam…quả nhiên…như mọi khi…không thể thấy được cái gì hết.}
Nam thì vẫn như mọi lần, nàng vẫn không thể nào nhìn thấy được thứ gì từ trên người hắn, dù là khuôn mặt hay hay đơn giản nhất là quần áo cũng không thể nhìn thấy được, tất cả điều bị một sức mạnh vô hình gì đó che đi mất vậy.
Yên Nhiên: {Sự khác biệt duy nhất ở họ… có lẽ là chiều cao và tuổi tác thôi nhỉ.}
Rút ra kết luận từ hàng chục lần quan sát vô số ‘Nam Chính’ thân cao và tuổi tác khác nhau từ già cho tới trẻ.
Yên Nhiên: {Và vũ khí mà họ dùng mà thôi.}
Hơi liếc mắt xuống bên hông tên ‘Nam Chính’ đó đang mang song đao, Yên Nhiên nghĩ.
Yên Nhiên: {Lần này là đao à.}
Vốn đang cho là như vậy, nàng trong đầu không hiểu được phủ định ý tưởng đó.
Yên Nhiên: {Không..có lẽ là.. Quyền.. thì đúng hơn nhỉ? }
Yên Nhiên: { Hở? Lạ thật, đã dùng đao mà lại còn dùng quyền..}
Mang theo không chắn chắn lắm cùng với không hiểu được Yên Nhiên nghĩ.
Yên Nhiên: {Còn về phần nữ...}
Quan sát thêm ‘Nam Chính’ một lúc cuối cùng vẫn không tìm được thêm manh mối gì mới, nàng liền đảo mắt qua ‘Nữ Chính’.
Yên Nhiên: {Ngoại trừ chiều cao ra thì không thay đổi gì mấy.}
Tiến vào mắt nàng một nữ nhân co thân hình cao lớn dị thường, mái tóc vàng óng ánh dài tới đùi, ở cuối phần đuôi tóc được một khối dây gân đỏ buộc lại.
Thân mặt một bộ áo đen bám sát người nhìn giống như làm bằng vải và da thú nhưng lại tỏa ra một loại kim loại áo giáp cảm giác, tay cầm lấy một thành cực kỳ dài trường đao.
Về khuôn mặt..
Yên Nhiên: {Quả nhiên khuôn mặt không thể nhìn thấy được..}
Yên Nhiên: {Nhưng thân cao này cũng cao quá đi…ít nhất cũng một thước tám đi.}
Không mấy ngạc nhiên khi không thể thấy mặt của ‘Nữ Chính’, nhưng khiến nàng để ý nhất chính là lần này ‘Nữ Chính’, so với hàng chục lần trước đó họ luôn ở một thước sau hay miễn cưỡng một thước bảy đám ‘Nữ Chính’, thì lần này ‘Nữ Chính’ một thước tám thậm chí là cao hơn thật làm nàng khá là ấn tượng.
Yên Nhiên: { tên ‘Nam Chính’ cũng không kém, hắn ít nhất cũng phải là hai thước trở lên.}
Hơi liếc mắt về phía thân cao kinh khủng của tên ‘Nam Chính’, đối với ấu nữ (loli) cao không tới một thước như nàng thì hai người này không khác gì người khổng lồ trong mắt nàng cả.
Yên Nhiên: {À… bắt đầu rồi.}
Đang trong lúc nàng đang phiền muộn về thân cao của mình thì nàng bỗng chú ý tới hai người đó bỗng có dị động.
Hai nam nữ đó cùng một lúc bước lên một bước trong nháy mắt áp sát lại gần nhau, mắt đối mắt.
Một bước nhìn thì có lẽ rất đơn giản, nhưng đối với Yên Nhiên nàng một bước của hai kẻ này thì không.
Oanh!!
Nghe bên tai tiếng nổ.
Đã nhìn không biết bao nhiêu lần Yên Nhiên..nàng lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía sau của mình cao vài trăm mét sóng thần.
Đúng vậy là cao vài TRĂM mét SÓNG THẦN!!.
Chỉ với một cái đạp chân đơn giản không thể đơn giản hơn của hai kẻ này, đã tạo ra một lực xung chấn mạnh tới mức lấy họ là tâm chấn tạo một cơn sóng thần cao vài trăm mét.
Ngắm nhìn cái sóng thần vài trăm mét đó do hai kẻ này tạo ra đang từ từ rời đi và không ngừng càn quét nhấn chìm các lục địa vùng đất xung quanh vào trong nước.
Mang theo một chút cảm thán cùng với hướng tới Yên Nhiên nỉ non một tiếng.
Yên Nhiên: “Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối …tất cả chỉ là sâu kiến.”
Ken.
Nghe thấy được tiếng rút kiếm rút đao, mang theo mong đợi trong lòng, Yên Nhiên nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trận chiến.
Vừa quay đầu nàng nhìn thấy hai bên nắm lấy vũ khí của mình chỉ về phía đối phương sau đó dưới cái nhìn của Yên Nhiên họ từ từ chậm rãi chém ra một đao.
Yên Nhiên: {rốt cuộc họ đã ra bao nhiêu đòn…một trăm? Một ngàn? Một Vạn? hay còn nhiều hơn thế nữa?}
Đúng vậy, mặt dùng trong mắt Yên Nhiên hai người đó chậm như rùa chém ra một đao nhưng sau hàng chục lần quan sát trải nghiệm thì nàng biết họ không phải là đang chậm rãi chém nhau mà ngược lại là họ chém quá nhanh.
Họ chém nhanh tới mức vốn đã trong tình trạng thời gian trôi siêu siêu chậm tới mức gần như đã chạm tới cánh cửa của ngưng động thời gian nhưng mà nàng vẫn không thể nhìn thấy được họ rốt cuộc đã chém được bao nhiêu đao trong lúc đó.
Không tin ưh?
Vậy thì hãy nhìn giọt nước đang phản trọng lực lơ lửng trước mắt nàng đi.
Giọt nước này ở khoảnh khắc hai kẻ này vừa rút đao ra thì nó đã ngay lập tức đứng im một chỗ, ở ngay trước mặt của nàng, không một chút ngoại lực nào tác động tới.
Song, mặc dù rất kinh ngạc với tốc độ kinh người của hai kẻ này nhưng mà thứ mà nàng mong chờ nhất, chính chuyện sau đó cơ.
Cứ việc nàng đã chứng kiến cảnh tượng đó dã hàng chục lần rồi nhưng đối với nàng, cái cảnh tượng hùng vĩ đó thì dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng không bao giờ thấy chán.
Theo Yên Nhiên càng lúc càng kích động ánh mắt, khoảnh khắc hai đao một trường đao chậm rãi đó chạm vào nhau.
KÉT!!
Yên Nhiên: { Vỡ rồi!!!}
Theo tiếng kim loại vỡ nát vang lên, ở Yên Nhiên hưng phấn ánh mắt, ngay khi mà ba thanh đao chạm vào nhau mà vỡ nát vì đã không chịu nổi sức mạnh kinh khủng của hai người.
Nổ rầm một tiếng thật lớn một tiếng, thuận theo phương hướng mà hai người đó vung đao, phải chịu đao khí uy lực cực mạnh từ vô số đao của người này tạo ra, cả mặt đất cũng theo đường đao khí hai người họ chém mà nứt vỡ ra theo hình dấu cộng ‘+’.
Không dừng lại đó theo vết nứt từ từ mở rộng nó dần dần làn rộng ra xung quanh và bao phủ cả thế giới.
Nếu như bây giờ mà có người từ bên ngoài không gian nhìn xuống thì họ sẽ há hốc mồm, trợn to cả mắt kinh ngạc nhìn cả thế giới xuất hiện một khe nứt có hình dấu cộng ‘+’ cực lớn bao trùm cả thế giới.
Sau đó nó theo lực chấn động cực mạnh, thế giới nó như một quả dưa hấu vậy mà tác ra làm bốn mảnh, đến cả lõi thế giới trong như thế nào họ cũng có thể nhìn thấy được nó rất rõ ràng.
Yên Nhiên: “Hahahahaha… Yeahhhh~!!”
Nhìn cả thế giới đơn giản như thế bị hai người này chém ra làm bốn, khiến cho thế giới lực hút và trọng lực cũng theo đó mà biến mất.
Vì đã mất đi trọng lực, đang lơ lững trên không trung Yên Nhiên vì quá mức hưng phấn nàng không tài nào kiềm chế được sự kích động này mà cười phá lên trước sức mạnh hủy thiên diệt thế của hai người này.
Đối với đang cười như điên Yên Nhiên, cả hai kẻ ‘vô tình’ hủy diệt cả thế giới không để ý hoặc có lẽ là do bọn họ cũng không hề hay biết về sự tồn tại của Yên Nhiên nên họ cũng không chú ý tới nàng cũng nên.
‘Nam Chính’: “%$#@”
‘Nữ Chính’: “$%^&”
Yên Nhiên: { A~ Ah!}
Lắng nghe đoạn hội thoại của hai người người đó mà bản thân nàng không tài nào nghe hiểu được, mặc dù nàng không biết họ đang nói gì nhưng nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
Quả nhiên.
Ở Yên Nhiên phiền chán không thể phiền chán hơn được nữa ánh mắt.
Theo hai người vừa dứt lời cả hai thật nhanh lao vào nhau với tốc độ siêu nhanh mà hai mắt nàng không tài nào bắt kịp.
‘Nam Chính’ thật nhanh lắc người né tránh qua một bên, thành công né được một cú đấm móc cằm của ‘Nữ Chính’, sau đó ‘Nam Chính’ một quyền toàn lực đấm thủng ngực của ‘Nữ Chính’.
Phốc!!!
Yên Nhiên: { Haizz! Tại sao kết cục luôn là ‘Nữ Chính’ bị ‘Nam Chính’ đánh thủng ngực vậy.}
Nghe tiếng thịt nổ nát xương gãy vang lên bên tai, mang theo phiền não nàng, ở nàng không mấy ngạc nhiên cảm xúc theo một kết két nát vỡ như tấm kính nát vỡ vang lên, cả không gian từ từ nứt ra làm nhiều mảnh và nát vỡ.
…………….
Tiểu Đào: “Vương nữ điện hạ! tới lúc phải tỉnh dậy rồi.”
Nghe được tiếng đánh thức của Đào Tỷ, tâm tình phiền muộn nàng từ từ mở mắt.
Yên Nhiên: “Hmmmm~ Chào buổi sáng ~ Đào Tỷ~”
Từ này gian rõ ràng có nữ hài tử phong cách cái giường tỉnh lại,
Yên Nhiên chớp chớp ngập nước mắt to mang theo Bạch Kim con người mắt to cùng với ẩn ẩn trong đó thần thánh quang huy phảng phất liếc mắt một cái liền sẽ làm người trầm luân trong đó.
Tiểu Đào: “Chào buổi sáng…Yên Nhiên Điện Hạ.”
Nhìn Đao Tỷ đang đeo bịt mắt màu đen, Yên Nhiên không nói gì từ từ đứng dậy rời giường cánh tay thuận tiện vươn ra cầm lấy cái vải lụa che đi một nửa khuôn mặt dưới của nàng mang lên mặt của mình.
Cùng với đó là một đôi bông tai lông chim màu đỏ.
Yên Nhiên im lặng nhìn đôi bông tai một lúc sau đó nàng thành thạo mang nó lên hai tai.
Nghe được tiếng rời giường âm thanh, Tiểu Đào liền biết tiểu Vương Nữ đã đeo mặt nạ lên, nàng cũng theo đó tháo xuống bịt mắt của mình.
Tiểu Đào: “Yên Nhiên điện hạ…nước nóng đã sẵn sàng…trong khi ngài tắm nô tì liền để người chuẩn bị bữa sáng cho ngài.”
Nàng hơi cúi người nói.
Yên Nhiên: “Ừm.”
Lấy ra không hợp tuổi lạnh lùng cùng vời trầm thấp âm thanh đáp lại Tiểu Đào.
Đối với tiểu Vương Nữ này lạnh lùng đã đi theo và nhìn Yên Nhiên từ nhỏ đến bây giờ đã được 3 năm Tiểu Đào, nàng thừa biết Yên Nhiên không có cố tình lạnh lùng như vậy.
Yên Nhiên mặc dù không biết làm bằng cách nào, như từ nhỏ nàng ẩn ẩn có thể cảm nhận được những cảm xúc của người xung quanh nàng ở trong một phạm vị nhất định.
Cảm nhận những cảm xúc lo lắng vì nàng không ngừng từ phía sau Đào tỷ truyền tới, cảm nhận một chút cái gì đó tình thân mà từ lúc sinh ra nàng ít khi được hưởng thụ.
Yên Nhiên sau mặt nạ khóe miệng hơi nhếch lên một chút nhưng rất nhanh trở lại khuôn mặt vô cảm như mọi khi.
Sau đó nàng từ từ bước đi tới phòng tắm dưới ánh mắt có chút ý cười của Tiểu Đào khi nàng ta đang nhìn trộm cái chỏm tóc (ahoge) có chút đung đưa của nàng.
Nhưng..
Yên Nhiên: “Đào tỷ.”
Đôi mắt vô cảm bỗng nhiên đảo qua, mang theo ẩn ẩn nhìn thấu tâm can cảm giác nhìn về đang nhịn cười Tiểu Đào, khiến cho không kịp đề phòng Tiểu Đào giật mình không nhẹ.
Tiểu Đào: “V…Vâng!”
Bị đôi mắt của Yên Nhiên dọa sợ không nhẹ Tiểu Đào vô tình cắn lưỡi đáp.
Yên Nhiên: “….”
Yên Nhiên im lặng không nói gì, nàng chỉ nhìn Tiểu Đào một lúc rồi quay đầu đi tiếp.
Tiểu Đào: {Haizz…tiểu Vương Nữ cũng thật là, nếu cần hầu tắm thì cứ nói…sao lần nào cũng im lặng như vậy chứ…làm tiểu nô đau cả tim }
Biết Yên Nhiên muốn cái gì, mang theo phiền muộn Tiểu Đào nghĩ.
Sau đó Tiểu Đào vì không để Yên Nhiên nói thêm lần hai, nàng bước chân di chuyển thật nhanh nhưng không mất phong thái nhanh chóng đuổi theo Yên Nhiên.
Tiến vào một căn phòng tắm có một cái bể tắm to lớn, cực kỳ sang trọng cũng không thiều phần trang nghiêm.
Vừa vào trong Tiểu Đào ở Yên Nhiên mở rộng hai tay, nàng bắt đầu lôi kéo Yên Nhiên áo trên cổ áo sau đó từ từ lột xuống Yên Nhiên từng mảnh vải trên người nàng ngoại trừ cái mặt nạ vải của nàng.
Yên Nhiên tùy ý để Tiểu Đào đem chính mình quần áo thoát đến không còn một mảnh.
Tại mờ nhạt ánh đèn chiếu lên trắng thuần sắc da thịt, làm nữ hài ngây ngô thân thể mang lên vài phần dụ hoặc ý vị.
Bất chấp bản thân là nữ nhân Tiểu Đào có chút bị Yên Nhiên lỏa lồ ra da thịt hấp dẫn, hoàn toàn không có cách nào đem tầm mắt của mình rời khỏi thân thể của Yên Nhiên
Thân thể này cho nàng lưu lại ấn tượng đầu tiên là gầy, cực kỳ gầy, có thể rõ ràng thấy dưới da xương sườn.
Nhưng mà loại này gầy nhưng nó rồi lại không phải cái loại này gầy còm xương cốt, không hề có mỹ cảm gầy.
Muốn chuẩn xác hình dung loại này gầy, chỉ có thể dùng mấy cái sách ‘xấu xa’ mà Tiểu Đào nàng vừa thu được không lâu trước đó từ mấy tên tiểu tử kia, qua quyển sách đó nàng từng nhìn đến một từ ngữ cái gọi là “Mỹ Xương” đi.
Theo sau đó một làn da tinh tế trắng ngà, tinh xảo xương quai xanh, bình thản bụng nhỏ không có một chút da thịt thừa, hai chân thon dài trắng nõn, nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Tuy nhiên, ở Tiểu Đào nhìn thấy bao phủ Yên Nhiên 30% phần cơ thể đỏ như máu hình xăm với những ký tự và hình vẽ kỳ lạ ở các vùng xương quai xanh, bắp tay, eo và hông của Yên Nhiên.
Tiểu Đào bỗng cảm giác đầu óc của nàng hơi hơi nóng lên, nàng trong lòng không hiểu được sinh ra rất nhiều tà ác ý niệm với Yên Nhiên.
Nàng bản năng cảm giác được có chút không đúng, nhưng rồi lại không có cách nào tìm ra chính nàng cảm giác dị thường đó từ đâu mà đến.
Yên Nhiên: “….”
Yên Nhiên: “Đào..ngươi lui xuống đi.”
Nhận cảm nhận phía sau lưng Đào Tỷ cảm xúc bỗng chập chờn không thích hợp, nàng hơi quan sát hình xăm đỏ xung quanh cơ thể nàng.
Đôi mắt tóe lên một tia không thích, nàng với không có một chút nào xoay chuyển đường sống trầm thấp giọng, ra lệnh cho tiểu đào rời đi.
Tiểu Đào: “...Vâng, nô tì xin cáo lui”
Nghe được cái cách tiểu Vương Nữ gọi nàng, Tiểu Đào biết tiểu Vương Nữ đã quyết ý rồi, nàng không thể nào làm trái lệnh của Yên Nhiên được.
Hiểu được điều đó, nàng kẽ khom người cúi chào với Yên Nhiên sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Tiểu Đào rời đi, Yên Nhiên tâm tình phiền muộn tiến vào trong rộng lớn bồn tắm ngâm cả người mình vào bên trong đó.
………………………………………
Nửa tiếng sau, sắc mặt hồng nhuận thân bọc khăn tắm Yên Nhiên từ từ bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, theo sự cho phép của nàng, đứng ở hai bên cửa đám người hầu lập tức tiến tới mặc vào cho nàng đã chuẩn bị sẵn cho nàng quần áo.
Áo bên trong là kiểu tây trung cổ áo sơ mi tay dài cài nút màu trắng, cái khăn cài quàng cổ trắng có biểu tượng của Nạp Lan Vương Tộc ở trung tâm khăn quàng cổ, bên ngoài mặc là một cái áo gió ngắn màu đen làm bằng da của Ma Thú cấp 1 Ngạc Ngư (cá xấu).
Hạ thân là một cái bảy tấc bó sát người quần da dê (Ma Thú cấp 1), chân là một cái không quá cao Martin ủng bằng da.
Đôi giày đáy có 2.5 centimet cao, gót cao 5 centimet, đế giày ở giữa thì trống không.
Tiểu Đào: “Vương Nữ Điện Hạ, Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, hôm nay buổi sáng là sữa bò yến mạch cháo cùng bánh mì, còn có một khối bông tuyết bò bít tết.”
Đợi Yên Nhiên sau khi dưới sự giúp đỡ của đám nữ hầu mặt đồ cho nàng xong, đứng bên cạnh không xa Tiểu Đào khẽ khom người nói.
Yên Nhiên: “Ừmmm….đúng rồi bò bít tết là bảy phần chính?”
Tiểu Đào: “Đúng vậy…như đúng yêu cầu của ngài”
Yên Nhiên: “Vậy thì..mang thêm ba phần nữa như vậy cho ta.”
Nói xong, nàng cất bước tiến tới phòng ăn, nhưng nàng bỗng nhớ tới gì đó thình lình dừng bước hơi quay đầu nhìn Tiểu Đào.
Yên Nhiên: “Đào Tỷ….Phụ Vương đại nhân…có ăn không…?”
Mang theo một chút mong đợi trong lòng hi vọng hắn sẽ ăn chung với mình, chùm tóc (ahoge) trên đầu bất giác đung đưa, khuôn mặt vô cảm Yên Nhiên nói.
Trong lòng nàng mặc dù biết kết quả sẽ như vậy nhưng không nhịn được mong đợi hôm này sẽ khác.
Tiểu Đào: “Vương Công Bệ Hạ…hôm nay có việc khẩn nên đã tới Vương Điện và ngài ấy sẽ ăn ở đó.”
Biết Tiểu Vương Nữ mong đợi cái gì, Tiểu Đào ấp úng sau khẽ lắc đầu đáp.
Yên Nhiên: “Vậy Sao.”
Yên Nhiên vô cảm nói, sau đó nàng xoay người rời, tiến về phía phòng ăn.
Mặc dù Yên Nhiên không biểu lộ ra cái gì nhưng Tiểu Đào có thể từ cái chùm tóc (ahoge) trên đỉnh đầu của nàng đang héo rũ xuống thì thừa biết bây giờ Tiểu Vương Nữ đang rất thất vọng.
Song, Tiểu Đào cũng không biết nói gì cho phải vì nàng cũng chẳng có gì để nói nữa rồi.
Tiểu Đào: { Ít nhất cũng đã ba tháng cả hai cha con họ đã không ăn chung với nhau rồi.}
Mang theo sự mỏi mệt cùng với áp lực nặng nề, Tiểu Đào nghĩ.