Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dấu Vết Không Thể Lãng Quên
  3. Chương 2
Trước /7 Sau

Dấu Vết Không Thể Lãng Quên

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng nay, sau khi Thẩm Diên Tri đi, tôi lại ném cốc sữa đó về phía tivi như thường lệ.

Những lúc như vậy, mấy người hầu trong nhà thường sẽ lấy thêm một cốc sữa ấm nữa, sau đó đưa đến trước mặt tôi.

Nhưng hôm nay, tôi không muốn uống.

Thật ra trước đây, đồ uống tôi thích nhất là sữa bò, khi còn đi học, sáng nào mẹ tôi cũng bắt tôi mang theo một bình sữa tới trường.

Nhưng một ngày nào đó, khi đến lớp, Thẩm Diên Tri ngồi trên chiếc bàn trước mặt tôi.

Lúc đó anh ta đã khá cao rồi, chỉ cần cúi người xuống, cái bóng của anh ta sẽ bao trùm được hết cả người tôi.

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đang chế giễu, sau đó có người nói, tìm chút thú vui đi, Thẩm đại thiếu gia.

Thế là anh ta cười cười nhìn tôi, ngửa bàn tay ra trước mặt tôi.

Tôi đưa bình sữa trong tay mình qua cho Thẩm Diên Tri.

Nắp bình được vặn ra, mùi thơm của sữa còn chưa đến kịp khoang mũi.

Dòng chất lỏng màu trắng kem đã chảy từ trên đỉnh đầu tôi xuống.

Chóp mũi, xương quai xanh, cổ áo, chiếc váy.

Gần như chỗ nào cũng đều dính phải cái mùi ấy, nhưng trừ tôi là đang khóc ra, tất cả những người khác đều đang cười.

“Này, nhìn dáng vẻ của cậu ta xem, đang dụ dỗ ai vậy?”

“Tôi cũng phục cậu luôn đấy, Thẩm đại thiếu, trò ác của cậu…”

Gò má bỗng dưng bị ngón tay cái chà xát, Thẩm Diên Tri chống cằm ngồi ngay trước mặt tôi.

Cằm tôi bị Thẩm Diên Tri miết chặt.

Anh ta giễu cợt.

“Xấu thật đấy.”

“...”

Thế nên, hiện giờ tôi chỉ thấy căm hận sữa bò.

Có điều thứ tôi còn căm hận hơn cả, vẫn là Thẩm Diên Tri.

Vào lúc tôi hất bay cốc sữa bò thứ hai trong ngày hôm nay, người mang sữa tới gần như sắp quỳ xuống trước mặt tôi rồi.

“Tiểu thư à… xin cô hãy uống đi.”

Tôi quay đầu qua, nói tôi không uống, cuối cùng ánh mắt chạm phải chiếc điện thoại bàn bên cạnh sofa.

Tôi lết qua rồi ấn nút, chiếc máy bàn này chỉ có thể gọi vào số máy của một người.

Có điều, giọng nói người đàn ông nghe máy lần này, lại không phải giọng của Thẩm Diên Tri.

“Cô Tần?”

Ồ, là trợ lý đặc biệt của Thẩm Diên Tri, cái người hay lái xe ấy.

“Tôi tìm Thẩm Diên Tri.”

“Anh ấy đang họp, cô Tần…”

“Vậy tôi qua đó.”

Tôi không đợi đầu dây bên kia nói gì đã lập tức cúp máy.

Hệ thống canh gác trong căn biệt thự này rất nghiêm ngặt, trước cửa có bảo vệ, tôi ngước lên nói với ông ta, tôi muốn đi tới công ty của Thẩm Diên Tri.

Có lẽ đây chính là… lợi ích khi kết hôn với Thẩm Diên Tri.

Không ai ngăn tôi lại, tôi đi thẳng lên tầng trên cùng mà không gặp chút trở ngại gì.

Chỉ có lúc sắp xông vào trong phòng họp, trợ lý đặc biệt của anh ta mới ngăn tôi lại.

“Cô Tần, cô có thể ngồi ở phòng nghỉ bên cạnh đợi một lúc đã…”

Tôi không chút do dự, thẳng tay đẩy cánh cửa lớn của phòng họp.

7.

Có đôi lúc, tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.

Có lẽ là do sinh ra từ trong bóng tối, làm chuyện gì cũng muốn kéo theo một ai đó để làm lá chắn cho mình.

Hoặc là làm loạn một phen, khiến bản thân mất hết giá trị, mất hết mặt mũi.

Như vậy, tôi sẽ không cần phải để ý xem, kiểu người như tôi liệu có được ai đó cứu rỗi hay không.

Trong phòng họp phần lớn đều là mấy người trung niên đã đứng tuổi.

Còn Thẩm Diên Tri đang ngồi ở vị trí chính giữa, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã thấy rất không ăn khớp với đám người này rồi.

Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, có tới hơn 40 cặp mắt.

Không biết có phải do nhiệt độ điều hòa quá thấp hay không, tôi bất giác run mình.

Sau đó, tôi bỗng bị bế lên.

Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh nhạt mà lại tàn nhẫn, giống y hệt con người anh ta vậy.

“Em đến từ lúc nào vậy?”

Lúc nãy tôi vẫn còn nghe thấy anh ta đang dạy dỗ nhân viên dưới trướng, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật.

Bây giờ nói chuyện với tôi, giọng anh ta dịu dàng từ tốn hơn nhiều.

……

Do tôi xông vào giữa chừng, cuộc họp tạm thời bị gián đoạn.

Đến khi tôi lấy lại tinh thần thì đã bị anh ta ôm vào trong phòng làm việc rồi.

Phòng làm việc của Thẩm Diên Tri rất lớn, nằm ở tầng trên cùng, có thể quan sát vô vàn những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau ở phía dưới.

Đừng từ chỗ cao thế này nhìn xuống, giống như có thể nắm chặt vận mệnh của dòng người vội vã phía dưới vào trong lòng bàn tay vậy.

Giống như có thể ép chết một con kiến, ví dụ như tôi, mà không tốn chút sức nào.

Tôi bị anh ta ném lên chiếc giường trong gian phòng bên cạnh phòng làm việc.

Thẩm Diên Tri ép tôi ở phía dưới, dùng một tay cởi cà vạt ra, dải lụa sa tanh đỏ sẫm tuột khỏi tay anh ta.

Hình như tôi đã biết rồi, là do tôi làm gián đoạn cuộc họp của anh ta, thế nên anh ta có hơi tức giận.

Thật ra.

Anh ta cũng không chiều chuộng tôi đến mức đó.

“Hôm nay nhớ anh quá à?”

Mái tóc xõa trên giường bị Thẩm Diên Tri trêu đùa, quấn quanh mấy ngón tay của anh ta.

Tôi im lặng nhìn Thẩm Diên Tri.

“Thẩm Diên Tri, phòng làm việc của anh có sữa bò không?”

Anh ta sững người, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.

Căn phòng nghỉ này có lẽ là của riêng Thẩm Diên Tri, được xây thông với phòng làm việc, mấy chiếc áo sơ mi và bộ vest đặt trên giường đều là của anh ta.

Một lúc sau, anh ta lấy một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh ra rồi đưa cho tôi.

“Trong nhà hết rồi…… à.”

Thẩm Diên Tri còn chưa nói xong, tôi đã thẳng tay cướp lấy hộp sữa.

Tôi vặn nắp nộp, sau đó đổ từ trên đầu anh ta xuống.

Thật ra anh ta cũng chỉ sững người có một lúc.

Thật ra, anh ta hoàn toàn có thể tránh đi.

Nhưng anh ta vẫn để tôi tùy ý đổ hết một hộp sữa lên đầu mình, mà không làm gì hết.

Tôi ngước đầu lên nhìn Thẩm Diên Tri, thật đáng chết, đã làm như vậy rồi, mà mặt anh ta vẫn đẹp y như trước.

“Thẩm Diên Tri, trước đây, anh cũng đổ sữa lên đầu tôi như thế này.”

Tôi gằn giọng, nói từng chữ một với anh ta.

……

Có lẽ, sẽ không ai khiến anh ta trông thảm hại đến mức này được đâu.

Dòng sữa chảy qua hàng mi của Thẩm Diên Tri, anh ta giật giật khóe miệng, cuối cùng lại chỉ cười nhẹ một tiếng.

Có lẽ, khi anh ta lấy thêm một hộp sữa nữa ra từ trong tủ lạnh, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì.

Nhưng khi anh ta vặn nắp hộp sữa ra, hai mắt tôi bỗng mở to đôi chút, ý thức được chuyện có khả năng sắp xảy ra.

Dòng sữa vừa lấy ra trong tủ lạnh, rất lạnh, lúc anh ta đổ hộp sữa từ trên đầu tôi xuống, tôi vô cớ phải càm ràm một chút.

Chất lỏng chảy xuống quai hàm, chảy vào trong cổ áo.

Thì ra sữa bò lạnh, lại hơi khác so với trong trí nhớ của tôi.

……

Trước đây tôi nghe thấy cô quét dọn vệ sinh trong nhà lén lút nói chuyện, nói tôi là kẻ điên, có mối hôn sự tốt như vậy mà không chịu lấy.

Thẩm Diên Tri trước mặt, rõ ràng còn điên hơn cả tôi.

Có thể là do tôi sững ra lâu quá.

Sau khi đổ sữa bò xong, anh ta còn có tâm trạng đưa tay vén mái tóc bên má tôi.

“Bây giờ em cũng giống như anh rồi.”

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra.

“Khanh Khanh, rõ ràng em biết, chọc anh tức giận sẽ không tốt, đúng không nào?”

Anh ta chỉ miết nhẹ cằm tôi, tôi đã không dám làm gì nữa rồi.

Nói thật, tôi không quá sợ Thẩm Diên Tri.

Tôi chỉ không muốn anh ta tức giận, cảm giác này rất kì lạ.

Có lẽ là do tôi căm ghét cái hậu quả mà nó đem lại, hoặc là do ấn tượng mà anh ta để lại cho tôi quá sâu sắc đi.

Tôi được Thẩm Diên Tri bế vào trong nhà tắm.

Làn sương bốc lên khiến tôi không nhìn rõ góc cạnh khuôn mặt của người trước mắt, chỉ nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ.

“Thẩm Diên Tri, bảy năm rồi, sao anh vẫn còn quay lại tìm tôi?”

Tôi khàn giọng hỏi anh ta, tôi cảm thấy mình sắp không sống nổi nữa rồi.

Câu trả lời của anh ta về vấn đề này, mãi mãi chỉ có sự im lặng.

8.

Thẩm Diên Tri đặt tôi lên trên giường.

Anh ta còn cẩn thận nhét góc chăn vào trong giúp tôi.

Thật ra mấy hôm nay, tôi đều ngủ không ngon giấc lắm.

Hình như tôi đã quên, lần gần đây nhất tôi ngủ được một giấc yên ổn là chuyện từ bao lâu về trước rồi.

Trong lúc chúng tôi vào trong nhà tắm, đã có người thay bộ ga bẩn kia ra, không còn mùi hương trên người Thẩm Diên Tri nữa.

Không ngờ tôi còn có thể chìm vào giấc ngủ nhanh hơn trước đây.

Những mảnh vỡ vụn vặt trong giấc mơ ấy, là đoạn kí ức hồi cấp ba, chúng ập tới như làn sóng biển cuộn trào.

Cuối cùng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy có người đang nói chuyện ngay cạnh mình.

Hình như là đến để quét dọn vệ sinh, là giọng nói của hai cô gái rất trẻ.

“Này, cô có biết người phụ nữ ban nãy xông vào phòng họp là ai không?”

“Cô Tần phải không? Là vợ chưa cưới của Thẩm tổng.”

“Thật sao? Nhưng trông cô ta vô văn hoá quá!”

“Thẩm tổng chiều cô ấy lắm…”

“Tại sao thế? Trước giờ tôi còn chưa từng gặp bà chủ tương lai này…”

“Nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi nhé, cô ấy được tìm về từ mấy tuần trước.”

“Bởi vì, trông cô ấy rất giống mối tình đầu của Thẩm tổng.”

“Thẩm tổng không theo đuổi được cô tình đầu kia, nên chỉ có thể từ bỏ con đường này, đi kiếm con đường khác thôi…”

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàng Tặng Thành Vợ Yêu Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net