Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tâm Kỳ bỏ đi không hẳn là vì bị ăn dấm, chỉ là cô không muốn nhìn Dương Di tiếp tục diễn trò nữa. Hơn nữa Hạ Minh Lam từ đầu tới cuối vẫn không hề có một chút kháng cự nào làm Hàn Tâm Kỳ hơi sinh khí.
Hạ Minh Lam không hiểu vì sao thấy Hàn Tâm Kỳ bỏ đi bản thân lại vô thức đuổi theo lại còn có chút cảm giác làm nên tội lỗi nữa.
Cứ thế Hàn Tâm Kỳ đi trước Hạ Minh Lam theo sau nhưng chung quy vẫn là có một khoảng cách nhất định. Đến khi tới thang máy Hàn Tâm Kỳ bước vào còn Hạ Minh Lam thì vẫn còn đang chần chừ không biết có nên vào hay không.
Chăm chú nhìn Hạ Minh Lam đang trưng mặt ngốc đứng đờ ra đó, Hàn Tâm Kỳ vẫn là giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô tính đứng đó đến bao giờ?"
"A! Tôi xin lỗi!" Nghe Hàn Tâm Kỳ nói như vậy Hạ Minh Lam vội bước vào thang máy, tay chân luống cuống Hạ Minh Lam vấp phải bậc thang máy đổ nhào về phía trước.
Hàn Tâm Kỳ cũng theo phản xạ đỡ lấy người Hạ Minh Lam, nhờ vậy Hạ Minh Lam không bị ngã nhưng mà tình huống lúc này có hơi ngại ngùng một chút.
Hàn Tâm Kỳ đang đỡ lấy nữa thân trên Hạ Minh Lam, hai tay Hạ Minh Lam vô thức bám vào khuỷu tay Hàn Tâm Kỳ để giữ thăng bằng còn mặt cô thì trực tiếp dán lên vòng ngực cupC của Hàn Tâm Kỳ, cảm giác được sự mềm mại đầy đặn kia Hạ Minh Lam giật mình ngẩng đầu định né ra nhưng thật không may ngay lúc đó Hàn Tâm Kỳ lại cúi đầu xuống.
"Cộp!" Đầu Hạ Minh Lam đập vào cằm Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam có thể nghe rõ âm thanh phát ra, chắc hẳn là đập không nhẹ đi.
Hạ Minh Lam lúc này hoảng loạn thật sự, vì lo lắng nên Hạ Minh Lam không để ý nhiều tiến lại gần Hàn Tâm Kỳ, một tay áp lên đầu một tay sờ cằm Hàn Tâm Kỳ, khuôn mặt Hạ Minh Lam cũng vô thức tiến sát Hàn Tâm Kỳ hơn để quan sát chỗ bị đụng.
"Xin lỗi. Cô có sao không? Có đau lắm không?"
Hàn Tâm Kỳ thật sự là đau đến tê cả mặt nhưng nhìn Hạ Minh Lam lo lắng như thế cũng không thể nào nổi giận được.
"Hình như ngay từ đầu cô đã có ý đồ với ngực tôi thì phải?"
"Hả!!!! Làm...làm gì có cơ chứ!" Hạ Minh Lam quên cả lo lắng, bây giờ chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.
"Không phải sao? Tôi còn tưởng cô thích lắm, cũng đâu phải lần đầu!" Hàn Tâm Kỳ đâu dễ dàng buông tha như vậy được, muốn nhân cơ hội bắt nạt tiểu quỷ một chút.
"Không có mà. Không tin tôi cho cô sờ lại xem như huề đi" Hạ Minh Lam ngượng quá mất khôn vội vàng thanh minh.
"Vậy sao?"
Hàn Tâm Kỳ nhìn sang Hạ Minh Lam hứng thú, cô tiến sát lại gần Hạ Minh Lam, gần như ôm trọn Hạ Minh Lam vào lòng.
Lúc này đầu óc Hạ Minh Lam trống rỗng, Hàn Tâm Kỳ gần sát cô, còn một tay ôm thắc lưng cô một tay đang... đặt lên chỗ đó a~~. Trời ơi bảo sờ thì sờ thật à. Tâm Hạ Minh Lam mắng Hàn Tâm Kỳ biếи ŧɦái một ngàn lần.
Hàn Tâm Kỳ cũng chỉ định trêu Hạ Minh Lam một chút, có điều lúc ôm lấy Hạ Minh Lam cũng thực dễ chịu, Hàn Tâm Kỳ cảm nhận được da thịt mịn màng và vòng eo thon gọn kia. Còn có bộ ngực không lớn lắm nhưng rất vừa tay, thật sự yêu thích a~.
Hạ Minh Lam là cảm nhận Hàn Tâm Kỳ đang mân mê chỗ đó của cô >.<, cả người Hạ Minh Lam căng cứng, cảm giác tê dại lâng lâng khó tả, vừa ngượng nhưng cũng vừa thoải mái *.* Hạ Minh Lam đang không biết tiếp theo phải làm gì thì Hàn Tâm Kỳ buông cô ra, chỉ nhìn cô cười chăm chọc, "Vóc người cũng không tệ nhưng mà ngực hơi bé a~".
Hạ Minh Lam thầm chửi Hàn Tâm Kỳ vô sỉ "Ngực của lão nương đây là cup B vừa đủ xài không như cup C nặng nề của cô, ngực to để làm gì, mặc bra chỉ tốn thêm vải!". Hơn nữa Hạ Minh Lam cũng rất tự tin về ngực của mình. Ít ra nó còn to hơn của Dương Di. Hí hí.
Thang máy dừng ở tầng 42 Hàn Tâm Kỳ vui vẻ trở về phòng làm việc, bữa trưa hôm nay được ăn kèm đậu hũ thực cao hứng a~.
Hạ Minh Lam sắc mặt vẫn còn ửng đỏ hậm hực cũng trở lại bàn làm việc.
"Sao mặt chị đỏ thế? Không khỏe à?" Vương Khiết thấy mặt Hạ Minh Lam khó coi thì ân cần hỏi thăm.
"Không có đâu chắc tại hôm nay trời hơi nóng ấy mà!" Chuyện bị ăn đậu hũ cô nào dám kể cho Vương Khiết nghe. Vương Khiết truyền tin tốc độ còn nhanh hơn cả vệ tinh mặt đất, Vương Khiết mà biết chỉ e cả công ty cũng đều biết.
Còn tưởng như vậy là yên ổn nào ngờ ghế ngồi còn chưa nóng cô đã bị phó tổng yêu dấu triệu hồi.
Mở cửa phòng Hạ Minh Lam không thấy Hàn Tâm Kỳ ngồi ở bàn làm việc mà lại ngồi ở sofa tiếp khách.
"Phó tổng có gì cần dặn dò ạ" Hạ Minh Lam lại gần hỏi.
"Cũng không có gì. Cô quạt giúp tôi đi điều hòa bị hỏng rồi", Hàn Tâm Kỳ nhìn Hạ Minh Lam cười.
Nụ nười làm Hạ Minh Lam toát mồ hôi "Thôi xong, mỗi lần thấy nụ cười kiểu đó là xác định thân phận trâu bò".
"Hay để tôi gọi người đến sửa" Hạ Minh Lam tìm cơ hội giải cứu bản thân.
"Ồn ào lắm, tôi có hợp đồng cần hoàn thành gấp, cô không muốn quạt?" Hàn Tâm Kỳ ung dung ngã lưng ra ghế hỏi Hạ Minh Lam.
"Đương nhiên là không muốn rồi. Tôi là cung nữ hay sao mà muốn tôi quạt cho cô!" Hạ Minh Lam là đang nghĩ như vậy nhưng thực tế lại là ngoan ngoãn nghe theo.
Thế là Hàn Tâm Kỳ ngồi thoải mái tự lưng vào sofa hai chân bắt chéo, hợp đồng thì để trên đùi chậm rãi đọc từng trang từng trang. Hạ Minh Lam số khổ ngồi kế bên quạt cho Hàn Tâm Kỳ. Khung cảnh lúc này hệt như cảnh cung nữ trong phim cổ trang khép nép cầm quạt đuôi công đang hầu hạ chủ tử vậy.
Quạt một lúc đến tay mỏi nhừ Hạ Minh Lam không quạt nổi nữa, Hàn Tâm Kỳ lại nhẫn tâm không buông tha.
"Mạnh lên chút nữa thư ký Hạ. Trời hôm nay thật nóng a~"
Lửa giận hùng hụt đến ánh mắt cũng muốn phát ra lửa, Hạ Minh Lam đang rất là nóng giận. "Lão nương quạt chết yêu tinh mặt than nhà cô!!!!!" Thât sự Hạ Minh Lam dùng sức, cô dồn hết sức, dùng cả hai tay quạt rất mạnh làm tóc Hàn Tâm Kỳ bay tán loạn.
Hàn Tâm Kỳ gấp lại hồ sơ đang xem quay sang trừng Hạ Minh Lam đang quạt điên cuồng kia. Bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Hàn Tâm Kỳ Hạ Minh Lam mới ý thức được hành động thất thố của mình mà thu tay lại quạt nhẹ nhàng hơn.
"Là tôi sợ cô nóng a~" Hạ Minh Lam bào chữa.
Hàn Tâm Kỳ không thèm nói, tiếp tục làm việc.
Hạ Minh Lam ngoan ngoãn làm thân thê nô quạt cho Hàn Tâm Kỳ, 10 phút 20 phút rồi 1 giờ trôi qua, Hạ Minh Lam tay quạt trong vô thức nhưng người bắt đầu ngã tựa vào sofa, cánh tay quạt từ từ nhẹ lại rồi dừng hẳn không quạt nữa, Hạ Minh Lam đang nằm tựa vào sofa ngủ ngon lành.
Hàn Tâm Kỳ dừng đọc hồ sơ quay sang ngắm Hạ Minh Lam, thấy Hạ Minh Lam ngủ say liền bất giác nở nụ cười nhẹ, cô vươn người điều chỉnh tư thế thích hợp cho Hạ Minh Lam ngủ thoải mái rồi tiếp tục làm việc.
Lúc Hạ Minh Lam tỉnh dậy cũng là buổi chiều, khi mở mắt Hạ Minh Lam liền cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, thì ra là cô đang đắp áo khoát của Hàn Tâm Kỳ, mùi hương đúng là dễ chịu. Nhưng mà khoan đã có gì đó sai sai. Hạ Minh Lam nhìn thấy Hàn Tâm Kỳ đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, còn có điều hòa ĐANG MỞ. Hạ Minh Lam nổi nóng lại gần Hàn Tâm Kỳ chất vấn.
"Sao cô nói điều hòa bị hư?"
"Tôi cũng không biết nữa nha. Tự nhiên nó hết hư rồi, phiền thư ký Hạ quá!" Khuôn mặt Hàn Tâm Kỳ tỉnh bơ như mọi thứ đều tự nhiên.
Hạ Minh Lam còn không nhìn ra cô ta cố tình hay sao. Thật sự muốn phun lửa mà.
"Được rồi tan ca thôi!" Hàn Tâm Kỳ thu dọn đồ đạc ý nói đến giờ phải về.
Nghe Hàn Tâm Kỳ nói Hạ Minh Lam mới giật mình xem đồng hồ, không ngờ cô ngủ một giấc không dài không ngắn liền 3 tiếng đồng hồ. Tức giận ra khỏi phòng Hàn Tâm Kỳ Hạ Minh Lam ghi nhận, nhất định sẽ có ngày đòi lại cả vốn lẫn lãi a~~.