Trong tấm gương nhà tắm, làn sương mờ ảo cũng không che hết được những dấu vết chướng mắt nào đó trên người tôi. Vết thương trên cổ tay bị anh ta dùng đầu thuốc dí vào, phần viền ngoài đã tạo thành một vết sẹo bị lồi lên.
Anh ta mở cửa ra, châm một điếu thuốc ngay trước mặt tôi.
Cơ thể tôi run lên theo bản năng, nhưng giây tiếp theo, anh ta lại bâng quơ dí đầu thuốc lên cánh tay mình, ở vị trí giống hệt trên tay tôi.
“Đã dễ chịu hơn chút nào chưa, Khanh Khanh?”
Tôi cụp mắt xuống.
“Thẩm Diên Tri, bảy năm rồi, sao anh còn quay lại tìm tôi?”