Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc và sửng sốt của Lâm Tiêu Tiêu, Hồ Phỉ Phi cong môi, cười như không cười: "Sao nào, phó giám đốc Lâm, mình nói không đúng hả? Chẳng lẽ cậu phải phải dùng thời gian hai tháng này để cho cô ấy nghe giọng hát khàn khàn gợi cảm của cậu hả? Hay cho cô ấy xem những ngón tay mảnh mai đang nhảy múa của cậu khi cậu chơi piano? Hay là để cho cô ấy thấy khả năng học tập gần như biến thái của cậu?"
Lâm Tiêu Tiêu:......
Tổng giám đốc Hồ nói thế, không ngờ cô lại không có lời nào để nói lại được.
Hồ Phỉ Phi: "Nói cái gì mà ở bên nhau lâu rồi thì tình yêu sẽ sâu đậm sẽ khắc sâu hơn, mình nghĩ đó đều là mấy lời rắm chó, thực tiễn nói cho cho chúng ta biết rằng tình yêu sét đánh còn đáng tin cậy hơn tình yêu lâu dài nhiều, sự yêu thích của con người có bao nhiêu phần trăm được phát ra bởi hormone nguyên thủy trong lúc xúc động nhất thời hả, ha hả, nếu mình biết như vậy ——" nàng cắn chặt răng: "Mình đã sớm quyết tâm ngủ Từ Linh một trận cho xong rồi, để bây giờ mình cũng không cần phải bận tâm nhiều như vậy, còn chạy đến nơi này của cậu để truyền thụ kinh nghiệm cái quỷ gì chứ."
Lâm Tiêu Tiêu:......
Tổng giám đốc Hồ nói thẳng như thế khiến cô lại lần nữa không có lời gì để nói.
"Được rồi, đã nói nhiều như vậy rồi, đưa tư liệu đây cho mình." Hồ Phỉ Phi đưa tay ra, Lâm Tiêu Tiêu không hề lỡ hẹn, cô đứng dậy đi đến trước giá sách, lấy chìa khóa két sắt, mở nó ra và lấy một túi hồ sơ từ bên trong.
Hồ Phỉ Phi:......!
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Vô Vi Nhất Niệm
3.
Mùa Hè Mang Tên Em
4.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
Phó giám đốc Lâm đúng là phó giám đốc Lâm, có cái tư liệu thôi mà bày đặt thần bí như vậy, người nào không biết còn cho rằng đấy là văn kiện bí mật gì đâu.
"Sư phụ của cô ấy là Phùng Yến, cũng không phải là người mà cậu có thể tùy tiện đắc tội." Lâm Tiêu Tiêu cảnh cáo Hồ Phỉ Phi: "Mọi việc cậu đều phải chừa chỗ thoát cho bản thân, đừng lúc nào cũng bắt nạt bộ trưởng Từ."
"Trời ạ, mình có phải là bạn của cậu không vậy? Con mắt nào của cậu thấy mình bắt nạt cô ấy?" Hồ Phỉ Phi cầm lấy túi hồ sơ, ấm ức vô cùng: "Cậu không biết mấy cái người phụ nữ làm quan này không đáng yêu tới mức nào đâu, mỗi ngày đều trưng cái bộ mặt già nua giả vờ nghiêm túc, người trước một dạng người sau cũng một dạng, mặt người dạ thú, mình khuyên thật đấy, cậu nhanh chóng nói với Mẫn Mẫn nhà cậu đi, còn chưa bước lên thuyền của giặc thì cũng đừng cố lao lên đó, quyền lực có dùng được gì đâu chứ? Còn không bằng mấy người có tiền như chúng ta, ăn uống không lo còn không cần phải nhọc lòng."
Lâm Tiêu Tiêu vô cùng khinh thường, "Đó là cậu thôi."
Vị trí này của cô là ngồi miễn phí hả?
Hồ Phỉ Phi nhìn ảnh chụp của Phùng Yến, bĩu môi: "Bà ta và Từ Linh nhận học trò đều phải nhìn diện mạo trước hả, đúng là người sau xinh đẹp hơn người trước mà, này, bước tiếp theo của cậu có kế hoạch gì không?"
Phó giám đốc Lâm nhà nàng đã tra đều tra được tư liệu về sư phụ của Từ Linh, chắc chắn phải có một số an bài gì đó.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cuối cùng Hồ Phỉ Phi cũng đã trở nên trưởng thành hơn, "Mình muốn điều tra từ hướng này lên trên, để nhìn xem rốt cuộc Mẫn Mẫn đang rối rắm cái gì."
"Hả?" Hồ Phỉ Phi ngẩng đầu: "Không phải cậu nói gia đình cô ấy khá đặc biệt hả, mẹ cô ấy bỏ đi từ nhỏ cho nên đây mới là nguyên nhân khiến tính cách của cô ấy như vậy hả?"
Lâm Tiêu Tiêu cười chế nhạo, cô dựa vào ghế ông chủ, mặt không có biểu tình nhìn Hồ Phỉ Phi: "Cậu nghĩ rằng em ấy có thể cưỡng lại sự quyến rũ của mình nếu chỉ là vì tính cách của em ấy hả?"
Hồ Phỉ Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Lâm Tiêu Tiêu, nuốt một ngụm nước miếng.
Quá......tm......!Đáng sợ.
Lâm Tiêu Tiêu nheo nheo mắt, khoát tay, như suy tư gì đó: "Cho nên nhất định còn có nguyên nhân khác đang trở thành xiềng xích níu kéo em ấy."
Nhìn thấy phó giám đốc Lâm lâm vào trầm tư, Hồ Phỉ Phi thở dài: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, mình đã nhìn ra rồi, hai cô trò bọn họ người sau còn giống hũ nút hơn người trước, người trước còn biết nhẫn nhịn hơn người sau, đều đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của chúng ta đấy hả? Đang bắt nạt ai chứ!" Nàng vô cùng phẫn nộ, "Hôm nay, nếu hôm nay Từ Linh không liên lạc lại với mình, mình cũng chẳng thèm quan tâm cô ấy có là lãnh đạo hay không phải lãnh đạo gì nữa, nhất định sẽ không nhìn mặt cô ấy một lần nào nữa."
Lâm Tiêu Tiêu nhàn nhạt: "Bộ trưởng Từ đang ở phía sau lưng cậu đấy."
"Hả!" Hồ Phỉ Phi hét lên một tiếng, hoảng sợ quay đầu lại nhìn, chẳng có gì cả.
......
Lâm Tiêu Tiêu nhếch môi cười: "Không phải không muốn để ý tới sao?"
Hồ Phỉ Phi tức giận đỏ mặt: "Cậu làm gì vậy? Cậu rốt cuộc là người của bên nào vậy? Cậu không thể bởi vì Tô Mẫn cho nên bây giờ cứ nói chuyện giúp bên đó được? Bây giờ mình nói thẳng luôn, nếu Từ Linh không cầu xin mình, mình không nói một lời nào với cô ấy nữa."
Dù sao thì nàng cũng là tổng giám đốc của một công ty đó?
Lâm Tiêu Tiêu lật xem hồ sơ, "Bộ trưởng Từ đang ở phía sau lưng cậu đấy."
"Mình tin cậu cái quỷ." Hồ Phỉ Phi trợn trắng mắt, nàng còn có thể bị té ngã ở một chỗ hai lần hả?
"Tổng giám đốc Hồ."
Giọng nói không mặn không nhạt của Từ Linh truyền lại, Hồ Phỉ Phi ợ một tiếng, nàng từ từ......!từ từ quay đầu lại và nhìn về phía sau.
Từ Linh còn đang mặc đồng phục chưa kịp thay, sắc mặt có chút phờ phạc, mặt cô không có biểu tình nhìn Hồ Phỉ Phi.
Hồ Phỉ Phi lập tức chịu thua: "Cô......!Sao cô lại tới đây?"
Từ Linh nhàn nhạt nói: "Tới cầu xin cô đấy."
Tổng giám đốc Hồ:......
Nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu còn ở bên cạnh cười không ngừng, Hồ Phỉ Phi tức giận đến phát run, "Cậu!!!" Rốt cuộc có còn là bạn của nhau nữa không hả!
Lâm Tiêu Tiêu buông tay: "Mình đã nhắc nhở cậu hai lần."
Cô đứng dậy thu dọn mặt bàn: "Cứ vậy đi, cậu và bộ trưởng Từ cứ từ từ nói chuyện."
Người đi rồi, cố ý để lại phòng cho hai người.
Hồ Phỉ Phi nhìn sắc mặt của Từ Linh, trong lòng có chút đau lòng: "Cô làm gì thế, cả ngày không liên lạc với tôi?"
Giọng của Từ Linh suy yếu: " Có chút chuyện đã xảy ra tại nơi làm việc, điện thoại đã bị rơi xuống nước."
Hả?
Gặp được chuyện gì mà điện thoại lại có thể rơi xuống nước được?
Hồ Phỉ Phi nhìn chằm chằm Từ Linh, Từ Linh lấy điện thoại di động mới ra, nói với Hồ Phỉ Phi: "Từ buổi sáng đến bây giờ, tôi đã gọi cho cô mười cuộc điện thoại."
Hồ Phỉ Phi có hơi xấu hổ: "Đó là cô hả? Cô cũng biết trong giới này của chúng tôi mà, tôi còn tưởng rằng ——"
"Cô cho rằng cái gì?" Từ Linh tiến lên một bước, Hồ Phỉ Phi lui về phía sau một bước: "Không có gì."
"Cô cho rằng có người đẹp hay anh đẹp trai nào muốn hiến thân cho cô hả?" giọng điệu Từ Linh lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ ghen tị, nếu là ngày thường, Hồ Phỉ Phi khẳng định sẽ khoe khoang một trận, nhưng vào lúc này, ánh mắt của nàng đều bị khóe mắt đỏ hoe của bộ trưởng Từ hấp dẫn.
Từ Linh không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt của Hồ Phỉ Phi, Hồ Phỉ Phi lại thay đổi sắc mặt, "Ai làm cô bị thương?"
Có người dám làm tổn thương Từ Linh?!! Những người xung quanh cô làm việc kiểu gì vậy?
Từ Linh: " Không có vấn đề gì lớn."
Không có vấn đề gì lớn?
Hồ Phỉ Phi mặc kệ cô, trực tiếp kéo người qua, "Cô ngồi ở chỗ này, tôi nhìn kỹ một chút."
Từ Linh vốn muốn thoát khỏi nàng, nhưng sự đau lòng ở trong mắt của Hồ Phỉ Phi khiến cô xúc động, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Hồ Phỉ Phi ôm mặt cô nhìn kỹ: "Cô đã đi đâu vậy?"
" Tôi đến văn phòng ** và gặp mặt quần chúng, gặp một người quá xúc động, không có việc gì." Đối với Từ Linh mà nói, đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Hồ Phỉ Phi cảm thấy rất đau lòng, từ nhỏ nàng đã sợ đau, một chút thương nhỏ thôi cũng đã khóc không ngừng, cần phải lăn lộn cả gia đình mới được.
"Đã bôi thuốc rồi."
Ánh mắt của nàng khiến trái tim của Từ Linh mềm mại, Hồ Phỉ Phi bĩu môi: "Có đau hay không?"
Từ Linh lắc lắc đầu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hồ Phỉ Phi, lại gật gật đầu.
Có thể không đau sao?
Đây là xử lý qua rồi lại tiêu sưng một ngày, lúc mới bắt đầu trên mặt của cô toàn là máu, khiến những người đi theo cô ấy rất sợ hãi.
Vết thương ngoài da thì không sao, nếu bị thương ở đôi mắt thì lại không còn là việc nhỏ nữa.
Hồ Phỉ Phi nhẹ nhàng thở dài: " Thuốc của cô không có tác dụng."
" Hả?" Từ Linh nhìn Hồ Phỉ Phi, sao thuốc của cô lại không có tác dụng? Cô đã đến bệnh viện để tìm một bác sĩ nổi tiếng đấy.
Hồ Phỉ Phi để sát vào người Từ Linh, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của cô, "Còn phải yêu cầu tôi lại xử lý khẩn cấp một chút."
Môi cô áp lên vết thương của Từ Linh, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Rất nhẹ, rất khẽ, cũng rất dịu dàng.
thân thể của Từ Linh rùng mình một cái, mặt đỏ bừng theo bản năng muốn chạy đi, lại bị Hồ Phỉ Phi lợi dụng ưu thế vị trí ngăn lại, "Từ Linh."
Giọng nói của tổng giám đốc Hồ hơi run rẩy, "Tôi nghĩ có thể tôi bị điên rồi."
Nàng ôm cằm của Từ Linh lên, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô: "Bởi vì cái người phụ nữ xấu xa như cô không chịu liên lạc với tôi, cho nên tôi không ngủ một đêm rồi."
Tổng giám đốc Hồ tuy không dũng mãnh, nhìn qua vô số người như cô khoe khoang, nhưng ở trong cái vòng này, kiểu tình yêu gì mà nàng chưa từng thấy qua cơ chứ? Có ai có thể khiến nàng canh cánh trong lòng như thế được?
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy, nàng là người rõ nhất.
Từ Linh nhìn đôi mắt đỏ hoe và đau khổ kia của Hồ Phỉ Phi, nhẹ nhàng thở dài, một tay túm lấy vạt áo của nàng, xoay người đè người ở dưới thân.
Sao cô lại không phải thế chứ?
Hôm qua cô bôn ba bận rộn cả ngày, tất cả mọi người kêu cô nghỉ ngơi, ngay cả chỗ làm cũng cưỡng chế cô nghỉ phép.
Nhưng mà cô...!Lại mơ thấy Hồ Phỉ Phi cả đêm.
Hôm nay cầm di động mới, người thứ nhất cô gọi là nàng, nhưng mà nàng thì ngược lại, gọi hơn chục cuộc gọi cũng không nghe máy, còn than phiền với Lâm Tiêu Tiêu.
Ở chỗ như vậy, còn trong trường hợp này, Hồ Phỉ Phi cảm giác rất kích thích, có cảm giác như hóa thân thành chủ nhân của rừng rậm, bắt Boss đưa tới địa bàn của mình rồi có thể tùy ý làm xằng làm bậy vậy.
Mặc dù mỗi lần đến một bước cuối cùng thì Từ Linh sẽ luôn dừng lại một cách không có tình người, nhưng tổng giám đốc Hồ đã rất hài lòng rồi, chỉ là hôn thôi là chưa đủ.
Thư ký của Tổng giám đốc Hồ đứng ở cửa vừa lo âu lại vừa sốt ruột, trong văn phòng, Lâm Tiêu Tiêu đang nhàn nhã ăn anh đào.
Thư ký xoay người: " Cái này......!Phó giám đốc Lâm, hồ sơ này đang cần gấp."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhìn thời gian, "Lại thêm nửa tiếng nữa là được, tổng giám đốc Hồ của cô lớn tuổi rồi, không chơi được lâu đâu."
Hả?
thư ký sững sờ, giọng điệu vừa khinh thường xen lẫn ghen tị, đố kỵ và hận thù của phó giám đốc Lâm là có ý gì vậy?
"Phó giám đốc Lâm."
Ngay khi giải thích xong cho thư ký của tổng giám đốc Hồ, Sue lại vội vàng chạy vào.
Lâm Tiêu Tiêu giương mắt, "Làm sao vậy?"
Có chuyện gì mà lại hoảng loạn như vậy?
Sue: "Tô Mẫn đến rồi."
Lâm Tiêu Tiêu lập tức đứng lên, ánh mắt lóe lên: "Ở đâu?"
Mẫn Mẫn sao lại đến đây?
Thực ra Tô Mẫn cũng rất xấu hổ, nàng luôn tránh tiếp xúc với Nam Dương hết mức có thể, nhưng bây giờ nàng lại không có biện pháp khác.
Lâm Tiêu Tiêu đẩy ghế ông chủ sang một bên rồi bước ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, cô còn quay đầu lại dặn dò: "Sue, xem kỹ miếng bánh của tôi, đừng để người ta động tới.."
Thư ký của tổng giám đốc Hồ:......
Sue:......
Sếp của bọn họ đúng là càng ngày càng đáng yêu.
Một miếng bánh thôi mà đã khoe khoang cả buổi sáng rồi, còn không nỡ ăn, cất như bảo bối vậy, đi chỗ nào cũng phải trông chừng.
Lúc đi xuống lầu tóc dài của Lâm Tiêu Tiêu bay lên, ánh mắt quyến rũ, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Sao em lại tới đây?"
Còn có một người bạn gái như thế này hả? Đi làm còn tới đây để cô ngạc nhiên.
Tô Mẫn ho khan một tiếng: "Chị thấy sư phụ của tôi sao?"
Nụ cười bên miệng của Lâm Tiêu Tiêu cứng đờ, "Em tới đây là vì cô ấy?"
Cô còn tưởng rằng Tô Mẫn tới tìm cô.
Tô Mẫn có chút chột dạ, "Chị ấy......!ngày hôm qua sư phụ của tôi bị thương, vốn nên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay tôi đến thì chị ấy không có ở đó, điện thoại di động mới không có người trả lời, tôi có hơi sốt ruột."
Lâm Tiêu Tiêu lạnh lùng nói: "Tôi có chuyện thì sao không thất em vội vàng như thế?"
Tô Mẫn xấu hổ vô cùng, nàng không nghĩ tới lúc này rồi mà phó giám đốc Lâm còn sẽ ghen tỵ.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhìn Tô Mẫn, ha hả, đổ mồ hôi đầy đầu, đầu tóc rối bù lúc nào cũng không biết, cuối cùng thì cũng đau lòng, cô thở dài: "Ở, có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho tôi không phải tốt hơn hả?"
Còn phải chạy đến như vậy sao?
Vừa mới dứt lời, Lâm Tiêu Tiêu đã kịp phản ứng lại, cô kinh ngạc nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, tim đập dữ dội.
Nàng đúng là......!Có thể gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Tiêu để biết sư phụ có ở đây không.
Nhưng mà nàng cũng có mục đích của mình, nàng cũng muốn đến gặp cô.
Phụ nữ dễ dỗ như vậy đấy.
Trong lúc nhất thời, mặt của Lâm Tiêu Tiêu giống như xuân về hoa nở, cô đi lên trước dắt lấy tay của Tô Mẫn: "Bộ trưởng Từ đang ở trên tầng với tổng giám đốc Hồ, em tới vừa lúc lắm, đi đến trung tâm mua sắm với tôi một chuyến."
Ở trên xe.
Thời gian đi ngắn ngủi không đến mười phút.
Lâm Tiêu Tiêu thỉnh thoảng nhìn Tô Mẫn, nụ cười trên môi vẫn chưa phai nhạt, trong lòng Tô Mẫn cũng rất ấm áp, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu dặn dò: "Lái xe đàng hoàng đi."
Lâm Tiêu Tiêu: "Mẫn Mẫn, tôi đã tưởng tượng cảnh em sẽ đi với tôi như thế này nhiều lần lắm rồi.
Tô Mẫn nhìn cô, cảm thấy đau lòng.
Lâm Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý, cô nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu cả đời có thể như vậy thì thật tốt."
Cả đời......
Đây là ba từ mà Tô Mẫn không dám đối mặt nhất.
Một đời người rất dài.
Năm đó, cha và mẹ nàng yêu thương, ngọt ngào đến mức không thể chia lìa, nhưng sau này...
Lâm Tiêu Tiêu bắt lấy tay của Tô Mẫn, đặt ở bên môi hôn hôn: "Tôi đã rất thỏa mãn rồi."
Một nụ hôn ngọt ngào, mang theo sự bất lực chua xót.
Phải yêu tới mức nào thì mới có thể bao dung nhượng bộ nhiều lần đến vậy chứ.
Hành trình không dài, hai người đã rất nhanh đến được trung tâm mua sắm.
Tô Mẫn còn tưởng rằng cô muốn đưa nàng đi mua đồ ăn để nấu cho bữa tối, nhưng khi đến nơi, nàng thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, tâm trạng còn khổ sở ban nãy biến thành kinh hoàng.
Trong cửa hàng quần áo lót, Lâm Tiêu Tiêu cầm trong tay một bộ đồ lót bằng lụa đen dạng lưới, nghiêm túc nhìn nàng hỏi: " Em thích cái này không?".