Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ ngày ầm ĩ một phen ở quán rượu thì Hàn Tâm Kỳ và Hạ Minh Lam nước sông không phạm nước giếng, không ai xuất hiện trước mặt ai.
Lại một ngày nữa Hạ Minh Lam buồn bực, nhìn bản hợp đồng trước mắt Hạ Minh Lam không thể tập trung nổi, ném cây bút ra bàn tức giận lẩm bẩm:"Đồ mặt than đáng ghét, không phải trở về tìm mình à, mới nói vài câu đã từ bỏ hay sao?"
Hạ Minh Lam trên thương trường lạnh lùng mưu mô như một con cáo nhưng ai biết được tâm hồn đôi khi lại trẻ con như một con thỏ thích dận dỗi.
Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa. Là Vương Khiết.
- "Lão bản..."
- "Có chuyện gì sao?"
- "Uhm... bên showroom của Hàn tổng gửi thư mời tiệc mừng khai trương, ngài có định đi không?"
Vương Khiết cân nhắc rất kỹ, thông thường đối tác rất nhiều, những sự kiện như thế này đương nhiên không cần Hạ Minh Lam đích thân ra mặt. Nhưng mà lại có liên quan đến người kia, cuối cùng Vương Khiết tự chủ đem chuyện này đi hỏi Hạ Minh Lam.
Hạ Minh Lam nghe xong nhíu mày.
- "Cô làm thư ký bao lâu rồi? chuyện này cần đến tôi phải đích thân đi hay sao?" Giọng điệu có phần không vui, hiếm khi Hạ Minh Lam dùng giọng điệu này nói chuyện với cấp dưới.
- "Cái này...." Vương Khiết bối rối, đúng là không nên tự rước họa vào thân.
- "Ngày bao nhiêu?" Hạ Minh Lam lơ đểnh hỏi.
- "Thứ 7 tuần này, 8h"
- " Đi!" Hạ Minh Lam nói xong vờ như không thèm quan tâm sau đó cầm sấp hợp đồng giả vờ xem tiếp.
- "Vâng tôi sẽ sắp xếp" Vương Khiết vừa ra khỏi phòng liền cười trộm lão bản của mình. Đúng là đồ ngạo kiều.
.................
Bên đây Hàn Tâm Kỳ thật sự bận quên trời đất. Nhãn hàng sắp ra mắt thật sự không thể xem nhẹ, đây là đứa con tinh thần cũng như chiếc cầu giúp nàng tiến lại gần Hạ Minh Lam hơn, nàng phải cố gắng hết sức để khiến cho nó thật thành công. Vì vậy từ hôm ở quán rượu, Hàn Tâm Kỳ vùi đầu vào công việc, ban ngày ở công ty, lúc rảnh lại chạy tới khu trưng bày xem tiến độ thi công, tối về nhà lại tự tăng ca tại gia đến khuya. Sức khỏe Hàn Tâm Kỳ ngày càng tệ, dù cho gương mặt nàng đẹp không góc chết nhưng nét mệt mỏi không thể che giấu kia làm cho người bình thường nhìn vào càng thấy lạnh hơn, không ai muốn làm phiền.
Giữa trưa Hàn Tâm Kỳ xong việc ở công ty liền chạy tới trung tâm thương mại xem xét tiến độ thi công, gần đến ngày ra mắt sản phẩm nên mọi thứ cần được chuẩn bị kỹ càng. Đang xem bản thiết kế thì một vòng tay ôm lấy eo cô.
- "Chị!!!!" Giọng Hàn Tâm Tâm đầy vui vẻ.
- "Tâm Tâm sao em đến chỗ này?" Hàn Tâm Kỳ xoa đầu em gái, nhìn Ayeda đứng đây cũng biết là em gái lại đi nhõng nhẽo với thư ký của mình.
- "Có phải chị vẫn chưa ăn trưa không? Tâm Tâm đến để ăn cùng đó..." Tâm Tâm nay đã 10 tuổi, con bé rất thông minh và hiểu chuyện nên so với bạn cùng trang lứa.
- " Được rồi, chờ chị 10 phút. Được không?"
- " Được ạ. Tâm Tâm muốn ăn gà rán với kem". Hàn Tâm Tâm lại đến ôm Hàn Tâm Kỳ, mặc kệ chiếc áo sơ mi kia bị con bé làm cho nhăn nhúm.
Hàn Tâm Kỳ dịu dàng cười, gương mặt lạnh lùng cũng giản ra, nụ cười ấm áp làm Ayeda ngây người. Có lẽ đây mới chính là con người thật sự của Hàn Tâm Kỳ, Ayeda thật sự ghen tị với người Hàn Tâm Kỳ yêu thích, vì người đó được thấy những mặt của Hàn Tâm Kỳ mà người khác không thấy.
Xong công việc Hàn Tâm Kỳ dắt em gái cùng Ayeda đi ăn. Tới thang máy thì tình cờ gặp Hạ Minh Lam cùng Vương Khiết. Đã lâu không gặp Hàn Tâm Kỳ có chút thất thần, cũng không biết nên nói gì, đột nhiên bàn tay đang nắm tay mình biến mất. Hàn Tâm Tâm nhảy tới bên người Hạ Minh Lam ôm chầm.
- " A! Chị Minh Lam!" Con bé 10 tuổi so với 8 tuổi năm nào có chút lớn, nhưng cử chỉ tự nhiên và gương mặt đáng yêu kia thì không khác gì hết. Ôm xong con bé còn ngước lên, bày ra chút cảm xúc rụt rè.
- "Chị Minh Lam còn nhớ Tâm Tâm không?"
Trước con bé siêu cấp đáng yêu Hạ Minh Lam cũng không thể giả vờ lạnh lùng được nữa. Véo má Tâm Tâm. "Có, chị nhớ Tâm Tâm"
- "Hay quá, Tâm Tâm nhớ chị, chị Tâm Kỳ cũng nhớ chị nữa"
Nghe xong lời con bé nói, mấy người lớn ở đây bất ngờ đỏ mặt.
- " Được rồi Tâm Tâm, chị Minh Lam bận nhiều việc, em buông người ta ra đi" Hàn Tâm Kỳ có chút xấu hổ.
- "Chị Minh Lam bận lắm sao, em với chị muốn đi ăn. Chị Minh Lam đi cùng được không?"
Câu hỏi kèm theo đôi mắt con cún đáng thương. Hạ Minh Lam không thể từ chối bèn gật đầu.
Là người thông minh, Ayeda liền thức thời bảo công ty có việc liền đi trước. Bây giờ chỉ còn ba người, hai lớn một nhỏ. Hàn Tâm Tâm ở giữa nắm tay hai người, phút chốc trở về như hai năm trước, cũng đã từng vui vẻ như này.
Đường đường hai vị tổng tài lạnh lùng lại xuất hiện ở tiệm gà rán toàn trẻ con, các vị phụ huynh thấy hai người thì nhìn mãi không thôi. Chẳng trách được vì ai cũng thích ngắm người đẹp. Ở đây lại còn tới tận hai người đẹp.
Hàn Tâm Tâm vui vẻ kể chuyện lúc ở nước ngoài cho Hạ Minh Lam. Hạ Minh Lam cười cười, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Hàn Tâm Kỳ, thấy người kia cũng đang nhìn mình cười, Hạ Minh Lam tức muốn cầm cánh gà vả vào khuôn mặt đáng ghét kia.
Ở cạnh Hạ Minh Lam làm Hàn Tâm Kỳ cảm thấy đầu óc được thả lỏng, vẻ mệt mỏi cũng dần biến mất. Nhưng chưa được bao lâu thì công ty lại gọi đến có việc gấp cần xử lý.
- "Nếu cô có việc cứ đi trước. Tôi sẽ đưa Tâm Tâm về."
Nhìn em gái yêu thích Hạ Minh Lam không thôi Hàn Tâm Kỳ cũng đành giao em gái cho Hạ Minh Lam. Định đứng dậy đi thì bị bàn tay nhỏ kéo lại.
- " Chị đã uống thuốc chưa?"
Hàn Tâm Kỳ có chút sững sờ rồi cười với em gái.
- " Về công ty chị uống"
- "Biết ngay mà, Ayeda nói chị không chịu uống nên đưa thuốc cho Tâm Tâm. Chị uống Tâm Tâm mới cho đi" Khuôn mặt Tâm Tâm dận dỗi.
Hàn Tâm Kỳ dạ dày thật sự không tốt, cộng thêm khoảng thời gian uống thuốc ngủ làm cho sức khỏe kém trầm trọng. Nhưng ai lại ngờ vị tổng tài này thật sự rất ghét uống thuốc. Thấy có Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ vội lấy thuốc cho vào miệng uống một lần mấy viên, chân mày nheo lại, thật sự khó uống. Mặt Hàn tổng lúc này rất khó coi, hệt một đứa trẻ. Hạ Minh Lam không nhịn được bật cười làm Hàn Tâm Kỳ đỏ mặt rời đi.
- "Chị ta sao phải uống thuốc vậy tiểu quỷ?" Hạ Minh Lam không đau lòng là giả, chỉ che giấu cảm xúc rồi vờ hỏi Hàn Tâm Tâm.
- "Lúc mới sang nước ngoài chị Tâm Kỳ buồn lắm, đêm nào cũng uống rượu, vú Ngô và em không khuyên được. Chị ấy còn rất bận, có hôm đi xã giao về còn nôn ra máu. Tâm Tâm lo lắm.."
Nghe Tâm Tâm nói Hạ Minh Lam cũng biết được những năm này Hàn Tâm Kỳ sống ở đó ra sao.
- "Chị Minh Lam, chị Tâm Kỳ nhớ chị lắm, đêm nào cũng nhìn ảnh chị. Có hôm Tâm Tâm thấy chị Tâm Kỳ khóc nữa. Nhưng Tâm Tâm không gọi cho chị Minh Lam được. Chị Tâm Kỳ sẽ giận..."
Hạ Minh Lam không nói gì, chỉ xoa đầu Hàn Tâm Tâm. Trong lòng nàng có chút đau. Nhưng Hàn Tâm Kỳ vẫn chưa giải thích gì với nàng, nàng vẫn chưa nguôi giận. Không thể dễ dàng tha thứ cho Hàn Tâm Kỳ như vậy được.
- "Chị đưa em về nha"
Nhìn thấy Hạ Minh Lam không vui, Hàn Tâm Tâm chỉ ngoan ngoãn gật đầu.