Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Qiezi
“Cái gì!” Ngao Nguyên Minh chấn động, nơi này vốn là nơi trị liệu mà hắn chuẩn bị riêng cho muội muội, sao có thể có bẫy? Nếu thật sự có bẫy thì chẳng phải nhất cử nhất động của hắn đã sớm bị người khác chú ý?
“Chậc! Ta vốn định bắt lấy các ngươi rồi hưởng thụ muội muội ngươi, trước giờ ta chưa chơi đùa giày vò nữ nhân đâu.” Từ sâu trong hang động, một nam tử cao ráo bước ra, phía sau gã còn có một đại hán đeo búa lớn sau lưng đi theo.
Nam tử dung mạo tuấn mỹ, chỉ có đôi mắt ngập tràn vẻ dâm tà bạo ngược khiến người khác vừa nhìn đã biết gã không phải người tốt.
Gã mặc một thân trường bào xanh thẫm, eo giắt trường kiếm, tay cầm quạt giấy, đúng là ngoại hình của công tử tao nhã. Đáng tiếc là gã lại không có khí chất văn nhã ấy, toàn bộ ngoại hình bị ánh mắt hung ác, nham hiểm kia phá nát.
“Tác Ân! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Trong khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân này, ánh mắt Ngao Nguyên Minh phủ đầy hận thù.
“Ha ha… Ta xuất hiện thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?” Nam tử tên Tác Ân kia cười ha ha rồi đột nhiên lạnh mặt, khinh thường nhìn Ngao Nguyên Minh.
“Ta nói ngươi biết, ta chẳng những xuất hiện mà còn muốn giết ngươi! Ăn cả long thân của ngươi! Cưỡng hiếp muội muội ngươi! Cuối cùng ăn luôn long thân của ả! Thế nào? Ngươi có năng lực làm gì ta?” Tác Ân kiêu ngạo cười lớn.
Ngao Nguyên Minh siết chặt hai tay, nghiến răng ken két. Nếu chỉ có hắn và Tác Ân, hắn nhắm mắt cũng có thể bầm thây vạn đoạn gã, nhưng kẹt một nỗi tên cận vệ sau lưng Tác Ân lại có tu vi nguyên anh. Lần đó hắn đã thua trên tay người này, nếu không phải lúc ấy có trưởng bối nhà hắn đúng lúc đi ngang qua, nói không chừng hắn sẽ chết.
Nhưng hiện tại…
Trong lòng Ngao Nguyên Minh khẽ động, trộm nhìn về phía Từ Tử Nham. Tuy rằng không nên phó thác hy vọng lên hai người làm giao dịch với hắn nhưng nếu hai người họ giúp hắn phen này, chuyện ngày hôm nay có thể sẽ có chuyển biến!
Khi cận vệ của Tác Ân nhìn sang Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thì khẽ nhíu mày, sau đó nhỏ giọng truyền âm cho Tác Ân.
Tác Ân cũng liếc sang Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, đáy mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Gã chắp tay với Từ Tử Nham, miệng mỉm cười: “Vị đạo hữu này, đây là chuyện riêng của ta và Ngao Nguyên Minh, đạo hữu tốt nhất đừng nhúng tay vào. Chỉ cần đạo hữu đáp ứng không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, hai vị sẽ là bằng hữu của Tác Ân ta!” Nói xong, trong mắt gã lóe lên một mạt ý lạnh.
Hai tên nguyên anh? Giỏi lắm sao, ta đã cầu viện lão tổ, chỉ cần lão tổ phái người tới đây, cho dù ngươi là nguyên anh cũng không trốn thoát lòng bàn tay ta!
Hôm nay Tác Ân ám sát Ngao Nguyên Minh là chuyện bí mật, nếu bị Giao Long tộc phát hiện sẽ rất phiền phức, bởi vậy ngay từ đầu gã không định buông tha cho hai người.
Mấy lời lúc nãy chỉ là kéo dài thời gian, hơn nữa… Gã mập mờ nhìn Từ Tử Dung, tuy gã không thích nam sắc nhưng gã nhớ trong tộc có một vị thúc tổ thích loại nam tử xinh đẹp như thế này. Chẳng qua ánh mắt của vị thúc tổ quá cao, đến bây giờ cũng chỉ có ba thị quân, nếu có thể hiến người này cho thúc tổ, nói không chừng…
Tác Ân thầm đắc ý, trong đám hậu bối, người có thể được hai vị lão tổ coi trọng chắc cũng chỉ có mình gã, chức vị trưởng tộc tương lai nhất định sẽ thuộc về gã!
Gã lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn huynh đệ Từ gia: “Hai vị nghĩ như thế nào? Trong Đông Hải này, tộc Hải Xà ta đây nói được làm được!”
Từ Tử Nham nhíu mày không nói gì nhưng trong lòng không nén nổi tiếng cười: Chắc đối phương cảm thấy mình giống thằng ngu đúng không? Nếu không sao lại nói mấy lời này?
Nhìn việc làm của gã đi! Ở phụ cận Đằng Vân Thành ám sát con cháu của Giao Long tộc… Cho dù Từ Tử Nham không hiểu tình hình cũng nhìn ra Ngao Nguyên Minh không phải Giao Long tộc bình thường. Tuy rằng bây giờ gia đạo sa sút nhưng thân phận của hắn nhất định không phải nhỏ. Nếu Ngao Nguyên Minh chết, Giao Long tộc sao chịu để yên. Sự tình nghiêm trọng, Tác Ân có thể buông tha người có liên quan à?
Từ Tử Nham không trả lời, Từ Tử Dung thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Nói chuyện với tên ngu xuẩn sẽ làm giảm chỉ số thông minh. Cho dù hai người bọn họ mới tới Đằng Vân Thành, không hiểu lắm tình huống ở Đông Hải nhưng họ vẫn biết trong Đông Hải, Giao Long tộc mới là lão đại, ngươi là Hải Xà tộc hay Hải Điểu tộc thì liên quan gì tới chúng ta? Hơn nữa chuyện bí ẩn như thế này, chỉ cần đối phương không ngốc thì nhất định sẽ giết người diệt khẩu, chẳng qua bây giờ đối phương đang ở thế yếu nên mới muốn kéo dài, đáng tiếc ——
—— Từ Tử Dung cười lạnh, y sẽ không cho đối phương có cơ hội gọi viện binh!
“Động thủ!” Ý niệm truyền ra từ trong Huyết Khế khiến Từ Tử Nham không chút do dự bắn ra một mũi tên sắc bén màu tím.
Tuy trong lòng Tác Ân muốn kéo dài nhưng đối với hai tu sĩ nguyên anh đột nhiên xuất hiện, gã cũng rất đề phòng. Bởi vậy, dưới sự bảo vệ của đại hán, gã may mắn tránh thoát một chiêu.
Đồng thời khi Từ Tử Nham ra tay, Ngao Nguyên Minh cũng xuất chiêu. Thân thể hắn bành trướng gấp mấy lần, làn da hiện lên vảy rồng màu tím, hắn cầm trường kích vọt về phía Tác Ân, so với Từ Tử Nham thì chậm hơn một bước.
“To gan! Đồ không biết tốt xấu! Ta là tôn tử của tộc lão Hải Xà tộc, sao các ngươi dám…!” Tác Ân giận dữ nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
Gã chỉ mới cầu viện lão tổ, cho dù lão tổ lập tức phái người đi thì ít nhất nửa canh giờ sau mới có thể đuổi tới nơi này.
Hải Xà tộc và Giao Long tộc luôn đối chọi lẫn nhau, bởi vậy một khi có cao thủ của Hải Xà tộc xuất hiện ở Đằng Vân Thành thì nhất định sẽ khiến Giao Long tộc chú ý. Vì thủ hạ của lão tổ sợ bị phát hiện nên chắc chắn sẽ dùng cách phá không mà tới. Nhưng năng lực không gian của tu sĩ nguyên anh có hạn, hơn nữa trong hoàn cảnh đặc thù dưới đáy biển, hoàn toàn không có cách cứu viện kịp thời.
Tác Ân chỉ có tu vi kim đan hậu kỳ, so với Ngao Nguyên Minh kim đan đại viên mãn còn kém hơn một chút. Nếu không phải gã dẫn theo đại hán nguyên anh hậu kỳ làm cận vệ, dù gã kiêu ngạo cỡ nào cũng không dám trêu chọc Ngao Nguyên Minh.
Chỉ là gã không ngờ trong cái bẫy dành cho Ngao Nguyên Minh lại thêm hai tên tu sĩ nguyên anh. Cho dù hai người này chỉ là nguyên anh sơ kỳ nhưng nếu bọn họ quấn lấy cận vệ đại hán, Ngao Nguyên Minh có nhắm mắt cũng có thể đập gã thành bã.
Tác Ân làm người âm hiểm, giả dối nhưng gã thật sự không ngờ hai tu sĩ nguyên anh này lại động thủ với gã.
Nói ra thì Tác Ân cũng xui xẻo, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung mới đến Đông Hải, chỉ biết trong Đông Hải này Giao Long tộc vi tôn, lại không biết tộc Hải Xà cũng là đại tộc. Hơn nữa, mấy tháng trước Hải Xà tộc mới xuất hiện một gã tu sĩ Hóa Thần, bây giờ trên chiến lực cao tầng, Hải Xà tộc và Giao Long tộc đã ngang hàng. Tuy Hải Xà tộc không định khiêu chiến địa vị bá chủ của Giao Long tộc nhưng đang cùng Giao Long tộc tranh đoạt tài nguyên.
Chỉ có thể nói là Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đúng lúc đúng thời gặp phải chuyện này, vốn là một cuộc giao dịch, nhưng một khi bọn họ xen vào tranh chấp giữa Ngao Nguyên Minh và Hải Xà tộc, phiền toái sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Đương nhiên, lần này hai người bọn họ ra tay là chuyện bất khả kháng. Đối phương làm chuyện này nhất định muốn giữ bí mật, nhưng nếu Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tham dự thì chính là đối tượng cần phải diệt khẩu. Họ không muốn chết, vậy đành phải tiễn đối phương về miền cực lạc…
Trận chiến này phát sinh có thể nói là âm soa dương thác*, nhưng lại là lẽ tất nhiên. Nói tóm lại, từ ngày thứ hai Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vào Đằng Vân Thành, hai người họ đã giết chết chắt trai mà lão tổ Hắc Vĩ của Hải Xà tộc thích nhất…
(Âm soa dương thác: vì sai thời điểm, địa điểm mà hiểu lầm này nối tiếp hiểu lầm kia)
“Đa tạ ân cứu mạng của Từ đạo hữu!” Ngao Nguyên Minh vô cùng cung kính gập người, hành đại lễ với Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham tùy ý khoát tay, tỏ vẻ không có gì. Dù sao cũng tại đối phương muốn giết người diệt khẩu, anh không muốn mặc người xâu xé thì đương nhiên phải phản kích lại rồi.
Chẳng qua —— nhớ tới tên nam tử Tác Ân nguyền rủa trước khi chết, Từ Tử Nham không khỏi phiền lòng. Không ai ngờ Tác Ân trước khi chết lại tự bạo nguyên thần, lực sát thương không lớn nhưng nguyền rủa của tộc Hải Xà lại bám lên bốn người bọn họ.
Bốn người bao gồm huynh đệ Từ gia và huynh muội Ngao gia, bốn người không thiếu một ai, trên mu bàn tay của mỗi người đều xuất hiện một con hải xà màu xanh đen. Ấn ký hải xà này trông rất sống động, cặp mắt đỏ sậm thoạt nhìn vô cùng độc ác, lúc nào cũng phóng thích độc tố vào cơ thể bọn họ.
Loại độc tố này không tính là mạnh, nhưng người bị nguyền rủa luôn phải vận chuyển linh lực lên tay, chống đỡ độc tố xâm nhập. Dựa vào linh lực vận chuyển, ấn ký này có thể liên tục phóng ra một loại dao động riêng, mà đuổi theo loại dao động này sẽ có thể tìm được hung thủ giết con cháu Hải Xà tộc.
Dường như Ngao Nguyên Minh cũng không ngờ Tác Ân trước khi chết lại ngoan độc, quyết tâm phóng thích nguyền rủa như vậy. Nguyền rủa này chính là con dao hai lưỡi, hại người hại mình. Bởi vì nó thiêu đốt linh hồn của Tác Ân làm năng lượng, nói cách khác, hiện giờ Tác Ân đã tan thành tro bụi, ngay cả chuyển kiếp cũng không thể.
“Thật sự xin lỗi, ta đã làm liên lụy Từ đạo hữu.” Ngao Nguyên Minh xấu hổ nói.
“Không sao, tuy rằng chúng ta đã đắc tội Hải Xà tộc, nhưng…” Khóe miệng Từ Tử Nham cong lên, giơ mu bàn tay lên để lộ nguyền rủa cho Ngao Nguyên Minh xem: “Có thứ đồ như thế này, chắc ta cũng được xem như bằng hữu của Giao Long tộc nhỉ?”
Đầu tiên là Ngao Nguyên Minh sửng sốt, sau đó chậm rãi nhếch môi cười khẽ. Ý của Từ Tử Nham rất dễ hiểu, anh vì bảo vệ Giao Long tộc mà đắc tội với Hải Xà tộc, vậy thì Giao Long tộc không thể bỏ mặc anh bị Hải Xà tộc trả thù, nếu không sau này Giao Long tộc không cần lăn lộn ở Đông Hải nữa.
Hơn nữa… Ngao Nguyên Minh thầm cười lạnh: Tác Ân dám mai phục hắn ở phụ cận Đằng Vân Thành, đúng là không xem Đằng Vân Thành ra gì. Xem ra gần đây Giao Long tộc quá khiêm tốn nên mấy tên kia mới rục rịch gây sức ép.
“Nếu Từ đạo hữu không để bụng thì sau khi thương thế của tiểu muội lành lại, có thể cùng ta đến bái phỏng lão tổ chứ?” Ngao Nguyên Minh mỉm cười.
Từ Tử Nham cũng cười theo, quả nhiên nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng!
“Trước tiên rời khỏi nơi này đã, kẻ địch lúc nào cũng có thể xuất hiện.” Từ Tử Dung lạnh lùng đề xuất, cố ý ngăn cách Từ Tử Nham và Ngao Nguyên Minh.
Từ Tử Nham gật đầu, Ngao Nguyên Minh cũng khẽ cười, hai người đồng lòng không nhìn tới cảnh tưởng lột da rút gân kinh hoàng ở cách đó không xa…