Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơm nước xong Hạ Lệnh Tân chủ động nhận rửa bát, Trần Tịch vào giúp, một người rửa một người tráng phối hợp ăn ý. Vu Mộng Chi và Chu Thành ở phòng khách nhìn, gật đầu không ngừng. Họ tưởng con nhà giàu như Hạ Lệnh Tân sẽ không nhúng tay vào làm việc nhà, không ngờ làm rất thuận tay, hơn nữa dáng vẻ che chở Trần Tịch kia, ai cũng nhìn ra được anh yêu cậu biết bao nhiêu.
Chu Thành vỗ tay Vu Mộng Chi nói: "Anh thấy tiểu Hạ được lắm, em đừng lo nữa." Vu Mộng Chi vui mừng gật đầu.
Trong bếp Hạ Lệnh Tân vừa rửa bát vừa hỏi Trần Tịch: "Cục cưng à, em xem hôm nay anh biểu hiện thế nào?"
Trần Tịch khẽ cười trả lời: "Anh có gì phải lo, từ trước đến giờ ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của em."
Hạ Lệnh Tân lại hỏi: "Ồ, thế cục cưng cảm thấy anh biểu hiện thế nào? Làm em hài lòng không?" Trần Tịch mím môi cười, không trả lời.
Anh cười khẽ nói: "Xem ra là hài lòng, thế buổi tối cục cưng muốn đi gặp ba mẹ anh không? Mời cả cô chú đi, ba mẹ anh muốn gặp ba mẹ em, nói suông không bằng hành động, tối hôm nay luôn đi, em thấy thế nào?"
Trần Tịch ngẩn ra, cậu chưa từng gặp ba mẹ anh, đêm nay nếu phụ huynh hai nhà gặp mặt thì chẳng phải là giống như là tất cả mọi người đồng ý chuyện hai người họ sao? Vậy tối nay tương đương với tiệc đính hôn còn gì?... Nghĩ đến đây, mặt cậu lại đỏ lên. Cậu không yên tâm, hỏi: "Ba mẹ anh nói hay anh nói thế?"
Hạ Lệnh Tân nhìn cậu bất đắc dĩ nói: "Đã nói là ba mẹ anh muốn gặp, nhất định là họ nói chứ. Cục cưng yên tâm, ba mẹ anh giữ lời hứa, sẽ không phản đối chúng ta nữa đâu."
Dừng một chút, anh lại nửa thật nửa đùa giải thích: "Ba mẹ anh đề nghị tối nay gặp mặt cũng là muốn quyết định chuyện của hai ta nhanh chút. Mấy ngày nữa anh đi rồi, ba mẹ sợ em bỏ anh, rồi anh làm bạn với tay phải cả đời thì biết làm sao? Dù sao năm đó anh đã tỏ thái độ với ba mẹ rồi, đời này chỉ có một mình em."
Lòng Trần Tịch nóng lên, cậu nhỏ giọng nói: "Ai bỏ anh chứ?" cậu nhìn ra phòng khách, Vu Mộng Chi và Chu Thành đang xem TV, cậu quay đầu lại nhìn anh nói tiếp, "Mấy giờ tối ở đâu? Lát nữa ra ngoài nói với ba mẹ."
Trong mắt Hạ Lệnh Tân tràn đầy vẻ sung sướng, anh nghiêng người hôn mặt cậu một cái, thấp giọng nói: "Ừ, lát nữa anh nói." Nói xong lại cầm bát rửa, đi ra ngoài nói lời mời của ba mẹ cho Vu Mộng Chi biết.
Vu Mộng Chi và Chu Thành nghe xong thì hơi hoảng, không nghĩ đến gặp mặt thông gia nhanh thế. Nhưng người ta mời rồi, tình cảm của hai con trai cũng đã như thế, gặp mặt cũng tốt, hiểu rõ tóm lại yên tâm hơn chút, ông bà cũng vui vẻ đống ý.
Hạ Lệnh Tân nói tin tức cho Đồng Thu Nguyệt. Vẫn còn sớm, Vu Mộng Chi bảo Trần Tịch đưa Hạ Lệnh Tân đi nghỉ trưa một lát. Anh đi theo cậu vào phòng, đợi cậu đóng cửa phòng lại mới ôm cậu thở một hơi dài: "Cuối cùng cũng đến ngày này, chết cũng không tiếc."
Trần Tịch cười lườm anh: "Nói linh tinh gì đâu."
Hạ Lệnh Tân cúi đầu cắn miệng Trần Tịch hôn một lúc lâu, cuối cùng mới thỏa mãn nói: "Anh sai rồi, ngày lành mới bắt đầu, chúng ta phải sống thêm 100 năm mới được."
Trần Tịch thở dốc, buồn cười nói: "Anh cho rằng chúng ta là rùa hả, sống thêm 100 năm, tu tiên à? Thôi đi ngủ trưa đi, lát nữa chúng ta đi sớm không để cô chú chờ lâu." Nói xong kéo Hạ Lệnh Tân đi đến bên giường.
Anh đi theo cậu, mắt lại đánh giá căn phòng. Trần Tịch và Vu Mộng Chi mới chuyển đến đây được mấy năm, sau khi lên đại học phần lớn thời gian cậu ở thành phố B, ở đây chẳng có bao nhiêu dấu vết của cậu, chỉ có các loại giấy khen và cúp trên giá sách mới có chút hơi thở của cậu.
Hạ Lệnh Tân buông Trần Tịch ra đến trước tủ sách, cầm lấy từng tấm bằng khen nghiêm túc xem, từ giấy khen năm lớp một đến các cuộc thi lớn. Ở đây lưu trữ một trong những bộ phận nổi bật nhất trong quá trình cậu trưởng thành. Anh nhìn mà yêu thích không thôi, thông qua giấy khen này anh nhìn thấy được dáng vẻ ngượng ngùng của nhóc Trần Tịch khi nhận giải.
Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân nghiêm túc xem, lòng rất cảm động. Trên đời này chỉ có người này muốn từng chút một biết về quá khứ của mình. Cậu ôm lấy thắt lưng anh ngẩng đầu hôn cằm anh, nhỏ giọng nói: "Sau này tặng hết tất cả bằng khen cho anh, được không?"
Anh buông giấy khen ôm cậu vào lòng gật đầu, thấp giọng nói: "Ừ, cảm ơn cục cưng trước." Hai người hôn nhau một lát, Hạ Lệnh Tân lại nói, "Trước kia cục cưng có chụp ảnh không? Anh muốn xem."
Cậu không ôm anh nữa, mở ngăn kéo ra lấy một quyển album mỏng, lật cho anh xem: "Em không hay chụp ảnh... tấm này là lần đầu tiên em chụp ảnh lúc tám tuổi. Lúc đó mẹ đưa em đi khám, vừa hay hôm đó khám xong sớm, lúc ra ngoài đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, có đứa bé đứng trước cửa khóc muốn chụp ảnh. Mẹ nhìn thấy, đưa em vào chụp... cái này là ảnh tốt nghiệp cấp một, cái này là ảnh tốt nghiệp cấp hai... tốt nghiệp cấp ba." Cậu nghiêng đầu hôn Hạ Lệnh Tân đang ôm mình, "Tiếc là không có anh, hôm nào chúng ta đi chụp lại đi. Đây là ảnh huấn luyện quân sự hồi đại học, đây là ảnh chụp thi đấu năm nhất, đây là ảnh đi chơi mùa thu với Hoàng Tinh hồi năm hai..."
Hạ Lệnh Tân lẳng lặng nghe Trần Tịch giới thiệu xong những tấm ảnh ít ỏi, xong rồi mới thấp giọng trả lời: "Ừ, hôm nào chúng ta cùng đi chụp một tấm." Dừng một chút bổ sung, "Ảnh kết hôn.".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");