Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Qiezi
“Khoan đã.” Từ Tử Dung đột nhiên ngăn cản Từ Tử Nham đang muốn rời đi.
“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham nhướng mày.
“Không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, Cửu Chuyển Minh Hà này coi như an toàn, hay là ca ca luyện hóa khí linh và Lưu Kim Giác Cung đi.”
Từ Tử Nham sửng sốt, anh không ngờ tới lúc này Từ Tử Dung lại đề nghị anh nâng cao thực lực.
Nhưng nghĩ đến cũng thực bình thường, tu vi hiện tại của bọn họ thực sự không đủ nhìn, hơn nữa dù cho có một ít linh quả đơn hệ, Từ Tử Nham cũng tuyệt không dám nâng cao tu vi ở nơi này.
Tình cảnh của nữ vương Nhện Mặt Người còn sờ sờ trước mắt, ai dám cam đoan dưới tình huống Huyết Long ăn không đủ no, có thể nào hạ tiêu chuẩn, ngay cả kim đan kỳ cũng ăn?
Bây giờ nâng cao tu vi là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng nâng cao thực lực không nhất định phải nâng cao tu vi, cường hóa vũ khí cũng là một phương pháp rất tốt.
“Luyện hóa ở đây?” Từ Tử Nham nhìn hoàn cảnh xung quanh, bởi vì đã nắm trong tay Cửu Chuyển Minh Hà, cho nên hiện giờ hắc thủy xung quanh đã không hạn chế tầm mắt của anh, trái lại là vì ở trong sông, toàn bộ tình huống con sông anh đều rõ như trong lòng bàn tay, căn bản không sợ có người đến quấy rối.
Chỉ hơi do dự một chút, Từ Tử Nham lập tức đồng ý. Tuy rằng luyện hóa khí linh sẽ hao tốn một ít thời gian, nhưng so với gia tăng thực lực, tốn chút thời gian vẫn đáng giá.
Về phần… Hi Nhạn Liễu đang đau khổ chờ anh, nghĩ đến thời gian dài như vậy mà còn chờ được, phỏng chừng chờ thêm cũng chẳng sao đâu. →. →
Đặt Lưu Kim Giác Cung và mảnh vỡ pháp bảo có giấu khí linh ở bên cạnh, Từ Tử Nham lấy từ trong Phương Cách ra một ít tài liệu dùng để thăng cấp Lưu Kim Giác Cung mà đã thu thập từ trước.
Ô Đồng Mộc, Lôi Tiếu Thạch, Bách Luyện Xích Sa, gân lưng của Tứ Dực Kiêu… Khoảng chừng hơn mười loại tài liệu được phân loại đặt xung quanh anh.
Một số tài liệu này có thể dùng để thăng cấp dây cung, còn lại là dùng để thăng cấp thân cung. Chỉ là vì trước đó Từ Tử Nham chưa xác định phải thăng cấp Lưu Kim Giác Cung theo phương hướng nào, cho nên những tài liệu này thật sự là thuộc tính gì cũng có, phải xem Từ Tử Nham lựa chọn như thế nào thôi.
Từ Tử Nham khoanh chân ngồi ngay ngắn, đầu tiên là cầm lấy Lưu Kim Giác Cung.
Trường cung này là vũ khí đầu tiên anh sử dụng, cũng là vũ khí duy nhất. Có thể nói, trường cung này hình thành chính là do anh dùng hai tay bản thân luyện chế từng chút từng chút một.
Từ Tử Nham cũng không có thiên phú luyện khí gì đó, nhưng khối ngọc giản ghi chép Tử Tiêu Cửu Biến lại chuyên cung cấp phương pháp luyện chế Lưu Kim Giác Cung.
Phương pháp khá đơn giản, ban đầu cần tài liệu cũng rất tiện lợi, chỉ là theo người luyện chế tăng trưởng thực lực, muốn đề cao uy lực của trường cung thì cần tài liệu cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng trân quý.
Từ Tử Nham cầm lấy giác cung chậm rãi vuốt ve, nó đã làm bạn với anh gần mười năm, mặc dù không sản sinh khí linh, nhưng cũng mơ hồ có cảm giác tâm huyết tương liên với anh.
Buông giác cung ra, lần thứ hai Từ Tử Nham cầm lấy miếng mảnh vụn khí linh. Mất đi pháp bảo bảo vệ, hơn nữa nhiều năm như vậy không được linh lực nuôi dưỡng, khí linh đã lâm vào trạng thái cực kỳ yếu ớt, đừng nói phản kháng, nếu kéo dài thêm vài năm, chỉ sợ khí linh cũng phải tự mai một.
Từ Tử Nham lấy lại bình tĩnh, dung nhập thần thức của mình vào bên trong mảnh vỡ, một quang châu nho nhỏ nấp trong góc mảnh vỡ không nhúc nhích. Từ Tử Nham đưa thần tức tới khẽ chạm một chút, quang châu như lữ khách trong sa mạc đói khát thấy nước, mạnh mẽ vọt về phía thần thức Từ Tử Nham.
Thần thức mới vừa tiếp xúc, Từ Tử Nham liền co rút khóe môi…
Không có phản kháng, không có giãy giụa, khí linh này cơ hồ là chủ động bám vào thần thức của Từ Tử Nham, cực kỳ vui sướng bị anh ‘bắt’ ra ngoài.
“Tử Dung!” Từ Tử Nham khẽ quát một tiếng.
Từ Tử Dung lập tức hiểu ý tiến lên phóng ra một ngụm chân hỏa.
Bởi vì trong cơ thể Từ Tử Nham có sự tồn tại của Tiểu Thanh, không thể sử dụng pháp thuật hệ khác, cho nên mỗi lần Từ Tử Nham luyện chế Lưu Kim Giác Cung đều phải có Từ Tử Dung phối hợp mới được.
Phun hỏa diễm lên giác cung, rất nhanh, giác cung màu vàng liền bị hỏa diễm đỏ rực hòa tan thành một vũng nước màu vàng.
Từ Tử Nham chia thần thức thành hai phần, một phần bao lấy khí linh, một phần khác xâm nhập vào trong kim dịch, tùy thời quan sát tình huống luyện chế giác cung.
Cách mỗi một hồi lại đưa một loại tài liệu xung quanh vào kim dịch, đoàn kim dịch không ngừng biến hóa dưới sự tác động của hỏa diễm, màu sắc cũng theo tài liệu tăng thêm mà không ngừng sẫm lại.
Sau khi đưa tài liệu cuối cùng vào, chất lỏng màu vàng sôi trào kịch liệt, biến thành màu vàng đậm, suýt chút nữa nổ tung trên tay Từ Tử Dung.
“Cẩn thận!” Từ Tử Nham nhất thời hoảng sợ, anh và Từ Tử Dung phối hợp luyện chế giác cung không phải chỉ mới lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như thế này.
“Không sao, ca ca tiếp tục!” Sắc mặt Từ Tử Dung bất biến, chỉ là gia tăng tốc độ thu phát linh lực, làm hỏa diễm trong tay y bùng cao hơn, thiếu chút nữa bao lại đoàn dịch thể màu vàng sẫm kia.
Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung, tuy rằng đối phương không nói, nhưng từ tóc mai ẩm ướt của Từ Tử Dung, anh đã nhìn ra linh lực của y không đủ để duy trì thời gian quá lâu, anh phải đẩy nhanh tốc độ.
Từ Tử Nham hít sâu một hơi, động tác trên tay nhanh hơn.
Từng đạo lôi xà màu tím bị bắn vào trong chất lỏng, chậm rãi dung hợp. Làm như thế vì luyện chế ra giác cung có thể chịu tải trọng lực lượng của anh, dù sao pháp thuật hệ lôi cũng có lực phá hoại rất nhanh, có yêu cầu rất cao đối với vũ khí chịu tải trọng.
Trên thái dương Từ Tử Dung đã rịn mồ hôi, nhưng hai tay y không có một chút run rẩy nào, hỏa diễm bùng cháy kịch liệt cũng không xuất hiện nửa điểm giảm sút.
Từ Tử Nham không ngừng dùng thần thức điều chỉnh hình dạng trường cung, đồng thời cũng nắm lấy cơ hội trước khi cánh cung thành hình, đánh khí linh vào bên trong.
Lúc khí linh suy yếu tiến vào bên trong, lập tức lâm vào một trạng thái cuồng nhiệt, nó liều mạng hấp thu năng lượng trong cánh cung, phát triển bản thân, suýt chút nữa đánh Từ Tử Nham trở tay không kịp, làm lần luyện chế này thất bại trong gang tấc.
Cũng may Từ Tử Nham phản ứng thần tốc, bất chấp lãng phí đan dược, một hơi nuốt một lọ Bổ Nguyên Đan…
“Phù, nguy hiểm thật.” Cầm trường cung vàng sậm đã thành hình, Từ Tử Nham cũng không nhịn được thở phào.
Vừa nãy khi khí linh tiến vào cánh cung thật nguy hiểm, mặc dù anh có chuẩn bị nhưng lại không ngờ rằng khí linh hấp thu nhiều năng lượng như vậy.
Nhưng hấp thu năng lượng càng nhiều, chứng minh khí linh này trước đây bị hao tổn càng cường đại, có thể tiêu hóa nhiều năng lượng như vậy, Từ Tử Nham đã không kiềm được bắt đầu trông ngóm khí linh này có thể biểu hiện ra dạng thực lực gì.
Anh nắm chặt giác cung vàng sậm, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây cung ——
—— không phản ứng.
(⊙_⊙)?
Kéo lại!
Vẫn không có phản ứng.
Từ Tử Nham lập tức cảm thấy không ổn. Dù cho không có khí linh, anh vẫn có thể rót linh lực vào giác cung, nhưng bây giờ là sao đây? Ngay cả rót linh lực vào cũng không được? Giác cung vàng sậm này quả thực không khác gì một cây cung bình thường.
Anh vất vất vả vả gom góp nhiều tài liệu như vậy, còn chuẩn bị một khí linh, thậm chí lúc đưa khí linh vào còn suýt thất bại, cuối cùng lại ra thành quả như vậy?
Móa nó đang chơi ta à!!!
“Ca ca, làm sao vậy?”
Có lẽ là thấy vẻ mặt Từ Tử Nham quá khó coi, Từ Tử Dung khẽ nhíu mày hỏi.
“Giác cung của ta không có phản ứng. Ta cũng không thể rót linh lực vào.” Từ Tử Nham âm trầm. Vốn là muốn tăng thực lực, kết quả lại thành thế này, cho dù là ai cũng sẽ không vui.
Từ Tử Dung càng nhíu mày chặt hơn: “Quá trình lúc nãy có vấn đề?”
Từ Tử Nham suy nghĩ, lắc đầu: “Không có, rất bình thường, hơn nữa cuối cùng ta cảm nhận được khí linh đã vào thân cung.”
Từ Tử Dung giật giật lông mày, dường như nghĩ tới điều gì, mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Chẳng lẽ là khí linh phá rối?”
Từ Tử Nham ngẩn ra, hơi mờ mịt đáp lời: “Không thể nào, nó làm vậy có ích lợi gì?”
Từ Tử Dung nhếch môi: “Ai biết được, nếu quá trình luyện chế không xảy ra vấn đề, khả năng duy nhất chính là khí linh kia. Ca ca câu thông với nó thử xem sao.”
“Được.”
Từ Tử Nham nhắm mắt ngưng thần, thử câu thông với khí linh trong giác cung. Qua một lúc lâu, anh mới dở khóc dở cười ngẩng đầu lên, thần sắc cổ quái nhìn Từ Tử Dung: “Nó… Nó ghét bỏ ta thực lực thấp, cho rằng ta không xứng điều khiển nó.”
Từ Tử Dung nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, ngay cả Từ Tử Nham đã sớm quen Từ Tử Dung tùy thời biến sắc mặt cũng không khỏi rùng mình một cái.
Hỏng rồi! Tiểu thí hài muốn phát bệnh…
“Không xứng?” Từ Tử Dung cười nghiền ngẫm, ánh mắt lạnh đến dọa người: “Trên đời này còn chưa có thứ gì mà ca ca không xứng.”
Từ Tử Nham đỏ mặt, hmm đệ đệ sùng bái anh như thế, anh thật kiêu ngạo làm sao đây…
Từ Tử Dung nhìn giác cung, ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Chỉ là một khí linh, còn là hàng bán tàn phẩm. Nếu không có ca ca, ngươi nhất định sẽ mai một trong mảnh vỡ kia. Hôm nay có thân thể mới, cũng dám không cho chủ nhân điều khiển? Giữ lại thứ không nghe lời như ngươi có ích lợi gì?”
Lời còn chưa dứt, y xòe tay ra, nắm chặt giác cung trong tay, không nói hai lời liền bắt đầu phóng ra huyết vụ, rõ ràng muốn hủy diệt cái trường cung này.
Từ Tử Nham nhìn hai mắt y long lên sòng sọc, quyết đoán nuốt mấy lời khuyên can vào miệng.
Hủy đi! Hủy đi!
Cùng lắm thì thu thập tài liệu luyện chế cái mới. Nói thật có một khí linh không nghe lời thì thà rằng không có thì hơn.
Ong!
Giác cung vàng sẫm trong tay Từ Tử Dung kịch liệt giãy giụa, huyết vụ đã bắt đầu ăn mòn thân cung trơn bóng.
Không có chủ nhân bảo vệ, vũ khí rốt cuộc cũng chỉ là vũ khí, cho dù có khí linh cũng chạy không thoát Từ Tử Dung cố ý phá hủy.
Lúc này đây khí linh trong cánh cung hoàn toàn sững sờ. Nó vốn cho rằng bằng vào khí linh trân quý, vị tân chủ nhân này nhất định sẽ nâng niu nó. Nào ngờ chủ nhân căn bản không phải loại dễ đối phó, thậm chí ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cho, trực tiếp hạ tử thủ.
Ở trong mảnh vỡ pháp bảo đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm được chỗ trú thân, đương nhiên khí linh không muốn bị hủy diệt như vậy. Nó chỉ có thể liên tục cầu xin Từ Tử Nham tha thứ, hy vọng có thể giữ lại mạng của nó, đồng thời đảm bảo sau này sẽ tuyệt đối nghe sai khiến, Từ Tử Nham chỉ đông, nó tuyệt không dám đi tây…