Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có mở đầu không được tự nhiên, khoảng cách giữa hai người dần nhiều hơn. Đầu tiên là không đến lớp cùng nhau, sau đó Trần Tịch lại nói tạm thời không cần mua bữa sáng, cậu mang theo rất nhiều bánh trung thu có thể dùng để ăn sáng. Vì thế từ tuần này hai người ở chung dần dần lúng túng. Hạ Lệnh Tân biết cậu đang trốn tránh mình, muốn tâm sự với cậu, lại sợ làm cho cậu cảm thấy khó xử, anh chỉ đành nuốt lời muốn nói về, làm theo ý cậu. Mà Trần Tịch cảm giác được thái độ của Hạ Lệnh Tân thay đổi, ngôn hành cử chỉ coi cậu như bạn bè bình thường, không còn tỏ vẻ thân thiết như lúc trước, cũng không cầm tay ôm mình nữa. Cậu nghĩ là Hạ Lệnh Tân đã buông tay rồi, thế là chua xót chủ động cách xa anh hơn.
Tuần này vốn chỉ học hai ngày, ba ngày cuối cùng là thi tháng. Trong lúc thi để tiện nên hai người không ăn cơm cùng nhau. Mấy ngày kế tiếp, thời gian hai người chung đụng bớt đi khá nhiều. Thi xong môn cuối, Trần Tịch quay về ký túc xá thu dọn đồ chuẩn bị về nhà, lúc gần xong Hạ Lệnh Tân cũng quay về. Cậu nhìn thấy anh mà có ảo giác đã lâu không gặp.
Cậu giật mình, miễn cưỡng cười, nói: "Quốc khánh vui vẻ."
Hạ Lệnh Tân không cười nổi, nhếch khóe miệng lên đáp: "Cậu cũng vậy." Trần Tịch gật đầu không nói gì thêm, tiếp tục quay đầu lại thu dọn đồ đạc.
Hạ Lệnh Tân đơn giản nhét hai bộ quần áo vào túi, anh đã đồng ý đi Cửu Trại Câu chơi với đám Lý Tử Khâm, đặt vé máy bay tối nay, lát nữa sẽ đi thẳng đến sân bay. Anh cất đồ xong quay đầu lại, thấy Trần Tịch cũng cất đồ xong, cười cười nói: "Đi thôi, vừa hay cùng nhau xuống tầng." Trần Tịch không từ chối, đeo cặp cùng anh ra phòng ngủ.
Đi xuống dưới tầng, đám Lý Tử Khâm đã lên xe chờ. Trần Tịch thấy Lam Xu ngồi ghế lái phụ, Lý Tử Khâm và Chương Khải thì ngồi đằng sau vẫy tay. Cậu cố gắng cười cười xem như chào hỏi, quay đầu nói với anh: "Cậu đi đi, các bạn đang đợi cậu kìa. Đi chơi vui vẻ nhé, tạm biệt."
Hạ Lệnh Tân phiền não không thôi, rất muốn không quan tâm gì hết ôm cậu vào lòng giải thích. Tuy rằng anh không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng nhất định là mình làm sai chỗ nào mới khiến cậu trốn tránh mình như vậy... Anh kìm chế siết chặt ngón tay, thấp giọng nói: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận." Trần Tịch gật đầu, đi ra cửa trường. Anh đứng sững người vài giây mới lên xe.
Vừa lên xe Lý Tử Khâm đã đùa: "Ha ha ha, ông thân với Trần Tịch thế, cảnh vừa rồi như thể cặp tình nhân chia tay. Khỏi phải nói chứ hai người đứng với nhau trông cũng xứng đôi đấy, nghỉ Quốc khánh thôi mà có cần phải tạm biệt nhau long trọng vậy không..." Hạ Lệnh Tân mặt không cảm xúc nhìn cậu ta một cái, quay đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tim Lam Xu hẫng một nhịp, cô mắng Lý Tử Khâm: "Không biết gì thì đừng nói, hai người họ đều là nam, tình nhân cái gì..."
Lý Tử Khâm hi hi ha ha: "Ừ, hai cậu mới giống tình nhân được chưa?" Lam Xu cười mắng bảo cậu ta lăn, hai người vui vẻ trêu nhau. Hạ Lệnh Tân đã dời mắt khỏi điện thoại nhìn ra cửa sổ, không bất ngờ chút nào thấy Trần Tịch và Hoàng Tinh đi với nhau. Anh siết chặt ngón tay cầm điện thoại.
Chương Khải vẫn không lên tiếng, như nghĩ điều gì nhìn Hạ Lệnh Tân một cái, cũng nhìn ra ngoài theo anh, thấy cách đó không xa Trần Tịch và một nữ sinh đi với nhau, lại nhìn bàn tay siết chặt điện thoại của Hạ Lệnh Tân. Chương Khải hiểu rõ thu hồi tầm mắt, gia nhập vào trận chiến của Lý Tử Khâm và Lam Xu.
Tuần trước Hoàng Tinh đã hẹn Trần Tịch lễ Quốc khánh về nhà cùng nhau. Cô thấy mấy ngày nay Trần Tịch uể oải, thử thăm dò, thấy cậu không muốn nhắc đến cũng không hỏi thêm, lại thảo luận bài thi tháng. Cô cảm thấy đề không khó lắm, có câu khó câu dễ, có điều cô không giải được bài Toán và bài Lý cuối cùng. Trần Tịch nói đáp án của mình, hai người thảo luận đề thi tháng suốt dọc đường.
Quốc khánh được nghỉ bảy ngày. Trần Tịch không nhàn rỗi, làm thêm ở tiệm trà sữa, mỗi ngày làm việc tám tiếng, chỉ làm sáu ngày. Ban ngày cậu đi làm, tan làm về nhà làm bài tập đọc sách, chẳng mấy chốc sáu ngày đã trôi qua. Trong lúc đó Triệu Thạch Lỗi đi tìm cậu một lần, cho cậu một bộ Toán học lớp 12 nói là tặng cậu. Trần Tịch sợ trong sách có cái gì, sống chết không dám nhận. Triệu Thạch Lỗi nghẹn đỏ mặt cũng không thể làm cho cậu nhận sách, cuối cùng "Mẹ nó" một tiếng, đen mặt nói: "Không cần thì thôi!" Quay đi ném sách vào thùng rác, căm giận rời đi. Trần Tịch chà tay vào quần xong mới lòng vẫn còn sợ hãi quay về nhà.
Ngày mùng bảy Vu Mộng Chi xin nghỉ buổi sáng, nấu cho Trần Tịch bữa cơm trưa phong phú. Lại thêm một tháng không được gặp con, bà quyến luyến, gắp liên tục bảo cậu ăn nhiều chút, làm cậu ăn no đến độ không đứng thẳng được. Thấy không còn sớm nữa, bà còn phải đi làm, Trần Tịch cũng phải quay về trường học, không đi là lại muộn, lúc này bà cho cậu một khoản sinh hoạt phí, hai mẹ con cùng đến nhà ga. Dọc theo đường đi bà lại không yên tâm dặn dò một lúc lâu. Trần Tịch đáp, chờ Vu Mộng Chi lên xe bus mới bước lên xe bus quay về trường học.
Trần Tịch về đến trường học đã là buổi chiều. Cậu về ký túc xá, mở cửa đã phát hiện Hạ Lệnh Tân ngồi trên giường chơi điện thoại. Hiện tại cậu vừa gặp anh là lòng chua xót, chỉ mím môi cười xem như chào hỏi, sau đó im lặng không lên tiếng đi đến bên tủ của mình xếp đồ vào.
Lúc này Hạ Lệnh Tân lại đang cao hứng, là cao hứng thay Trần Tịch. Buổi trưa chủ nhiệm lớp của họ gửi thành tích thi tháng vào group lớp, anh tìm thứ hạng khối, phát hiện Trần Tịch xếp đầu khối. Anh ngồi không yên, không chờ Lý Tử Khâm nữa, vội vàng chào hỏi rồi về ký túc xá chờ, muốn nói tin tức tốt cho cậu.
"Tiểu Tịch, có điểm thi tháng rồi, cậu đứng đầu khối." Hạ Lệnh Tân đi đến cạnh Trần Tịch, trong lời nói tràn đầy sự vui vẻ.
Cậu nghe vậy kinh ngạc quay đầu, không dám tin: "Có điểm thi tháng rồi à? Thầy cô không nghỉ lễ à? Vẫn phải tăng ca chấm bài hả?"
Anh thấy cậu đáng yêu quá chừng, cười nói: "Thông thường mỗi lần thi tháng là các thầy cô trường chúng ta phải tăng ca chấm bài. Thầy cô còn muốn biết thành tích hơn cả chúng ta."
Trần Tịch hơi mở to mắt, quả thực kính trọng trình độ chuyên nghiệp của các giáo viên, lẩm bẩm nói: "Các thầy cô vất vả quá..."
Hạ Lệnh Tân không thể phủ nhận, gật đầu: "Quả thật là vất vả, nhưng đãi ngộ của trường chúng ta không ít, tiền tăng ca cũng nhiều. Được rồi, trọng điểm không phải chỗ này, trọng điểm là cậu đứng đầu khối, lớp cậu sẽ không nói được gì nữa, đúng chứ?"
Cậu không ngờ anh vẫn nhớ chuyện này, sự chua xót trong lòng tan đi chút, ngượng ngùng cười: "Họ nói gì với tớ không quan trọng, dù sao tớ cũng quen rồi. Có điều làm phiền cậu bị họ nói xấu, xin lỗi cậu."
Hạ Lệnh Tân nghe Trần Tịch bâng quơ nói "Cũng quen rồi", đau lòng vươn tay muốn xoa đầu cậu, nửa đường lại nhớ ra gì đó, lại thu tay về, chỉ dịu giọng nói: "Họ nói gì với tớ cũng không quan trọng, cậu kệ họ đi."
Trần Tịch thu động tác của anh vào trong mắt, sự chua xót lại dâng lên, quay đầu lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Không khí lại đột nhiên ngưng đọng. Hạ Lệnh Tân không nói gì thêm, quay lại bên giường tiếp tục chơi điện thoại. Chờ Trần Tịch cất đồ xong, anh xem giờ, nói: "Cậu chưa ăn cơm tối đúng chứ? Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong đến lớp." Cậu gật đầu, theo anh ra cửa.
Dọc theo đường đi không ai nhắc lại chuyện vừa rồi, Trần Tịch cũng không hỏi Hạ Lệnh Tân Quốc khánh chơi thế nào, Hạ Lệnh Tân cũng không hỏi Trần Tịch Quốc khánh ra sao, không hỏi cậu vì sao cứ hay đi về nhà cùng Hoàng Tinh. Hai người lúng ta lúng túng nói chuyện, một bữa cơm không ai nói ra lời trong lòng. Hơn mười ngày ngắn ngủn, ăn cơm với nhau đã trở thành chuyện tra tấn cả hai người.
Muốn ấn đầu làm hòa quá mà, giận dỗi làm cho thi đầu khối mà vẫn chưa có hành động thân mật, aiz
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");