Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tư Ngôn mang theo hành lý trở về nhà, ban đầu Thẩm Vụ muốn đưa cậu về nhưng dì Hàn lại gọi xe tới đón nên cô không đi nữa mà chỉ tiễn Hàn Tư Ngôn vào thang máy.
Vào lúc thang máy đóng lại, lưng Thẩm Vụ không kìm được mà dựa lên khung cửa, tùy ý lướt điện thoại.
Ở trên mạng Hàn Tư Ngôn còn ít nói hơn so với ngoài đời, khi ngẫu nhiên chơi bóng cùng mọi người sẽ có bạn học dùng điện thoại cậu chụp linh tinh, trong lúc xóa bớt mà thấy có bức hình nào chụp thân hình mình thì cậu sẽ gửi cho Thẩm Vụ xem, ngoài ra cậu cũng không nghĩ ra được câu nói nào để bắt đầu cuộc nói chuyện phiếm với cô cả.
Những bức ảnh Hàn Tư Ngôn gửi đi chính là món ăn tinh thần của cô, người con trai không có ở bên cạnh nhưng ham muốn của cô cũng không quá mãnh liệt, chỉ là đôi lúc quá mệt mỏi với chuyện thi cử và học tập mới đem ảnh chụp ra an ủi một chút.
Nhìn ảnh chụp của cậu cũng đủ rồi.
Tuy ảnh chụp không được rõ, hơn nữa người chụp lại không chú ý nhưng vẫn có thể thấy được vòng eo bị lộ ra lúc cậu vận động từ đó cũng biết được tỉ lệ dáng người cậu rất chuẩn. Khi trời vào thu, nam sinh chơi bóng sẽ vì cảm thấy nóng mà cởi áo khoác, làm lộ ra áo ngắn tay bên trong, mồ hôi túa ra làm vải dệt dán lên làn da phập phồng, Thẩm Vụ còn có thể nhìn thấy từ trong vài bức ảnh, cậu vì hô hấp dồn dập mà để lộ cơ ngực và hình dáng cơ bụng săn chắc, quần đồng phục dán lên đùi làm cô liên tưởng đến lúc bản thân dán vào cậu, cảm nhận sức nóng từ đùi cậu.
Lông trên cơ thể cậu cũng không nhiều, nhưng khi chân chạm vào đùi trong của cô thì giống như có sợi tóc lướt qua mí mắt, ngứa đến mức tim cô đập nhanh.
Thẩm Vụ nằm trong chăn nhìn từng bức một, đầu ngón tay cách màn hình mà chạm vào vòng eo rắn chắc mạnh mẽ của cậu, sau đó càng kẹp chặt t/r/ứ/n/g r/u/n/g ở giữa hai chân, dựa vào ít kí ức và tưởng tượng để tự an ủi bản thân.
Hàn Tư Ngôn không giống như Thẩm Vụ, mới rời xa cô được vài ngày thì gần như đêm nào cậu cũng mơ thấy cảnh mình và Thẩm Vụ l/à/m t/ì/n/h. Có đôi lúc là ở nhà cô, hoặc là ở trong xe, thậm chí còn ở trong phòng thay đồ của sân vận động ở trường. H/o/a h/u/y/ệ/t ướt át của cô cắn chặt khiến cậu khó kiểm soát, chỉ có thể nắm lấy eo cô mà điên cuồng đâm chọc thật sâu vào địa phương mất hồn. Ngực của cô rất lớn, theo sự chuyển động của cơ thể mà lắc lư tạo ra những đường cong khiêu gợi, khiến cậu mỗi khi nhìn thấy lại đỏ mắt hôn liếm, cuối cùng làm cho cô đỏ mặt khóc lóc, đầu v* cũng phun sữa.
Lần nào tỉnh lại, Hàn Tư Ngôn cũng nhanh chóng thu dọn ga giường và quần áo vào máy giặt, sau đó thì hung hăng khiển trách bản thân một trận. Nhưng cậu vẫn không thể hiểu được lí do tại sao trước kia bản thân chỉ có một chút suy nghĩ đen tối trong đầu thôi còn bây giờ đều là nghĩ về những thứ dơ bẩn này.
Trải qua đoạn thời gian tràn ngập suy nghĩ và kích động này, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng dần quay lại, tần suất thủ d/âm cũng chỉ còn khoảng hai đến ba tuần một lần. Trong cuộc sống cấp ba vất vả này, hình ảnh Thẩm Vụ với lúm đồng tiền rạng rỡ xuất hiện trong mộng chính là sự cứu giúp tinh thần duy nhất của cậu.
Về sau cậu cũng gọi điện thoại cho Thẩm Vụ, nghe cô ở đầu dây bên kia gọi tên mình, nếu như hôm nào Thẩm Vụ có hứng thú thì cô sẽ chơi vài trò chơi nhỏ với cậu sau đó cậu có thể nghe được âm thanh nước chảy ào ạt khi cô đạt đến trạng thái cao nhất, nó giống như tiếng dòng suối chảy xuống tầng đá cuội.
Phải vất vả chịu đựng khiến Hàn Tư Ngôn đem tất cả những đau khổ vì không được gặp cô chuyển thành động lực học tập. Dùng câu nói của Triệu Lâm Châu thì chính là, cậu đã trở thành một cỗ máy vô cảm chỉ biết học hành, kể cả có dùng dao nhỏ kéo mông để mở mắt cho Triệu Lâm Châu thì cậu cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Lúc Hàn Tư Ngôn nghe được câu nói này, hiếm khi lộ ra biểu cảm không biết nói gì, cậu sửa lại:
”Cho dù không phải là cỗ máy học tập thì tớ cũng không thèm nhìn lâu hơn một chút nào đâu, thậm chí chữ ”lâu” này cũng không có – tớ sẽ không nhìn luôn.”
Triệu Lâm Châu: ”…”
Hai ngày sau, thành tích được các thầy cô tăng ca gấp rút phê duyệt, Hàn Tư Ngôn trực tiếp bỏ xa người đứng ở vị trí thứ hai năm mươi điểm. Để có thể vượt qua toàn bộ các lớp chuyên khoa học tự nhiên trong thành phố là một điều không dễ dàng, việc này cũng khiến giáo viên chủ nhiệm vui mừng đến độ không còn cằn nhằn nhiều như trước nữa.
Nhưng lực chú ý của Hàn Tư Ngôn cũng không đặt ở đây, hiện tại cậu chỉ biết rằng mọi thứ đã kết thúc, cậu có thể gặp Thẩm Vụ rồi.
Bài thi ngữ văn đạt gần một trăm bốn mươi điểm cũng được cậu mang theo.