Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tịch và Hoàng Tinh đến nhà ga đằng trước, tuy rằng người vẫn đông, nhưng đỡ hơn ngoài trường học nhiều. Hai người nhanh chóng lên xe. Dọc theo đường đi Hoàng Tinh thường nói mấy câu, trừ Hạ Lệnh Tân ra Trần Tịch chưa từng nói nhiều với bạn nào khác chứ đừng nói là nói chuyện với con gại, đa số thời gian cậu im lặng nghe, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Hoàng Tinh thấy tính cách cậu hướng nội cũng không để bụng.
"Lần trước cảm ơn cậu nhé, cả bạn Hạ Lệnh Tân nữa. Nếu không có các cậu giúp đỡ thì chắc bây giờ tớ vẫn đang ở bệnh viện." Hoàng Tinh nói.
Trần Tịch nhỏ giọng trả lời: "Không cần cảm ơn, bạn bè cả, giúp đỡ nhau là phải." Hoàng Tinh bật cười, không ngờ lên cấp ba còn nghe thấy bạn học nghiêm túc nói những lời này như thế. Cậu bị cô cười đến là luống cuống, không biết mình nói sai chỗ nào, vậy là im lặng không lên tiếng nữa.
Hoàng Tinh thấy thế thì không cười nữa, xin lỗi: "Xin lỗi nha, không phải tớ có ý cười nhạo cậu. Cậu nói đúng lắm, tiểu học có học đạo lý này, trưởng thành lại dần dà bị mọi người quên hết." Trần Tịch không hiểu là có ý gì, chỉ lắc đầu xem như trả lời câu "Xin lỗi".
Hoàng Tinh nhìn cậu, nói: "Lúc trước đám Từ Nhất Minh đúng là quá đáng, xin lỗi lúc ấy không đứng ra nói đỡ cho cậu." cậu cụp mắt, nói "Không sao".
Cô nói: "Tớ biết cậu và Hạ Lệnh Tân không giống như lời đồn. Như lời họ nói, thành tích sẽ chứng minh tất cả, cậu cố lên nhé. Tuy rằng lời này nghe không xuôi tai, nhưng chất lượng dạy học của Lam Loan không được tốt lắm là sự thật. Cậu học ở Lam Loan mà thi được vào cấp ba tỉnh, cho thấy cậu có thiên phú không giống người thường. Họ thấy hoảng là đương nhiên."
Trần Tịch không quen có người khen mình, nghe cô nói vậy thì ngượng ngùng nhếch miệng, quy củ trả lời: "Cảm ơn cậu cổ vũ. Tớ sẽ nỗ lực, cậu cũng cố lên."
Hoàng Tinh cười nói đùa: "Tớ cũng phải cố lên chứ. Hai ngày cuối tuần trước lễ Quốc Khánh là thi tháng lần đầu, không thắng cậu cũng phải thắng đám Từ Nhất Minh chứ." Trần Tịch cảm nhận được thiện ý của cô, cuối cùng cũng mỉm cười, chậm rãi bình tĩnh lại.
Hai người đi hai chuyến xe. Hoàng Tinh xuống xe ở đường Đông Sơn trước, Trần Tịch lại một mình ngồi mấy điểm bus, lúc đến Lam Loan trời cũng nhá nhem tối. Đã một tháng không về, Lam Loan vẫn là dáng vẻ mười năm như một. Cậu bước nhanh hơn, không biết Vu Mộng Chi đã tan làm chưa.
Lúc sắp đến khu mình ở, cậu lại nhìn thấy Triệu Thạch Lỗi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Cậu ngừng chân, xoay người đi vào con đường nhỏ khác. Triệu Thạch Lỗi xoay người thấy cậu, gọi với theo: "Ê!" cậu làm bộ không nghe thấy, bước nhanh đi về phía trước. Triệu Thạch Lỗi chạy theo, giơ tay muốn kéo, bị cậu né tránh. Cậu hoảng sợ nhìn Triệu Thạch Lỗi rồi lại cúi đầu xuống, hai tay hơi run.
Triệu Thạch Lỗi thấy thế thì "Đ*t mẹ" một tiếng, Trần Tịch co vai lùi về sau. Cậu ta muốn nói gì đó mà nghẹn lại, nôn nóng vò tóc, hung hăng nói: "Cậu trốn cái gì? Tôi có "đ*t" cậu đâu, cậu sợ tôi như thế làm gì? Tôi có đánh cậu đâu." Trần Tịch siết thật chặt quai cặp sách không nói một lời.
Lòng Triệu Thạch Lỗi cũng chua lòe. Từ trước đến giờ Trần Tịch chưa bao giờ nhìn cậu ta, mỗi lần nhìn thấy cậu ta là như thể thấy quỷ. Cậu ta rít gào trong lòng: Cậu trốn ông đây làm gì?! Ông đây là ô dù của cậu! Nếu không có tôi thì không biết hồi cấp hai cậu đã bị đánh bao nhiêu lần rồi!
Đây là sự thật, hồi cấp hai có mấy lần những tên bạn côn đồ của Triệu Thạch Lỗi ngứa mắt dáng vẻ thanh cao của Trần Tịch, lập mưu sau tự học buổi tối đánh cho cậu một trận. Triệu Thạch Lỗi mặt ngoài thì phụ họa, quay đầu lại lặng lẽ viết giấy gửi đến văn phòng giáo viên. Giáo viên lôi đám bạn đó ra dạy cho một bài, hai lần kế hoạch đều bị phá hỏng như vậy. Những tên kia cảm thấy kì dị, tuy cũng có người đoán là có nội gián, nhưng đoán tới đoán lui không đoán ra ai. Cứ như thế không giải quyết được gì, sau đó những tên kia không muốn đánh Trần Tịch nữa.
Triệu Thạch Lỗi không được tự nhiên nói: "Cậu đi học ở cấp ba tỉnh thế nào? Có người bắt nạt cậu không? Nếu có người bắt nạt thì cậu về nói với tôi. Người Lam Loan chúng ta thế nào cũng không để người ta bắt nạt được!"
Trần Tịch kinh ngạc mở to mắt nhìn Triệu Thạch Lỗi, không biết sao cậu ta đột nhiên đổi tính. Bị Triệu Thạch Lỗi nhìn thì cậu lại sợ hãi cúi đầu, yên lặng lắc đầu. Triệu Thạch Lỗi muốn bảo Trần Tịch ngẩng đầu lên cho cậu ta nhìn kỹ chút, nghẹn đến mức phải hộc máu mồm vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ phất phất tay khô cằn nói: "Thôi về đi." Trần Tịch xoay người chạy vội, Triệu Thạch Lỗi thấy bóng dáng trốn còn không kịp của cậu, buồn bực lấy thuốc lá mới mua ra hút.
Trần Tịch chạy đến cửa nhà mới thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển vài hơi mới lấy chìa khóa ra mở cửa. Vu Mộng Chi nghe thấy tiếng cửa mở, vội vàng chạy đến lấy dép lê ra cất cặp cho cậu, thấy cậu thở hổn hển thì đau lòng nói: "Mệt không Tịch Tịch? Mau ngồi xuống nghỉ một lát, còn hai món nữa là xong rồi."
Trần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Hôm nay mẹ tan làm sớm ạ? Đừng làm nhiều món quá, đủ ăn là được, chỉ có hai mẹ con mình."
Vu Mộng Chi đặt cặp sách của cậu xuống, quay vào bếp tiếp tục nấu cơm, đáp: "Hôm nay mẹ xin nghỉ hai tiếng, nhận ít việc, về sớm nấu cho con ăn. Tối nay mẹ nấu thêm hai món, ngày mai con hâm nóng lên ăn, con đỡ phải ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm. Ngày mốt mẹ xin nghỉ rồi, hai mẹ con mình đón Tết."
Trần Tịch theo vào bếp giúp, lòng ấm áp, nói: "Vâng, cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi."
Vu Mộng Chi gặp con thì rất vui vẻ. Từ trước tới giờ hai mẹ con chưa từng xa nhau lâu như thế, nghe vậy bà cảm thấy ấm lòng, miệng lại ghét bỏ: "Cảm ơn cái gì? Lên cấp ba là khách sáo với mẹ à?" Trần Tịch nghe vậy chỉ ngoan ngoãn cười, lại bỗng nhiên nhớ đến Hạ Lệnh Tân.
Cơm nấu xong, Trần Tịch bưng lên bàn. Vu Mộng Chi xới hai bát cơm, vừa ăn cơm vừa hỏi cậu ở trường học thế nào. Cậu đáp lại, chương trình học theo kịp, sinh hoạt phí cũng đủ, tất cả tốt lắm. Bà lại hỏi cậu chuyện ở ký túc xá, thấy cậu nói bạn cùng phòng tốt lắm, rất tôn trọng chuyện riêng tư cá nhân mới yên tâm hơn chút, đắn đo rồi lại hỏi: "Vậy bạn đó có phát hiện chuyện con đến tháng không?"
Sắc mặt Trần Tịch như thường, cậu trả lời: "Không ạ, con cẩn thận lắm, cậu ấy cũng rất tôn trọng con." Vu Mộng Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lại hỏi bà sắp tới công việc thế nào, bảo bà giữ gìn sức khỏe đừng làm việc vất vả quá. Vu Mộng Chi cười gật đầu nói bà biết rồi. Trần Tịch biết bà luôn liều mạng làm việc nên không nhiều lời, chờ cậu có năng lực kinh tế thì nói những lời này sau.
Ăn cơm tối xong Trần Tịch làm bài tập một lát, sợ Vu Mộng Chi lo lắng nên đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau dậy bà đã đi làm, cậu ăn bữa sáng mà bà để phần, học tập cả ngày, trưa ăn đồ ăn tối hôm qua bà chuẩn bị, buổi tối chờ bà về hai người cùng ăn cơm tối.
Đến ngày Tết Trung Thu, Vu Mộng Chi dậy thật sớm tổng vệ sinh nhà cửa, sau đó cùng Trần Tịch ra ngoài mua đồ ăn và bột mì. Về nhà hai mẹ con cùng nhau làm đủ kiểu bánh trung thu, còn mua riêng hai hộp gói đồ ăn trông đẹp mắt để cho Hạ Lệnh Tân và Lý Tử Khâm mỗi người một phần bánh trung thu để bày tỏ tâm ý. Trần Tịch nói chuyện Đào Minh Tú cho mình bánh bích quy, Vu Mộng Chi nghe xong cũng cảm kích muôn phần, mắt đỏ bừng, bảo cậu nhất định phải cảm ơn Hạ Lệnh Tân và Lý Tử Khâm.
Trần Tịch nghiêm túc làm bánh trung thu, cuối cùng lúc bỏ vào hộp. Cậu lặng lẽ để tất cả những cái mình làm vào hộp cho Hạ Lệnh Tân. Vu Mộng Chi không phát hiện ra hành động lén lút của cậu, làm hai hộp xong lại làm một hộp khác bảo cậu mang đến nhà Tần Yến. Trần Tịch nghe lời mang đến, Tần Yến thấy cậu cũng rất vui vẻ, khen cậu càng ngày càng có sức sống, nhận bánh trung thu, cầm mấy con cua to cho cậu mang về hấp. Cậu không từ chối được, chỉ đành nhận, mang về cho Vu Mộng Chi hấp. Nấu thêm cá sốt chua ngọt và hai món nữa, cộng thêm bánh trung thu, hai mẹ con đón Tết Trung thu vui vẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");