Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Qiezi
Đương nhiên, điểm thắng lợi tiên quyết vẫn là Mị Ma lợi hại, nếu không phải gã lấy tâm tính mèo vờn chuột để giao thủ với huynh đệ Từ gia, một khi gã chạy ra ngoài, bọn họ chạy trốn có lẽ không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể tru sát tu sĩ Hóa Thần này.
Nói ra thì Mị Ma cũng thật xui xẻo, kỳ thật thứ mạnh nhất của bộ tộc Mị Ma chính là huyễn thuật. Chiến lực của bọn họ chủ yếu phát huy trên chiến trường lớn, một đại huyễn thuật được thi triển, tu sĩ tâm trí không kiên định sẽ nhanh chóng chìm trong huyễn thuật, sẽ biến thành con rối của Mị Ma. Nếu đặt chiêu thức này lên người Từ Tử Nham, cho dù anh không bị mê hoặc thì chắc cũng không có kết quả tốt. Nhưng Mị Ma này lại thích cảnh tượng dù kẻ địch giãy giụa như thế nào đều không trốn thoát lòng bàn tay mình, cho nên Từ Tử Nham mới đạt được một cơ hội tốt như vậy.
Thanh Bình lão tổ một chiêu chế địch, tuy rằng lúc này rất bình tĩnh nhưng trong lòng ông cũng rất tự đắc. Tuy nói thực lực kiếm tu luôn viễn siêu so với tu sĩ cùng cấp nhưng tới trình độ như bọn họ, bất luận là ai cũng sẽ có một con bài chưa lật. Một khi con bài chưa lật, kết cục vẫn có thể thay đổi, giống như ông một chiêu giải quyết một tu sĩ Hóa Thần, đây tuyệt đối là chiến tích chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Thanh Bình lão tổ thầm đắc ý, tu sĩ Đằng Lan Vực và Thiên Vũ Tông tuy không giúp đỡ cái gì nhưng bọn họ cũng có một phần công lao tham dự đại chiến, bởi vậy tâm tình bọn họ cũng rất tốt.
Chỉ có Từ Tử Dung, chẳng những tổn thất một lượng lớn máu mà còn bị Mị Ma kia đùa giỡn. Đáng giận nhất chính là tên kia ỷ thực lực cao thâm, dám sờ soạng ca ca mấy cái, quả thực làm y nóng nảy!
Nhiệm vụ lần này rất thành công, nhưng trong tất cả mọi người, y tự nhận mình chính là người bị tổn thất lớn nhất, bởi vậy y nhìn chằm chằm Lạc Khinh Trần với ánh mắt vô cùng tệ…
Lạc Khinh Trần cười khổ, nhưng cũng đành chịu thôi, dù sao trước đó không ai ngờ được sau khi Mị Ma chiếm ưu thế lại đi cướp tiện nghi của Từ Tử Nham…
“Khụ khụ… Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, lần sau nhất định…”
“Ngươi còn muốn lần sau?” Từ Tử Dung âm trầm chất vấn.
Lạc Khinh Trần co giật khóe miệng, liên tục lắc đầu: “Không có lần sau.”
“Hừ!” Từ Tử Dung hừ lạnh một tiếng rồi xoay mặt đi, dán lên người ca ca cầu an ủi.
Từ Tử Nham dở khóc dở cười vuốt lông an ủi đệ đệ, nói đúng ra thì anh mới là người bị chiếm tiện nghi, vì sao lại phải đi an ủi Từ Tử Dung!
“Cẩn thận!”
Nhưng vào lúc này, Thanh Bình lão tổ đột nhiên hét lớn, tay vừa nâng lên, một kiếm quang sắc bén gào thét xông ra, cùng hỏa long màu đỏ đồng quy vu tận.
“Chư vị đến Ma tộc ta sao không thông báo chủ nhân một tiếng, không khỏi thất lễ đi!” Một âm thanh khàn khàn phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị vang từ giữa không trung khiến người khác cảm thấy rất áp lực. Xa xa còn truyền đến âm thanh Ma tộc tập hợp, dường như muốn bao vây cả khu này.
“Song Vĩ Hạt Ma lão tổ!” Lạc Khinh Trần nhíu mày, đáy mắt nổi lên sát ý.
“Hừ!” Hạt Ma lão tổ nhìn thấy Lạc Khinh Trần thì không khỏi hừ lạnh: “Ngươi đã quy thuận Ma tộc còn dám phản loạn, đúng là không biết sống chết! Thôi được, ta sẽ thay tên Dực Ma lão tổ xử lý ngươi!”
“Sao ngươi biết chúng ta ở đây?” Lạc Khinh Trần trầm giọng hỏi.
“Ha ha ha…. Đồ ngu xuẩn!” Hạt Ma lão tổ cười lớn, đầu ngón tay cong lại, một bóng dáng gầy gò bị xách lên, lộ ra gương mặt quen thuộc của Không Huỳnh: “Thằng nhóc này mất tích, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không phát hiện ra các ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết trên người tạp chủng hỗn huyết như nó đều có ấn ký, một khi chạy trốn, bất cứ lúc nào sẽ bị tìm ra! Thế nào, ngươi có thích phần đại lễ này không?”
Nói xong, Hạt Ma lão tổ khẽ vung tay lên, thân thể gầy yếu của Không Huỳnh như một miếng vải rách ngã sấp trước mặt Lạc Khinh Trần.
Trong đáy mắt Lạc Khinh Trần lóe lên một tia giận dữ, hắn vội đỡ Không Huỳnh cả người đầy vết thương đứng lên, ôm vào lòng.
Sau khi đút một viên đan dược, Không Huỳnh mới dần tỉnh lại, nhìn thấy Lạc Khinh Trần thì không kiềm được bật khóc: “Xin… Xin lỗi… Lạc ca ca… Đau quá… Thật sự rất đau, Không Huỳnh, Không Huỳnh… Không Huỳnh không kiên trì nổi.”
Lạc Khinh Trần thở dài: “Không sao, không phải lỗi Không Huỳnh, là Lạc ca ca bất cẩn.”
Không Huỳnh thút thít, nhào vào lòng Lạc Khinh Trần, lồng ngực và bờ vai không ngừng run rẩy, dáng vẻ như rất khổ sở, áy náy.
Lạc Khinh Trần xoa đầu Không Huỳnh, hạ giọng an ủi: “Được rồi, Không Huỳnh đừng khóc, Lạc ca ca sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
“Thật sao?” Không Huỳnh không ngẩng đầu, chỉ rúc trong lòng hắn mà hỏi.
“Đương nhiên!” Lạc Khinh Trần quả quyết: “Chỉ cần có ca ca ở đây, ai cũng không thể tổn thương ngươi!”
Không Huỳnh đột nhiên ngẩng đầu, lưỡi dao sắc bén trên tay đâm mạnh vào ngực Lạc Khinh Trần, sắc mặt vô cùng dữ tợn: “Nếu ca ca không ở đây thì càng không có ai làm hại ta!”
“Đáng chết!” Sắc mặt Từ Tử Nham chợt biến, duỗi tay hướng về phía Không Huỳnh.
Nhưng Không Huỳnh khá là nhanh nhẹn, nó xoay người nhảy khỏi người Lạc Khinh Trần, hai chân vừa chạm đất lập tức chạy về phía Hạt Ma lão tổ.
Ánh mắt Từ Tử Dung rét lạnh, không chút do dự gọi Huyết Đằng quất về phía Không Huỳnh.
Hai vị tu sĩ của Đằng Lan Vực và Thiên Vũ Tông cũng đồng thời ra tay, nhưng không ngờ bốn tu sĩ nguyên anh đồng thời xuất kích lại bị Không Huỳnh phá không tránh thoát.
Chỉ thấy thân thể nó hơi rụt lại, cả người trở nên mơ hồ. Sau đó, Không Huỳnh biến mất, sau mấy hơi thở lại xuất hiện bên cạnh Hạt Ma lão tổ, lông tóc vô thương, chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt.
“Không tồi.” Hạt Ma lão tổ khen ngợi: “Còn nhỏ tuổi mà đã lĩnh ngộ được Độn Không của Không Ma tộc, rất có tương lai.”
“Đa tạ lão tổ khích lệ!” Không Huỳnh vừa ổn định hơi thở vừa trả lời, xem ra thì cái chiêu Độn Không kia không dễ dàng thi triển.
Không quá lâu sau, các con đường xung quanh đã bị toàn bộ Ma tộc bao vây, chẳng qua Ma tộc cấp thấp, trung cấp cũng thức thời, đứng ở xa bao vây chứ không tới gần. Ai cũng biết tu sĩ Hóa Thần uy năng vô biên, nếu hai vị lão tổ đánh nhau, bọn họ đứng quá gần chẳng phải sẽ tìm đường chết à?
“Sao… Các ngươi còn không bó tay chịu trói?” Hạt Ma lão tổ đắc ý nhìn mọi người: “Nơi này đã bị ta phong bế, trừ phi…” Lão đảo mắt, nói lời hàm súc: “Nếu không hàng, chắc chắn phải chết!”
“Đồ vô sỉ!” Từ Tử Nham nhìn thấy Không Huỳnh thì phẫn nộ quát lên. Lúc trước anh thấy tiểu hài tử này nhỏ tuổi nên nhất thời mềm lòng, ai ngờ nó lòng muông dạ thú, không chỉ bán đứng họ mà còn nhẫn tâm đâm Lạc Khinh Trần một đao.
Lạc Khinh Trần quỳ trên mặt đất một lúc lâu mà vẫn không hề động đậy, Từ Tử Nham vội bước qua, đỡ lấy vai hắn, sau đó…
Không Huỳnh nhìn đám người Từ Tử Nham, cười lạnh một tiếng: “Vô sỉ cái gì? Ta sinh ở Ma tộc, dốc sức vì Ma tộc chính là bổn phận của ta. Chẳng qua là các ngươi ngu xuẩn nên mới bị mắc mưu!”
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn nó: “Nếu ngươi an phận như thế thì Mị Ma lão tổ sẽ không chết trên tay chúng ta.”
Vẻ mặt Không Huỳnh chợt biến, vội vàng giải thích với Hạt Ma lão tổ: “Lão tổ, tại tên Lạc Khinh Trần quá xảo quyệt, trên danh nghĩa bảo hộ ta nhưng thật ra lại nhốt ta trong sơn động. Nếu không phải đệ tử liều chết lĩnh ngộ thiên phú Độn Không thì hoàn toàn không thể đến báo tin với người.”
Hạt Ma lão tổ liếc Không Huỳnh một cái, hừ lạnh không nói gì. Không Huỳnh bình tĩnh suy nghĩ, nghe đồn Hạt Ma lão tổ và Mị Ma lão tổ không hợp, quả nhiên là thật.
Ngay khi Không Huỳnh dạt dào đắc ý vì được một lão tổ Hóa Thần để mắt đến thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Ngươi dã biết ta nhốt ngươi ở đó, sao lại còn ngu xuẩn cho rằng ta sẽ bị ngươi đâm bị thương?”
Chủ nhân của âm thanh kia chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn Không Huỳnh. Đây chính là Lạc Khinh Trần mới lúc nãy bị ‘trọng thương’.
Không Huỳnh sợ hãi, vừa rồi nó cảm nhận được lưỡi đao đâm sâu vào ngực Lạc Khinh Trần, sao hắn lại không bị thương???
“Chậc, thật ra ta cũng muốn tin ngươi lắm. Đáng tiếc…” Lạc Khinh Trần cười ngoài miệng nhưng đáy mắt lại lập lòe khí lạnh: “Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn khiến ta thất vọng. Hơn nữa…. Ngươi hầu hạ ta lâu như vậy nhưng chắc vẫn chưa thấy ta ra tay nhỉ? Bằng không ngươi sẽ không thoải mái đứng ở đó nói nhảm nhiều như vậy.”
Hắn vừa dứt lời, Không Huỳnh đột nhiên kêu một tiếng thảm thiết, sau đó cả người bị khí đen bao trùm, làn da bên ngoài như tuyết tan trong ánh mặt trời, chậm rãi hòa tan.
“Lão tổ cứu ta!” Không Huỳnh vừa kêu thảm vừa cầu cứu Hạt Ma lão tổ.
Ánh mắt Hạt Ma lão tổ phát lạnh, linh lực bàng bạc bao phủ người Không Huỳnh nhưng cũng không thể ngăn cản khí đen kia lan tràn.
Lạc Khinh Trần cười lạnh: “Nếu Cửu Âm Ma Khí của ta dễ bị trừ khử như vậy thì ban đầu ta cũng sẽ không…” Lời còn chưa dứt thì hắn đã im bặt, dường như nhớ lại chuyện gì đó không vui.
“Lão tổ!” Không Huỳnh phát ra một tiếng rên rỉ cuối cùng, sau đó hóa thành một vũng máu dưới cái nhìn chằm chằm của Hạt Ma lão tổ.
Hạt Ma lão tổ giận tái mặt: “Đám chết tiệt các ngươi!”
Một Không Huỳnh nho nhỏ, đối với lão mà nói chỉ là con kiến hôi, lão hoàn toàn không để tâm. Nhưng điều khiến lão tức giận là những tên này dám xem lão không ra gì, ở trước mặt lão tiêu diệt Không Huỳnh.
Nói đơn giản thì những người này làm lão mất cả thể diện.
Hạt Ma lão tổ tức giận, ra tay tất nhiên không chút lưu tình. Thanh Bình lão tổ hừ lạnh, cầm kiếm nghênh đón.
Hai gã tu sĩ Hóa Thần động thủ, thanh thế tất nhiên không giống bình thường, ngay lập tức kinh động toàn bộ Trụy Tinh Thành. Ngay cả hai vị tu sĩ Hóa Thần trong nội thành cũng phóng ra thần thức, dường như lúc nào cũng có thể viện trợ Hạt Ma lão tổ.
Nhưng Hạt Ma lão tổ quá tự phụ, cự tuyệt sự hỗ trợ của hai vị lão tổ khác.
Hai vị lão tổ kia cũng là người tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không đề nghị hỗ trợ nữa, lạnh lùng bàng quan xem cuộc chiến. Không ngờ đúng lúc này, dị biến nổi lên!
Trên bầu trời khu vực bị Hạt Ma lão tổ phong bế đột nhiên tóe lửa, sau đó liên tục xuất hiện những đốm lửa.
Việc này xảy ra quá bất ngờ, ngay cả Hạt Ma lão tổ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trái lại là Thanh Bình lão tổ đột nhiên lui nhanh, quay về bên cạnh mọi người.