Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một hồi phóng xe điên cuồng trên đường cao tốc thì Dương Di một mình đi tới Kenz Bar, một quán bar hạng sang chuyên dành cho các công tử tiểu thư giàu có tụ tập.
Không nghĩ nhiều Dương Di ngồi một mình ở quầy pha chế, cô gọi một chai rượu mạnh rồi nâng ly uống liên tục. Vị cay của rượu theo cổ họng trượt thẳng vào dạ dày cô, ngay cả rượu cũng không làm vơi đi cảm giác đau đớn trong lòng. Dương Di nhìn vào ly thủy tinh đang chứa chất lỏng óng ánh màu hổ phách nở nụ cười khổ "Cuối cùng cậu cũng không nhìn về phía tôi", tự lẫm bẫm rồi tiếp tục nâng ly uống sạch rượu.
Dương Di chăm chú uống rượu mà không biết rằng ở một góc tối của quán bar có một người luôn quan sát cô từ nãy tới giờ. Ánh mắt đặt lên người Dương Di dò xét, chăm chú nhìn Dương Di một ly rồi một ly uống cạn, người đó nở nụ cười tà mị rồi bưng ly rượu của mình đi về phía Dương Di.
"Có thể uống cùng không?"
Đang đắm chìm trong thế giới của mình bỗng Dương Di bị một giọng nói quyến rũ làm cho chú ý. Quay sang nhìn người vừa nói chuyện quét một lượt, người phụ nữ trước mặt trông trẻ trung nhưng nhìn rất trưởng thành chửng chạc, mái tóc dài màu nâu đỏ kết hợp nụ cười tà mị làm cho Dương Di cảm thấy người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại vừa lẳиɠ ɭơ. Nhưng mà cũng không quan trọng, Dương Di lười đánh giá cô ta.
"Không muốn!". Dương Di thu hồi cái nhìn tiếp tục rót rượu.
"Nè em không thấy tôi xinh đẹp sao? Em là người đầu tiên từ chối tôi đó", người phụ nữ chẳng những không mất hứng mà còn tươi cười nhìn Dương Di, đưa mặt tới gần hơn nữa, rõ ràng đang muốn câu dẫn Dương Di.
"Không hứng thú!" Thật phiền phức, bộ da mặt cô ta tỉ lệ thuận với cỡ ngực à. Dương Di thầm khinh bỉ "Đúng mà ngực càng lớn thì da mặt càng dày".
"Tiểu cô nương xinh đẹp làm tôi đau lòng quá" thật ra Dương Di nghĩ không sai. Mặt An Hòa quả thật dày, à không rất dày.
"Cô để tôi yên tĩnh đi. Phiền phức" Dương Di rất rất ghét nói chuyện với người lạ, vốn thích phụ nữ mà An Hòa cũng xinh đẹp nên có thể rộng lượng bỏ qua không nổi nóng. Nhưng mà tuyệt đối vẫn là không muốn tiếp xúc.
"Tôi tên An Hòa. Không biết tiểu cô nương xinh đẹp tên gì a~~" An Hòa mặt dày đâu dễ gì buông tha tiểu bạch thỏ chứ. Đã lọt vào tầm ngắm của An Hòa hám gái làm sao mà thoát được. Hơn nữa An Hòa biết cô gái này.
An Hòa thật sự im lặng ngồi bên cạnh không nói chuyện nữa, cô chỉ ngồi đó nhìn Dương Di đang từ say khướt đi. Dương Di một ly thì An Hòa bên này cũng nhấp một ngụm, ý cười trên khuôn mặt An Hòa từ đầu tới giờ chẳng những không thay đổi mà càng lúc càng đậm.
An Hòa hôm nay mặc một chiếc váy đen hở lưng ôm sát người. Từ trên xuống không chỗ nào không mê hoặc được người khác, thật sự chỗ của Dương Di và An Hòa đang ngồi đã thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người, đàn ông thì nhìn họ đầy ham muốn còn phụ nữ thì lại ghen tị với sự giàu có và xinh đẹp của họ. Không ai dám tới quấy rầy bởi vì họ nhận ra An Hòa chính là nhị tiểu thư của tập đoàn đa quốc gia Tinh Viễn. Dù có tin đồn An Hòa bị đuổi khỏi nhà từ bốn năm trước nhưng mà không ai dám mạo phạm, không ai lại muốn rước lấy phiền phức, nhất là từ gia tộc họ An.
Dương Di uống gần hết chai rượu Tây thứ 2 thì bản thân đã say tới không biết trời đất, trước mắt ly rượu đã phân thân thành hai ba ly, đầu óc choáng váng, Dương Di để lại một tờ chi phiếu rồi lảo đảo ra khỏi quán bar. An Hòa cũng đứng dậy đi theo.
Dương Di đầu óc trống rỗng, bụng lại rộn rạo khó chịu, bám vào vách tường đi từng bước khó khăn, vừa ra khỏi quán bar Dương Di liền chạy tới bên lề nôn khan. An Hòa thấy vậy từ phía sau bước nhanh tới đỡ Dương Di, một tay đỡ một tay vuốt lưng cho Dương Di cảm thấy dễ chịu. Thật sự Dương Di lúc này say không còn biết gì nữa, cũng không quan tâm người bên cạnh là ai, cô bám vào cánh tay An Hòa trực tiếp chia nữa phần trọng lực cơ thể cho An Hòa gánh vác.
An Hòa đỡ Dương Di vào xe cô, Dương Di vừa vào xe đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, tóc tai tán loạn sắc mặt thì tái nhợt, còn đâu cô gái xinh đẹp ngây ngô mọi ngày nữa. Dương Di lúc này giống hệt một con sâu rượu.
Xoay người cài hộ dây an toàn cho Dương Di xong An Hòa dừng động tác nhìn Dương Di, vén lấy mấy sợi tóc rũ trên mặt Dương Di ra sau tai cho gọn gàng, cô nhìn Dương Di rồi cười, xoay người lái xe rời khỏi.
An Hòa đưa Dương Di về căn hộ của mình, căn hộ An Hòa tuy rộng nhưng cũng chỉ là căn hộ bình thường không quá phô trương. An Hòa thật sự không còn liên hệ với An gia nhưng không phải bị đuổi mà do cô tự bỏ đi, An Hòa với năng lực của mình cũng tạo ra chỗ đứng trong Thiên Kỳ hơn nữa anh cô cũng không thể bỏ mặc em gái bên ngoài lăn lộn cực khổ nên cô cũng chưa bao giờ thiếu tiền. Bởi vậy ban ngày An Hòa lái con xe bình thường, ăn mặc cũng đàng hoàng đi làm nhưng đêm đến cô lại lái con Rang Rover sang chảnh rong chơi khắp các quán bar vũ trường. An Hòa luôn cảm thấy cuộc sống nhàm chán nhưng khi nhìn thấy Dương Di cô lại nổi lên lòng hiếu kỳ muốn chinh phục. Hưng phấn lạ thường.
Ném Dương Di lên giường một cách không thương tiếc An Hòa thở hổn hểnh. Nhìn nhỏ bé thế kia nhưng mà thật sự rất nặng nha, người gì ngủ say như chết. Nếu không phải An Hòa cô rộng lượng chở tên nát rượu này về nhà thì cho dù bị ăn sạch sẽ chắc cô ta cũng không biết là ai.
Lúc này đột nhiên điện thoại Dương Di lại reo, nó reo suốt từ lúc An Hòa đỡ Dương Di vào xe tới giờ, cứ vài phút lại gọi một lần. Người gọi này cũng thật kiên nhẫn. An Hòa cầm lấy điện thoại ấn nghe.
"Alo Dương Di sao bây giờ cậu mới chịu bắt máy. Cậu đang ở đâu?" Giọng Hạ Minh Lam ở đầu dây bên kia sớm nôn nóng đến tột độ, lúc chiều không an tâm quay lại tìm Dương Di thì chỉ nghe phục vụ nói Dương Di khóc một hơi rồi phóng xe điên cuồng rời khỏi, tìm Dương Di cả buổi chiều, gọi điện cũng không bắt máy Hạ Minh Lam lo sợ đến phát khóc, chỉ sợ Dương Di làm gì không ổn.
"Xin lỗi cô ấy ngủ rồi không thể nghe máy!" An Hòa thấy người kia lo lắng thì cũng lịch sự đáp điện thoại.
"Cô là ai? Dương Di đâu?" Hạ Minh Lam nghi hoặc hỏi, Dương Di mới về nước có thể quen ai chứ?
"Cô ấy uống say hiện đang ngủ ở nhà tôi. Yên tâm khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại. Tôi là bạn của cô ấy". An Hòa thật sự không biết Hạ Minh Lam nhưng cũng nói để người kia an tâm.
"Vậy được rồi. Phiền cô chăm sóc cô ấy giúp tôi". Nghe giọng có chút quen quen nhưng Hạ Minh Lam cũng không để ý, chỉ nghi hoặc... Dương Di còn có bạn khác sao?
"Được" đáp lời rồi An Hòa cúp máy, quay sang nhìn cái con sâu rượu đang nghiêng người ngủ tư thế con tôm An Hòa cười đầy sủng nịn, đúng là khi ngủ dễ thương hơn lúc tỉnh táo nhiều.
An Hòa bưng một chậu nước ấm tới bên giường rồi chậm rãi lột đồ chuẩn bị lau người cho Dương Di, An Hòa nhẹ nhàng cởϊ áσ Dương Di để lộ ra bờ vai trắng trẻo cùng với xương quai xanh đang nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn của Dương Di, còn có bộ ngực ẩn hiện bên dưới chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ chói mắt kia nữa, An Hòa hít thở lấy lại bình tĩnh, thật sự lúc này muốn nhào tới cắи ʍút̼ cái con người đáng ghét kia, quyến rũ như thế ai chịu nổi cơ chứ. Cố gắng kiềm chế lấy lại bình tĩnh An Hòa tiếp tục cởi tới quần short của Dương Di, An Hòa thật sự sụp đổ. Nhìn Dương Di quần áo chỉnh tề có một sự ngây thơ nhẹ nhàng, nhìn tính cách có lẽ cũng khá bình ổn, cứ nghĩ là một cô gái tinh nghịch hiền lành thôi nào ngờ... thật sự quyến rũ chết người aaaaa. Cái chân thon dài kia, còn có.... qυầи ɭóŧ ren đỏ aaaaa, là cả compo nội y đỏ aaaaa. An Hòa hít thở hít thở. Tự nhủ bản thân nhịn nhịn nhịn. Cô cố gắng lau người Dương Di thật nhanh rồi lấy chăn phủ lên người Dương Di, cô sợ nhìn thêm chút nữa không nhịn được mà ăn thịt Dương Di mất. Bỏ lại Dương Di ngủ say như chết chỉ mặc nội y nằm trong chăn của mình, An Hòa vội lao vào nhà tắm để dập tắt ngọn lửa nhiệt của cơ thể đang dâng trào.
********
Sáng sớm đầu đau như búa bổ, Dương Di khó khăn mở mắt. Cảnh tượng xung quanh xa lạ làm Dương Di giật mình ngồi dậy, thấy chẳng những nơi này xa lạ mà người phụ nữ nằm bên cạnh cũng xa lạ nữa, tay người đó đặt trên eo Dương Di, vì hành động bật dậy của Dương Di nên trược xuống ngang hông. Dương Di kinh ngạc cùng hoảng sợ, nàng lại nhìn tới bản thân mình đang khỏa thân, trên người chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ bèn hét toán lên.
"Aaaaaaaa!!!!"
An Hòa bị tiếng hét làm cho giật mình bật dậy. Căng mắt nhìn Dương Di. "Có chuyện gì?"
"Đêm qua cô làm gì tôi?" Dương Di kéo chăn che cơ thể, mặt đỏ như quả cà chua nhìn An Hòa dận dữ.
"Làm gì cô không nhớ sao?" An Hòa gian tà nhìn Dương Di cười.
"Không nhớ nên mới hỏi cô đã làm gì?" Nhìn mặt An Hòa không hiểu sao Dương Di lại có ác cảm.
"Chúng ta làm lại cho nhớ nha. Nhắc tới lại thấy rạo rực. Hôm qua cô ở dưới thân tôi phải nói là rất nhiệt tình nha". An Hòa giả bộ vươn người như muốn nhào tới ôm Dương Di.
Thật ra tối qua chỉ ngủ cùng nhau thôi, An Hòa sợ Dương Di khó chịu nên cởi hộ áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ cũng còn chưa cởi mà. Tên kia hỏi ngốc nên An Hòa nhân cơ hội chọc ghẹo một chút.
"Cô...cái đồ đê tiện biếи ŧɦái này!!!!" Ném thẳng cái gối vào đầu An Hòa Dương Di vừa giận vừa xấu hổ.
"Nè em, đêm qua là em bám lấy tôi, một mực không chịu buông. Rồi còn nói muốn tôi. Là em chủ động câu dẫn tôi. Tôi mới là người chịu thiệt a~" An Hòa chẳng những mặt dầy mà khả năng diễn xuất cũng là số 1 luôn. Nói như thật làm cho Dương Di nhất thời cứng họng, tâm trạng trùng xuống.
"Thật vậy sao?" Dương Di thật sự không nhớ gì cả.
"Không sao đâu đừng lo. Em chỉ là bị tôi ăn sạch sẽ thôi. Hay để tôi chịu trách nhiệm đi" An Hòa cười tới không thể đáng ghét hơn. Biểu cảm của Dương Di thật mắc cười mà.
"Chịu trách nhiệm cái đầu cô. Biếи ŧɦái!!!". Nói rồi Dương Di nhặt quần áo bị An Hòa ném lên ghế gần đó mặc vào, mặc kệ An Hòa ngồi đó trực tiếp mặc đồ trước mặt cô ta.
An Hòa phút chốc đỏ mặt, cái tiểu bạch thỏ này không biết ngại hay sao mà lại đi thay đồ trước mặt cô chứ. Dù gì hôm qua cô cũng đâu làm gì đâu, An Hòa cô đâu phải loại người đó.
"Xe cô còn ở quán bar có cần tôi chở cô tới đó lấy không?" Thấy Dương Di mặc đồ xong định rời khỏi thì An Hòa lên tiếng hỏi.
"Không cần! Chuyện hôm hay cô quên đi. Tôi cũng không cần cô chịu trách nhiệm". Nói rồi Dương Di đi thẳng ra ngoài đón taxi rời khỏi.
An Hòa nhìn theo bóng Dương Di rời khỏi môi nhếch lên vui vẻ "Làm sao quên được. Tôi sẽ còn gặp lại em. 419 của tôi".
Ps: Ai còn nhớ An Hòa không? Sắp thú vị rồi đây =))))