Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg
  3. Chương 13
Trước /63 Sau

Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huấn luyện quân sự chỉ một tuần, tuy rằng mỗi ngày phải huấn luyện nhiều, nhưng cũng may thời gian ngắn, mau chóng trôi đi. Ngày cuối cùng hội diễn, quả nhiên Hạ Lệnh Tân cầm cờ, cao ngất đi đầu đội ngũ, Trần Tịch ở trong đám người yên lặng nhìn chăm chú anh. Mấy ngày nay hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng biết tại sao mình bị nói xấu, cậu cảm thấy rất vớ vẩn, vì sao những người này luôn suy đoán lung tung nghi ngờ mình, hơn nữa lại còn dùng từ ngữ để tổn thương người khác chứ? Cậu không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, chim sẻ sao biết được chí chim hồng, một mình cũng không có gì không tốt, huống chi, Trần Tịch không chắc lắm mà nghĩ, hiện tại cậu không một mình... nhỉ?

Huấn luyện quân sự chấm dứt, ngày hôm sau chính thức bắt đầu đi học, không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có nửa ngày hội diễn để học sinh thở một hơi. Biểu diễn kết thúc, Lý Tử Khâm đã kéo Hạ Lệnh Tân chạy lấy người, nói phải về nhà ăn bữa tiệc lớn, mẹ cậu ta Đào Minh Tú đã nấu món ngon, nói phải khao hai người họ, còn gọi điện thoại cho Hạ Lệnh Tân bảo anh nhất định phải đến. Tất nhiên anh không chối từ, về phòng ngủ thay quần áo rồi đi cùng Lý Tử Khâm.

Trần Tịch đến căn tin ăn cơm trưa rồi ra ngoài trường học mua cái đồng hồ, quay về phòng ngủ đọc sách mà không về nhà. Trước khi khai giảng cậu đã thống nhất với Vu Mộng Chi, cuối tháng cậu về một lần, buổi tối thứ Sáu mỗi tuần gọi điện thoại. Nhà cậu không có điện thoại, trước kia cũng không cần liên hệ với ai, mãi cho đến lần này cậu đi học cấp ba xa nhà, Vu Mộng Chi mới bỏ tiền ra mua cái điện thoại rẻ nhất, chỉ vì mỗi tuần gọi điện thoại với con một lần. Vốn bà cũng muốn mua cho cậu một cái, nhưng cậu từ chối, nói trường học có điện thoại công cộng, làm gì phải tốn thêm tiền mua cái nữa chứ? Vu Mộng Chi cũng không kiên trì nữa.

Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác lại đến giờ cơm. Trần Tịch đến căn tin ăn cơm tối, khi trở về trời hãy còn sáng. Cậu xem giờ, mới hơn sáu giờ, quyết định đi về tắm rửa, tối lại đi gọi điện cho mẹ. Đi đến phòng ngủ mở cửa, cậu lại thấy Hạ Lệnh Tân ngồi trước bàn đọc sách chơi điện thoại, cậu kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại về thế?"

Hạ Lệnh Tân hỏi lại: "Đây là ký túc xá của tôi, tôi không về thì đi đâu?"

Cậu ý thức được mình nói sai, sợ anh giận, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó, tôi tưởng cậu về nhà, đêm nay không về phòng."

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch đỏ mặt, lại nghĩ xem liệu ngữ khí của mình có nghiêm túc quá không, anh cũng không muốn làm cho cậu thật vất vả lắm mới tự tại lên chút trước mặt mình lại biến về con đà điểu như trước, vì thế dịu giọng trấn an: "Tôi biết, tôi đùa thôi, cậu đừng căng thẳng. Tôi đến nhà Lý Tử Khâm ăn cơm, mang bánh bích quy mẹ cậu ấy làm về cho cậu, cậu ăn thử đi." Anh mở hộp bánh bích quy ra đưa cho cậu. 

Trần Tịch nhìn bánh bích quy nhỏ nhắn xinh xắn, ngơ ngác hỏi: "Cho tôi?"

"Ừ, cho cậu đấy, cô Đào nghe nói tôi có bạn cùng phòng thì vui lắm, bảo tôi mang đồ ăn cho cậu. Bánh cô Đào làm ngon lắm, cậu ăn thử xem." Hạ Lệnh Tân lại giơ bánh bích quy đến trước mặt Trần Tịch.

Trần Tịch không nghĩ đến có một ngày sẽ cảm nhận được thiện ý đến từ một người xa lạ chưa từng gặp mặt, bỗng chốc luống cuống tay chân, hai tay nâng lên lại buông xuống, cẩn thận xác nhận: "Nhưng, nhưng mẹ Lý Tử Khâm chưa từng gặp tôi..."

Hạ Lệnh Tân cầm một cái bánh bích quy lên đưa tới bên miệng cậu, nói: "Tôi không lừa cậu, ngày mai cậu đi hỏi Lý Tử Khâm xem. Nào, ăn thử."

Cậu bị bánh bích quy anh đưa tới bên miệng làm cho giật mình, cũng không kịp chối, đỏ mặt lùi về sau né tránh, giơ tay nhận bánh bích quy, nhỏ giọng nói: "Cảm, cảm ơn, tôi tự ăn.".

Hạ Lệnh Tân cũng không ép, thấy cậu ăn bánh, trên mặt đầy vẻ hoan hỉ, cũng không nhịn được bật cười, kéo tay cậu đặt bánh bích quy lên, nói: "Ừ, ăn rồi đi tắm đi." Trần Tịch ngơ ngác nhận, cảm thấy cánh tay bị anh chạm vào hơi nóng lên, không dám nói thêm nữa, nghe vậy gật đầu cẩn thận cầm hộp bánh bích quy ngồi vào bàn mình, từ từ ăn hai cái rồi thật sự là no căng mới lưu luyến đóng nắp hộp bánh, đi tắm.

Hạ Lệnh Tân cầm điện thoại tựa vào giường lướt, vừa lặng lẽ chú ý động tĩnh của cậu, thấy cậu bất đắc dĩ buông bánh bích quy đi tắm rửa thì khẽ cong môi mỉm cười.

Trần Tịch tắm rửa xong đi ra, người hồng hào, tựa hồ còn dính hơi nước, khuôn mặt rõ ràng lại đẹp hơn. Cậu dùng khăn mặt lau nước trên tóc, thấy Hạ Lệnh Tân vẫn đang cúi đầu chơi điện thoại, không biết liệu mình đến nói chuyện có quấy rầy anh không, nghĩ một hồi mới mở miệng nói: "Hạ Lệnh Tân, cảm ơn cậu, nhờ cậu nói cảm ơn mẹ Lý Tử Khâm giúp tôi, bánh bích quy cô ấy làm ngon lắm."

Lúc Trần Tịch nói chuyện Hạ Lệnh Tân đã cất điện thoại, chờ cậu nói xong thì gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ chuyển lời, sau đó nhanh chóng tắm rửa, đi ra ngoài gọi cậu bỏ quần áo vào máy giặt, khởi động máy. Trần Tịch nhân lúc giặt quần áo đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Vu Mộng Chi báo bình an, sau khi quay về lại đọc sách một lát, chờ quần áo giặt xong, hai người cùng nhau phơi quần áo, rồi ai nằm giường nấy chúc nhau ngủ ngon, ngày này mới xem như chấm dứt. Mấy ngày kế tiếp, Trần Tịch đã dần quen thuộc với nơi này, cũng không còn vẻ câu nệ như lúc ban đầu nữa, chúc ngủ ngon xong thì yên tâm ngủ, một đêm mộng đẹp.

Một chương ngắn... Kiên trì chút nữa, qua mấy chương nữa là nắm tay rồi!!

Đồng chí Tiểu Hạ: Tui nhịn khổ quá mà:(

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rốt Cuộc Tôi Là Ai

Copyright © 2022 - MTruyện.net