Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhật trời mưa, Trần Tịch sợ tắc đường nên ăn cơm trưa sớm thu dọn đồ đạc đi. Cậu che ô đi đến nhà ga, khi đi đến con đường tắt đối diện thì phát hiện có mấy tên lưu manh đứng ở giao lộ đằng trước. Cậu nhận ra một người trong đó, là người lớp bên cạnh tên là Vu Dương, từng hay dùng ngôn ngữ uế tạp với cậu.
Cậu dừng chân lại, không tiếng động quay người đi, định đổi con đường khác, mấy người kia lại phát hiện ra cậu. Vu Dương mở miệng gọi cậu: "Ê, thằng học sinh giỏi đúng không? Nhìn thấy bạn học cũ mà sao lại bỏ đi thế, đến đây ôn chuyện đi!"
Trần Tịch siết chặt cán ô đi nhanh chân hơn, không để ý tới bọn chúng. Vu Dương lại nổi điên, đuổi theo kéo lấy cặp sách của cậu về sau. Cậu bị kéo lảo đảo một cái, va phải vách tường. Vu Dương giật lấy ô của cậu ném đi, một tay kéo cánh tay cậu đè cậu vào tường, mấy người khác cũng xông đến. Trần Tịch giãy giụa muốn tránh thoát, tên còn lại thấy thế xông lên đè một tay kia của cậu, cậu bị đè lên tường không thể động đậy.
Mặt Trần Tịch trắng bệch, cậu run giọng nói: "Thả, thả tôi ra... xin các cậu..."
Vu Dương ra hiệu cho tên còn lại thay thế vị trí của gã, mình thì đi đến trước mặt cậu, ra vẻ kinh ngạc: "Ồ, học sinh giỏi mà còn biết cầu xin cơ à? Đúng là cấp ba tỉnh có khác. Nghe nói mày ở đó sống sung sướng lắm, bám được vào thằng nhà giàu có tiền có thế. Giỏi đấy, đi theo thằng nhà giàu mà biết cầu xin, bình thường nó chơi mày thế nào? Hả? Dạy học sinh giỏi thanh cao như mày biết cầu xin à?" Gã vừa nói vừa ngả ngớn vuốt mặt Trần Tịch. Cậu dựng cả tóc gáy, dạ dày quặn lên, quá ghê tởm, ghê tởm khiến cậu muốn ói.
Những người khác đều cười không có ý tốt, Vu Dương tiến đến trước mặt Trần Tịch. Cậu nghiêng mặt, lại bị gã hung hăng siết cằm quay lại. Trần Tịch run rẩy, trong mắt Vu Dương tràn đầy vẻ hưng phấn và dục vọng biến thái, gã phụt cười: "Mày sợ cái gì? Tao có làm gì mày đâu, đừng sợ. Bây giờ mày ngủ với thằng nhà giàu kia rồi, một người cũng là ngủ, hai người cũng là ngủ, cho tao đ*t một lần cũng được đúng chứ? Mày biết đấy, tao thích cái khuôn mặt này của mày lắm, hồi cấp hai nói muốn ** chết mày không phải đùa đâu."
Trần Tịch hoảng sợ mở to hai mắt nhìn gã, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi. Những người khác cười vang, một người trêu: "Ái chà, thì ra Dương tử thích đi cửa sau à? Lần trước tao thấy mày làm con đĩ kia hăng máu lắm mà?"
Vu Dương nhìn chằm chằm Trần Tịch, ánh mắt đầy vẻ tham lam, cười tà: "Mày thì biết cái gì, trước kia thằng nhãi này là người đẹp nổi tiếng của trường học của chúng tao, chỉ với gương mặt này đã hơn xa con kia, có biết bao nhiêu người muốn chơi nó như tao đấy. Làm trai sướng hơn gái nhiều, không tin lát nữa mày cũng thử xem."
Những người khác cũng hưng phấn, dâm tà đánh giá Trần Tịch, nói: "Ok, mày lên trước."
Vu Dương không nhiều lời, một tay sờ lên cổ Trần Tịch, một tay muốn cởi quần cậu, cuối cùng cậu không khống chế được khóc to lên: "Cứu mạng! A!" Miệng bị bịt kín, cậu hoảng sợ mở to mắt đầy tuyệt vọng.
Đúng vào lúc này, "Bốp" một tiếng, một thằng đứng bên ngoài bỗng nhiên ngã nhào xuống đất. Những người khác hoảng sợ quay đầu lại, thấy một nam sinh vóc dáng cao lớn cầm hòn gạch, giống như Diêm Vương đến từ Địa ngục, nhìn bọn chúng bằng vẻ mặt sát khí. Thấy bọn chúng quay đầu lại, nam sinh kia lại đập cho người thứ hai một cái, căn bản không cho bọn chúng thời gian suy nghĩ.
Những người khác chửi thề, xông lên muốn đánh nhau, không ai quan tâm đến Trần Tịch nữa. Khi cậu được buông ra, chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng được. Cậu tựa vào tường miễn cưỡng đứng vững, nhìn thấy Hạ Lệnh Tân đã đánh nhau với đám côn đồ đó, cậu sợ hết hồn, run giọng: "Đừng đánh! Hạ Lệnh Tân! Đừng đánh!" Lại không có ai để ý đến cậu. Cậu muốn xông vào can ngăn, Hạ Lệnh Tân gào lên: "Đừng đến đây!" cậu không dám cử động nữa, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.
Đám Vu Dương tổng cộng có sáu người, Hạ Lệnh Tân đập ngất hai thằng giờ còn lại bốn thằng, nhưng hiển nhiên là anh từng tập võ, đối mặt với bốn tên này cũng không hoảng loạn chút nào, nhanh chóng đánh bại hai tên nữa. Ngõ nhỏ chật hẹp, đánh đấm cũng chỉ có hạn, dưới thế vây công anh vẫn bị đánh mấy cái. Vì thế anh ra tay càng tàn nhẫn hơn, đấm vào bụng Vu Dương một cú đau điếng. Gã gập người, ôm bụng nằm xuống đất. Một người khác đánh lén, móc con dao gập ra, hung hãn đâm vào sau lưng anh. Trần Tịch kêu sợ hãi: "Sau lưng!"
Hạ Lệnh Tân không quay đầu lại đá về sau, tên kia bị đá ngã xuống đất, anh đi qua giẫm lên cổ tay tên kia một cái thật mạnh. Gã kêu đau thảm thiết, dao rơi xuống đất, cuối cùng không đứng dậy nổi. Hạ Lệnh Tân quay về cạnh Vu Dương, ánh mắt tàn nhẫn, túm lấy cổ áo gã đấm từng cái từng cái. Mắt mũi khóe miệng gã ta chảy máu ròng ròng, ý thức đã mơ hồ, ngay cả xin tha cũng không nói được.
Trần Tịch nhào qua ôm lấy anh từ phía sau lưng, run giọng nói: "Đủ rồi, đủ rồi Hạ Lệnh Tân, đừng đánh, đừng đánh nữa, cậu ta sắp chết... Đừng đánh, tớ xin cậu, đừng đánh nữa." Nói xong lời cuối cùng cậu nghẹn ngào, cậu rất sợ Hạ Lệnh Tân đánh chết người.
Hạ Lệnh Tân nghe thấy tiếng khóc của Trần Tịch, dừng tay, xoay người ôm lấy cậu, trầm giọng nói: "Đừng sợ, chúng nó không sao, tớ có chừng mực." Nhận thấy Trần Tịch sợ hãi, anh ôm cậu trấn an một lát. Đợi cậu dần bình tĩnh lại, anh mới bảo cậu đứng chờ, mình thì đi đến cạnh Vu Dương, dùng chân đá gã.
Vu Dương đã hoàn hồn, sợ hãi nhìn anh, giùng giằng muốn lui về sau. Hạ Lệnh Tân đá lên bụng gã, gã không dám cử động nữa.
"Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ, khuyên chúng mày thành thật làm người, nếu để cho tao bắt được chúng mày làm xằng làm bậy nữa thì không phải đau chút là giải quyết được đâu." biểu tình của Hạ Lệnh Tân âm u lạnh lùng, "Vừa rồi tao đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ đưa chúng mày đến bệnh viện. Chúng mày liệu đường mà giải thích, nếu không muốn ngồi tù thì tốt nhất đừng nhắc đến tao và Trần Tịch. Về sau đừng trêu chọc Trần Tịch nữa, phàm là cậu ấy xảy ra chuyện gì ở Lam Loan này, tao sẽ nhằm mày mà hỏi. Hiểu chưa?"
Vu Dương sợ hãi nuốt ngụm nước miếng, gật đầu lia lịa.
Hạ Lệnh Tân lại giơ chân lên đá hạ bộ Vu Dương một cái, gã kêu thảm một tiếng. Anh dừng tay, quay đầu lại kéo Trần Tịch xuyên qua đám người nằm la liệt đầy đất đi ra lề đường, giơ tay lên gọi taxi đưa cậu đi.
Hạ Lệnh Tân vì dân trừ hại, bản chất là quỷ bám người thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");